tag:blogger.com,1999:blog-28662028782769804862023-11-15T07:47:22.257-08:00T r u y ệ n N g ắ nHOÀNG ĐÌNH QUANGHoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.comBlogger27125tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-71909943790516169662013-06-10T03:35:00.003-07:002013-06-24T17:12:21.150-07:00NGƯỜI THỢ SỬA GIÀY GÓC PHỐ<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mấy ngày Tết, trong nhà tôi khách khứa
không nhiều. Cũng là phải thôi, làm kẻ sống xa quê, họ hàng nội ngoại ở cả
ngoài Bắc, trong này chỉ có vài anh em, mấy người cùng làng và những bạn bè quen
biết, đồng sự... đến thăm nhau trong ngày Tết. Ấy thế nhưng cũng phải vào mùng
hai, mùng ba họ mới đến. Ngày mùng một còn phải đến lễ cha mẹ, lệ là vậy, mùng
hai đến thăm thủ trưởng, thầy cô giáo của mình, của con cái. Ai cũng thế cả,
hoá nên có đến nhau rồi cũng chẳng gặp, vài lần thành quen, chừa những ngày ấy
ra.</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi không có cha mẹ hay chú bác anh chị
bề trên để phải đi Tết ngày mùng một. Sáng ra huơ vợ con dậy sắp mâm cơm cúng.
Bọn họ đêm qua đón giao thừa, gần sáng mới đi nằm, gọi dậy cũng không nỡ. Tết
Sài Gòn lại là tháng nóng, cú oi oi âm âm, đèn nhang bòng bưởi... lại càng tạo
ra cái nóng cứ rịn mồ hôi. Loay hoay mãi cũng non trưa mới xong mâm cơm, bày
lên thắp hương khắp mấy bàn thờ, lầm rầm khấn mời các cụ cao tằng tổ thủy, thúc
bá đệ huynh, cô di tỉ muội… từ ngoài quê, đi mây về gió, đồng lai giáng hạ,
thiếu đũa thì xát, thiếu bát thì xẻ... phù hộ cho con cháu đồng đất nước người,
hay chân mạnh tay, điều dữ đem đi, điều lành mang đến...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mãi lúc ấy, tôi mới mở cửa, ngoài đường
phố, người người ăn diện ngất, xe cộ đua chen, trôi đi. Tôi bần thần đứng ngẩn
người ngắm thiên hạ, lòng hay háy buồn. Nghĩ lại một năm cày cuốc lao tâm khổ
tứ, giá kể không có cái Tết thì hà tiện được khối ra. Ăn uống chả được bao
nhiêu, mà rõ tốn. Lại buồn nữa, mấy ngày Tết thiên hạ vui chơi, quần tụ mà mình
cứ lùi lũi một mình, anh trên chẳng có, em dưới thì không, chẳng ai đến chơi
với mình vào cái ngày đầu năm này bởi họ còn bận chuyện gia tiên, mình thì cũng
chỉ là bạn bầu, người dưng thiên hạ... Tôi toan khép cửa vào nhà, làm hớp rượu
rồi gà gật xem vô tuyến. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chính lúc tôi vừa quay vào thì có tiếng
người chào sau lưng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ê! Năm mới chúc chú Hai mạnh giỏi, làm
ăn phát tài!<span style="mso-tab-count: 1;"> </span><span style="mso-tab-count: 3;"> </span></span><br />
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 3;"> </span>Ô! Ai vậy?
Ai xông đất nhà mình nhỉ? Giọng nói tiếng Việt không sõi, rặt tiếng người Hoa
Chợ Lớn, giọng thì quen mà người thì lạ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Người khách xông đất đã vào giữa nhà, hai
tay chùi chùi vào hai bên ống quần tây, dáng ra vẻ muốn bắt tay nhưng chưa dám
đưa ra. Thấy vậy, tôi cũng đáp lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vâng! Cám ơn ông! Năm mới chúc ông may
mắn, vạn sự như ý! Mời ngồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Câu đáp của tôi là dựa vào cái tờ giấy đỏ
có viết bốn chữ Hán “Vạn sự như ý”, mà một cậu bé cứ tự nhiên dán vào cửa nhà
tôi rồi chìa tay xin lì xì.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tôi vừa nghĩ
vừa rót trà mời ông khách, mà không nghĩ ra ai, đến nỗi tràn cả ra ngoài. Đưa tách
trà cho khách và nhìn kỹ ông ta, tôi chợt nhớ ra, đưa tay ra nắm lấy hai bàn
tay đen đủi, nhăn nhúm đầy những vết sẹo kim đâm của ông:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-À, ông Hai. Trời ơi, vậy mà tôi không
nhận ra! Năm mới, chúc ông Hai nhiều khách, nhiều việc, nhiều tiền...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ây dà... Hổng nhận ra <i>ngộ</i> hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Làm sao mà nhận ra ông được kia chứ?
