Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

NGƯỜI THỢ SỬA GIÀY GÓC PHỐ

       Mấy ngày Tết, trong nhà tôi khách khứa không nhiều. Cũng là phải thôi, làm kẻ sống xa quê, họ hàng nội ngoại ở cả ngoài Bắc, trong này chỉ có vài anh em, mấy người cùng làng và những bạn bè quen biết, đồng sự... đến thăm nhau trong ngày Tết. Ấy thế nhưng cũng phải vào mùng hai, mùng ba họ mới đến. Ngày mùng một còn phải đến lễ cha mẹ, lệ là vậy, mùng hai đến thăm thủ trưởng, thầy cô giáo của mình, của con cái. Ai cũng thế cả, hoá nên có đến nhau rồi cũng chẳng gặp, vài lần thành quen, chừa những ngày ấy ra.

DỊ TẬT



Tôi quen Tăng Phò cách nay hơn chục năm, rất tình cờ. Hồi đó xe đò đi từ Sài Gòn xuống các tỉnh và ngược lại thật trăm bề khổ sở. Không có thẻ thương binh thì cứ gọi là xếp hàng gãy giò cũng chưa cắc mua nổi vé. Có vé rồi, lên xe cũng chả có ghế mà ngồi, bao nhiêu chỗ tốt, chỗ mát con buôn làm tất. Đành phải đứng. Đi xe mà mỏi chân hơn đi bộ.

NGOẠI Ô

      Tôi cầm hộp bánh in màu sặc sỡ, và có lẽ rất đắt tiền lên ngắm nghía, săm soi mà chưa quyết định có nên cho vào túi xách không? Có nên đem món quà sang trọng này về biếu ngoại không? Nó đắt tiền và bóng nhoáng nhưng lại rất xa lạ với ngoại tôi. Đó là hộp bánh của anh Tường, người cùng cơ quan với tôi, một người đàn ông lịch lãm và mạnh mẽ. Anh đem về từ một siêu thị bên Singapore tặng tôi và nói:

LÚC BẤY GIỜ KHÔNG CÓ AI


Đúng! Lúc bấy giờ không có ai.
Không có quan tòa và tội phạm. Không có con người và ma quỷ. Không có cả muỗi và ánh sáng. chỉ có tôi, nàng và nó. Nó là một vật nhỏ xíu nằm lăn lóc trên nền chiếu lờ mờ. Qua ánh đèn ngoài đường hắt vào nó ánh lên, khó nhọc phô hết cỡ cái lấp lánh của loài kim loại.
Nàng nằm bất động, hơi thở đều ddeuf, dịu dàng đến yếu ớt. Tôi ngỡ ngàng nhìn nàng trơ trọi trong không khí và dần nhớ lại.

MÙA CHIM NGÓI



Gần sáng, im gió.
Sương móc xà xuống giăng trắng ngoài cửa sổ. Tiếng thằng cháu nội ọ ẹ ở đầu buồng bên kia làm ông Tiệp thức giấc. Mà chả cứ phải có tiếng động gì, cữ này, ông thấy ê ê ở thắt lưng, ở mạng sườn là thôi, không sao ngủ được nữa. Già mất rồi!
Ông ngồi dậy quờ chân tìm dép, khoác cái áo đại cán cũ, lịch kịch mở cửa. Sương lùa vào lạnh toát. Ngẩng dòm trời toàn một màu trắng đục, chẳng thấy bóng dáng trăng sao. Hanh rồi đây!

VỪNG ƠI

      Cả nhà tôi đang ăn cơm chợt con chó vàng hực lên một tiếng, xù lông cổ lao vọt ra cổng. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thằng Lộc, cháu tôi đã vút qua bậu cửa, miệng thét lạc cả giọng:
      - Chó !
      Đúng lúc ấy, tiếng con vàng, oai vệ và hung dữ nhằm vào cái bóng lù mù, xù xì như một con bù nhìn di chuyển chậm chạp vào giữa sân. Nó lao tới tính ăn tươi nuốt sống cái bóng bù xù đó, nếu như không có thằng Lộc cho một cú song phi ngoạn mục vào mạng sườn. Mẹ tôi chống đũa thở dài:

VÀNG

Cả nhà tôi sắp ăn com chiều thì có khách. Mở cửa, tưởng khách nào hóa ra Ba Thành từ Cao Lãnh lên. Có đến mấy năm nay, anh em không gặp nhau, tôi vừa mừng, vừa ngạc nhiên.
- Trời! Chú Ba, vô nhà đi!
Thấy Ba Thành cứ đứng xớ rớ với chiếc cặp to tổ chảng và đôi giày đen bóng ngoài cửa, vợ tôi giục:
- Cứ mang giày vô, chú Ba!