Quanh năm bốn mùa mưa nắng, ngày nào chúng tôi chả giáp mặt nhau, vậy mà hôm
nay, ngày Tết tôi lại không nhận ra ông. Thì ra tôi chỉ quen ông trong dáng bộ
của một cái quần đùi lửng cháo lòng và cái áo dệt kim loang nhoang vết dầu cáu
cáy. Hôm nay, ông diện quần tây, áo sơ mi cổ hồ bỏ trong thùng, đến nỗi cả cái
dáng đi ve vẩy lùi lũi mọi ngày cũng biến đi đâu mất. Ai bảo cái áo không làm
nên thầy tu cũng phải, nhưng quần áo làm con người ta sáng ra, sang ra lại cũng
đúng. Tôi rót mời ông một ly rượu cam, óng ánh hồng. Ông cầm ly uống nhè nhẹ
như sợ hết, còn tôi dốc thẳng vào cổ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông Hai bữa nay diện quá, thiệt tình tôi
nhìn không ra.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông cười hề hề:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ây da... Bộ đồ này của người em <i>ngộ </i>đó.
Hổng có <i>“dzừa”</i> đâu. Chú Hai đừng có cười, tội nghiệp <i>ngộ</i> lắm
mà...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ai mà cười. Nào, uống với tôi một ly nữa
nhé. Rượu này ngoài Hà Nội người ta gửi cho, rượu Việt Nam đấy. Mời ông Hai...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông uống một ly nữa, gọi hai đứa con tôi
ra rồi móc trong túi áo ra hai cái “hồng phong bao”<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>nhỏ bằng quân bài tam cúc:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hai cháu! Năm mới, ngộ lì xì cho hai
cháu nhỏ nhanh lớn, phát tài!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hai đứa nhận rồi cứ ngây ra nhìn ông, tôi
phải lừ mắt:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cám ơn ông Hai đi, các con!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông cúi chào tôi một lần nữa rồi bước ra
đường. Nhìn dáng người khòm xuống, chân bước loạng choạng giữa dòng người xe
pháo ngược xuôi, lòng tôi nao nao một chút gì thương cảm. Đứa con gái chạy ra
khoe:<span style="mso-tab-count: 4;"> </span><span style="mso-tab-count: 2;"> </span>-Ông Hai cho con hai ngàn!<span style="mso-tab-count: 4;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ừ. Ông ấy cho thì con cất đi. Hai ngàn
cũng quý.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông Hai nghèo lắm hả bố?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ừ, nghèo lắm. Lì xì cho các con bốn ngàn
là hết một bữa cơm của ông ấy rồi đấy!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: center; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: center; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Khi vợ chồng tôi dọn nhà về cái chung cư
lụp sụp này, ông Hai thợ giày đã ngồi ở vỉa hè này trước tôi cả chục năm rồi.
Nhà tôi hướng tây, buổi chiều nắng lửa xiên thẳng vào nhà, những quầng bụi
đường vần vũ dưới luồng nắng rát. Ở bên phải cửa ra vào, ông thợ giày thu lu
lại trong đống đồ nghề tàn tạ: dao, kéo, kim chỉ và một mớ những mảnh da, đế
cao su và một đống giày, dép da cũ. Có điều cả hai chúng tôi đều không biết tên
nhau, ông thợ giày theo thói quen của người Việt mà gọi tôi là chú Hai. Còn
chúng tôi lúng túng chưa biết gọi ông là gì thì nhà bên cạnh gọi ông là chú
Giày. Các con tôi cũng bắt chước gọi theo, vợ tôi bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Các con không được gọi như thế, nghe nó
bất nhẫn làm sao ấy. Thôi, nhà mình cứ gọi ông ấy là ông Hai...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Người Việt ở miền Nam vốn có tập quán hễ
người nào mới quen biết mà chưa biết tên, biết thứ thì cứ gọi là Hai, anh Hai,
chú Hai, ông Hai... coi như người hơn mình về ngôi thứ. Chúng tôi cũng gọi ông
thợ sửa giày là ông Hai cũng theo cái ý ấy.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngày nào cũng vậy, ông dọn ra từ bảy giờ
sáng và kết thúc một ngày làm việc của ông vào khoảng sáu giờ chiều, khi đèn
đường đã đỏ. Lúc ấy, ông mới thu dọn đồ nghề, mua một đĩa cơm bình dân, cẩn
thận gói lại trong một cái bịch ny lông:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">-Chú Hai mang cơm về ăn bữa khuya à? Có lần vợ tôi hỏi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span><span lang="EN-US">-Không ớ! Đem về cho thằng cháu, con của người em...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tối chú nghỉ ở đâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nhà người em bên đường Nguyễn Chí Thanh.
Gần lắm. Rồi ông lại cười hề hề. Mua ở đây cho nó rẻ, bên đó mắc lắm, chịu hổng
có <i>lổi</i> đâu!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mỗi lần tôi đi làm về, trông thấy tôi từ
xa, ông Hai thợ giày lại loay hoay lom khom thu vén mấy thứ lặt vặt của ông để
lối cho tôi vào nhà. Ông làm vậy là do thói quen và cũng là một cách lấy lòng
tôi thôi, chứ thật ra, chỗ ngồi của ông luôn luôn gọn gàng, không ảnh hưởng gì
đến việc ra vào của gia đình tôi. Chỉ có một hôm, có một người khách phụ nữ chờ
ông khâu lại mũi dép da ngồi trên lối ra vào nhà tôi. Thấy tôi về, ông lúng
túng lật một tờ báo chữ Hoa, vuốt phẳng phiu đặt sang bên cạnh mời người khách
ngồi. Bà khách loay hoay không đứng dậy được vì không có dép, chân lại vắt chữ
ngũ, chưa gỡ được ra. Nhìn nét mặt đau khổ của người thợ sửa giày, tôi bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chị làm ơn đứng dậy một chút, tôi dắt xe
vào nhà, chị lại ngồi nghỉ, không sao đâu.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cám ơn chú Hai! Cám ơn chú Hai!... Ông
lập bập đến mấy lần lời cám ơn tôi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: center; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: center; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Dù không muốn, tôi vẫn cứ phải quan sát
cuộc sống hàng ngày của ông trong một mảnh vỉa hè mà người đời (trong đó dĩ nhiên
là có tôi) dành cho ông. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Quanh năm ngày tháng ông chỉ diện một bộ
quần cộc, áo may ô tay lửng. Có hôm trời Sài Gòn trở lạnh, ra đường có người
mặc áo len, nhưng ông vẫn nhất bộ như thế. Cho nên, khi ông diện bộ cánh, bỏ áo
vào trong quần đến xông đất nhà tôi, mãi tôi mới nhận ra. Hỏi tên ông là gì,
ông nói tôi không nghe được, tôi bảo ông viết ra. Ông lấy một mẩu chì sáp
thường đo vẽ cỡ chân cho khách viết một chữ nho lên mảnh da: chữ Nghiêm, một
chữ hơi rậm nét, khó đọc. Tên ông là Nghiêm! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Nghiêm hút thuốc lá nhiều lắm, hút
liên tục điếu nọ chưa tàn ông đã nối điếu khác, mà toàn một thứ thuốc cuộn rẻ
tiền mà ngưòi ta gọi là “thuốc củi” bởi nó được bó thành từng bó năm chục điếu,
như bó củi. Mỗi bữa ông mua một đĩa cơm về để bên cạnh, vừa ăn, vừa làm, có lẽ
chỉ lúc ấy ông mới rời khỏi điếu thuốc. Mấy năm sau này, tôi thấy ông để bên
cạnh một cái ly mà người ta dùng để uống cà phê, bên trong đựng một thứ nước
trong vắt, nhờ có mùi cồn mật mía bay ra mà tôi biết được đó là rượu. Cũng một
thứ rẻ tiền. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có hai thứ mà ông say mê: đó là vé số và
tờ nhật báo Sài Gòn giải phóng tiếng Hoa. Ngày nào ông cũng đặt mua một tờ, đọc
chi tiết, tất cả các mục. Tôi còn nhớ một lần bài báo của tôi viết về một ông
già chín mươi tám tuổi được báo Hoa văn dịch, thấy ông đang đọc, tôi bảo tôi
viết. Thế là ông mừng lắm, bàn luận với tôi sôi nổi về tuổi già:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sống lâu là tốt, tốt lắm a chú Hai! Rồi
ông ngậm ngùi. Nhưng mà, như tôi, sống lâu không tốt đâu.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao vậy? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-<i>Ngộ</i> đâu có vợ, có con! <i>Ngộ</i>
ở đậu nhà người em mà. Nó còn có vợ, có con nó, mình đau cũng ráng mà đi ra
khỏi nhà, đâu có dám than, hả chú Hai!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao hồi đó ông Hai không cưới vợ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đi lính! Năm Mậu Thân <i>ngộ</i> bị đưa
ra tận vùng Một, Khe Sanh, Quảng Trị. Sợ quá! Sợ quá! Trốn lính mà không thoát,
bị đưa đi làm làm lao công đào binh hết mấy năm. Giải phóng rồi thì hổng có ai
thương, <i>ngộ</i> không có nhiều tiền, chú Hai à!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có một hôm, tôi vừa đi làm về, chưa kịp
dắt xe vào nhà, ông đã đứng dậy chìa vào tận mặt tôi tờ báo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chú Hai có nghe tin này chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi liếc qua, không biết là gì, mệt mỏi
lắc đầu nhại giọng ông:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-<i>Piết dồi</i>, khổ lắm!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Piết dồi hả? Chung Guốc dzới Diệc Nam hữu nghị
hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hữu nghị chứ sao không!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cất xe, vừa rửa mặt vừa nghĩ. Không
hiểu có tin gì mà ông thợ sửa giày lại quan tâm thế nhỉ? Tôi đánh quần đùi ra
cửa hỏi lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đâu? Báo đăng tin gì mà ông vui thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông <i>Ly Phằng</i> sang thăm Việt Nam, chú chưa
có nghe à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi ngạc nhiên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-<i>Ly Phằng</i> là ông nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ly Phằng thủ téng Chung Guốc ý...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-À! Trời ơi, Thủ tướng Lý Bằng. Ông bảo
Ly Phằng thì tôi nghe làm sao được. Đúng rồi, Đoàn đại biểu cấp cao nước Cộng
hoà Nhân dân Trung Hoa do Thủ tướng Lý Bằng dẫn dầu sang thăm Việt Nam. Quan hệ
hai nước hữu nghị, tốt đẹp nhân dân ai chả mừng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dzậy hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Nghiêm cười hề hề, lục trong túi áo
ra một điếu thuốc Đà Lạt quăn queo ra đưa mời tôi. Tôi cầm điếu thuốc và biết
rằng đây là điếu thuốc quý của ông, vì nó đắt tiền hơn thuốc củi của ông nhiều.
Với tôi, lâu lắm rồi tôi không hút thứ này, nhưng vẫn châm lửa, hít vào, thở
ra. Nhìn từ phía sau, ông thợ giày cúi xuống mớ đồ lề của mình, tôi có cảm giác
đó là một cậu bé đang chơi đồ hàng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: center; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: center; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Từ mấy năm nay, người ta có kiếm tiền dễ
hơn, người ta cũng ăn diện hơn, đi giày nhiều, giày da, cho nên công việc sửa
chữa, may lại đường chỉ, đánh chà lại một vài chỗ xước, làm cho ông Nghiêm khá
bận rộn. Lúc nào cũng thấy ông cúi rạp xuống chiếc giày kẹp giữa hai bắp đùi
khẳng khiu mà mài, mà miết, mà khâu, mà móc...<span style="mso-spacerun: yes;">
</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một buổi chiều đi làm về sớm, tôi ra cửa
kê dép nói chuyện với ông. Ông thợ giày đang dán mắt vào tờ giấy nhỏ có ghi kết
quả xổ số mà một thắng bé vừa chạy qua dúi vào tay ông để lấy hai trăm. Thấy
tôi, ông ngẩng lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sém trúng! Sém trúng!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đã có khi nào ông trúng số độc đắc chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không có trúng! Mua hết mấy trăm nghìn
rồi mà không có trúng!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nếu trúng số độc đắc thì ông xài việc
gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông cười hề hề ngửa mặt dòm tôi, rồi lại
dòm lên trời, cặp mắt cận thị lồi ra hấp háy:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không có trúng đâu, chú Hai à!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Biết đâu, có ngày ông trúng số độc đắc!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ờ. Tới hồi đó, tôi về Trung Quốc. Nè,
chú Hai coi đi. Ông đưa tờ báo chữ Hoa cho tôi rồi lấy ngón tay cáu bẩn dò trên
một ô quảng cáo. Có tám triệu là đi Trung Quốc được rồi. Chú Hai có đi sang
Trung Quốc lần nào chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi lắc đầu, hỏi lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Trung Quốc rộng mênh mông thế, tám triệu
làm sao ông về đến nhà?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ây! Nhà <i>ngộ</i> ở Quảng Đông, gần
thôi mà.<i> Pa</i> của <i>ngộ</i> sang Việt Nam từ lúc còn <i>chẻ,</i> mấy lần
tính về quê, nhưng hổng có nhiều tiền, lại chiến tranh. Bây giờ <i>ngộ</i> già
rồi, hoà bình rồi, muốn về thăm quê mà cũng không có nhiều tiền...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Câu chuyện ông Nghiêm, người thợ sửa giày
góc phố tôi, mong trúng vé số độc đắc có tiền về thăm quê cha đất tổ làm tôi
cảm động và suy nghĩ. Nhưng rồi bao nhiêu thứ chuyện trên đời con người ta làm
sao mà nhớ mãi được. Mấy năm nay, chính sách của nhà nước ta có thay đổi, nhà
nhà, người người mở cửa buôn bán, vợ chồng tôi cũng ki cóp ít vốn mở một cái
điểm bán cơm bình dân. Khi tôi mở ra, tất nhiên là ông thợ sửa giày không còn
chỗ ngồi. Nhìn ông bê từng món sang bên cạnh, tôi cũng thấy ái ngại. Gần hai
chục năm gắn bó với cái chỗ này giờ cun cút dịch chuyển, nhưng biết làm sao.
Tưởng ông sang bên ấy được yên, nào ngờ nhà họ cũng cho thuê điểm cho mướn băng
vidéo. Thế là ông lại phải đi chỗ khác, cứ thế. Sau cùng ông ngồi dưới chân cột
điện, căng tấm ni lông lên làm chỗ hành nghề. Tuy xa nhau, không còn dịp trò
chuyện như trước nhưng gặp tôi ông vẫn chào. Và, Tết nào ông cũng diện một bộ
quần áo dài tươm tất, đến chúc tết tôi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lâu lâu, tôi cũng không để ý, mãi đến một
chuyến công tác về, giày của tôi bị sứt chỉ, tôi bảo thằng con:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con đem cái này ra chỗ ông Hai, nhờ ông
ấy khâu hộ. Nhớ hỏi bao nhiêu tiền về bố đưa.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Con tôi nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế bố không biết à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Biết cái gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông Hai chết rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi im lặng, không muốn để lộ vẻ ngạc
nhiên hay thương xót, mà hỏi lại con bằng một giọng uể oải:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông ấy chết bao giờ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Một tháng rồi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao con biết?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con nghe bà bán nhang nói.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi quẳng chiếc giày vào góc nhà:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi được rồi, để bố mang lên Sài Gòn...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi ra cửa đứng nheo mắt nhìn về phía cây
cột đèn. Không còn cái mảnh ni lông phần phật trong gió, trong tiếng xe ầm ào.
Đúng là người thợ sửa giày góc phố không còn ở đấy nữa. Một khoảng trống gọn
ghẽ nhường lối cho người đi đường. Nhưng hoá ra với tôi, đó là một khoảng trống
thật sự từ trong tận đáy lòng. Người thợ sửa giày nghèo khó, cô đơn, người
không có chút liên quan nào đến đời sống hay sự nghiệp của tôi, nhưng khi ông
ấy không còn nữa, lòng tôi tự nhiên cũng có một khoảng trống.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Nghiêm sẽ chẳng còn có dịp trúng số
độc đắc để thực hiện ý định về Trung Quốc, quê hương ông một lần. Còn tôi, Tết
này tôi có nhiều người đến xông đất, em trai, em gái, em dâu, em rể, bạn bè,
đồng sự... Nhưng trong bữa cơm mừng năm mới tôi vẫn rót ra một ly rượu nhỏ để
bên cạnh. Cậu em rể thấy vậy hỏi: </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh rót cho ai thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-À, tôi cười xoà, cứ rót dư rượu thế này,
chắc là có khách!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none;">
<br /></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: right; text-autospace: none;">
<i><span lang="EN-US">Quận 5, thành phố Hồ Chí Minh, 1996</span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-86597643405873879102013-06-10T03:34:00.001-07:002013-06-24T17:12:44.065-07:00DỊ TẬT<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi quen Tăng Phò cách nay hơn
chục năm, rất tình cờ. Hồi đó xe đò đi từ Sài Gòn xuống các tỉnh và ngược lại
thật trăm bề khổ sở. Không có thẻ thương binh thì cứ gọi là xếp hàng gãy giò
cũng chưa cắc mua nổi vé. Có vé rồi, lên xe cũng chả có ghế mà ngồi, bao nhiêu
chỗ tốt, chỗ mát con buôn làm tất. Đành phải đứng. Đi xe mà mỏi chân hơn đi bộ.<br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi có việc xuống Mỹ Tho, không
có thẻ thương binh nên phải ra xa cảng miền Tây từ bốn giờ sáng. xếp giấy công
lệnh rồi mà cứ ngay ngáy lo, chỉ sợ mất. Bảy giờ rưỡi mới lên xe, lại phải đứng
chung với can nhựa, vỏ bình ắc-quy, thau nhôm, vỏ xe đạp… Mỗi lần xe dằn, vung
nổi liệng tứ tung cứ nh<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ư</span>
là động đất. Tôi đứng úp mặt vào Tăng Phò, ngửi phải hơi thở của anh ta, toàn
mùi hành sống và thuốc lá đen.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Chiều, xong việc, tôi mua năm ký
gạo, cho vào cặp táp, xách lên thành phố ăn. Qua trạm Tân <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">H</span>ương thì gạo phải để trong cặp tài liệu
mới hy vọng thoát, còn không thì bị tịch thu ngay. Tình cờ thế nào lên xe – lần
này may sao lại có chỗ ngồi – tôi lại ngồi cạnh Tăng Phò. Anh ta có cái bị bàng
cặp trước bụng, còn cái bọc to thì để xuống dưới chân.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- H<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">â</span>y, lại gặp ông anh!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Phò cười. Tôi cũng cười và mời
anh điếu thuốc Vàm Cỏ. Anh hút khoái trá, ngửa cổ nhả khói lên trần xe. Tôi
nhìn kỹ Tăng Phò: tóc cứng dựng ngược, mặt ngắn và sần sùi mụn trứng cá, mũi
lớn, miệng rộng, răng to. Con người hơi đần, có thể rất tốt bụng, cũng có thể
rất độc ác, tôi thầm nghĩ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Xe chạy đến trạm Tân Hương, giáp
ranh hai tỉnh Long An và Tiền Giang (không hiểu sao tôi cứ nghĩ rằng ngày trước
nhà thơ Xuân Diệu cũng đã từng làm cán bộ thuế vụ ở đây). Hành khách được đuổi
xuống để nhân viên nhà nước làm việc. Tôm, gạo, thịt… đều là hàng tỉnh cấm,
thuế rất nặng, c<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ã</span>i một
tiếng là tịch thu liền. Mấy ký gạo của tôi để trong cặp cán bộ mà cứ hồi hộp,
tim đập loạn xạ. Tăng Phò lầm lỳ. Chợt có một anh nhân viên xách cái bao
ni-lông dệt màu đen, xướng lên:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cái này của ai?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Phò giật thót người: “Dạ của em!”</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cái gì trong này?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thưa, không có chi. Một chút đồ
ăn đem lên thăm bệnh…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Đồ ăn gì mà nhiều dữ vậy? Mở ra
coi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Năn nỉ mãi không xong, tăng Phò
đành tháo dây cột. Trong đó có một cái nồi đen nhẻm. Mở nắp ra, đầy ắp thịt
kho.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ê, sao nhiều quá vậy?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dạ, thưa anh, ông già em nằm
nhà thương, có giấy chứng nhận của xã đây…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nhân viên nọ không thèm nghe,
nhắc thử:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Năm ký. Vậy là không được rồi.
Đóng thuế!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thuế m<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">á</span> chi anh. Thịt nấu rồi, ai còn buôn bán
chi được mà thuế…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Lời qua tiếng lại, lát sau Tăng
Phò nổi khùng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Đù mẹ các ông, cũng phải để cho
người ta sống với chớ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Á à, dám chưởi người nhà nước
hả. Tịch thu trắng. Có muốn còng đầu không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Mặt Tăng Phò tái đi, anh toan
bưng nồi thịt đổ xuống đất. Tôi giữ tay anh lại, nói với người khám xét:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Xin đồng chí thông cảm cho. Ông
già ảnh bịnh nằm nhà thương.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Người kia lừ mắt với tôi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh có để cho tụi này làm việc
không? Can chi mà xía vô.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi sợ quá, tịt luôn. Phò bưng
nồi thịt trút ra bàn làm việc của trạm thuế, cầm cái nồi giơ lên:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Còn cái nồi đen này có tịch thu
không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Xe chạy, tăng Phò hằm hằm giận
dữ. Được một lát, anh cười gằn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cho các con chết. Ông nội mày
bỏ thuốc rầy vô rồi, thằng nào ăn chỉ có nước chết. Rồi anh phá lên cười như
điên dại. Tôi thấy ghê quá. Xuống bến xe, tôi bảo Tăng Phò:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thôi, bỏ qua đi. Uống cà phê
cái đã.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Trời nhá nhem tối, hai đứa ngồi
trong quán, tôi hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Trong thịt có thuốc độc thiệt
à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Anh cười hiền lành:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Đâu có. Gi<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ậ</span>n thì nói vậy chớ ai dám.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh mua về để ăn chớ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ai ăn. Tôi đi mua thịt bỏ mối
cho hàng cơm bình dân. <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">B</span>a
chục đồng vốn mất tiêu. Nếu suôn sẻ về tới Sài Gòn, lời được sáu bảy đồng…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Từ đó chúng tôi biết tên, làm
quen nhau, hẹn đến nhau chơi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tăng Phò là trung sĩ biệt động
quân. Sau 30 tháng Tư năm 1975 anh đi học tập mấy tháng rồi về. Thất nghiệp.
Sau, nghĩ ra cái cách làm ăn như vừa rồi. Thiệt dở c<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ười</span>, dở khóc.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thời gian về sau, tăng Phò xin
được v<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ào làm</span> công nhân
của Sở Vệ Sinh. Anh được bi<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ê</span>n
chế vào đội phục vụ mai táng. Chức năng là tẩm liệm xác chết và chôn cất. Công
việc này tuy có thu nhập khá nhưng thời kỳ đầu Phò rất hoang mang.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Khủng khiếp quá ông ạ – Anh nói
– Trong chiến tranh, mình tiếp xúc với xác chết mà cứ tỉnh queo. Bây giờ… <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">s</span>ao mà ớn quá, tính bỏ ngang.
Nhưng biết làm nghề gì được. Lính tráng với nhau, chắc ông hiểu, chỉ có mỗi cái
nghề bắn giết. Thôi cũng đành liều. Mỗi lần xắn tay áo, phải làm một ly đế. Sau
lên một xị, hai xị…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nhìn khuôn mặt xù xì xám ngắt của
Tăng Phò, tôi thấy ái ngại. Được cái đời sống anh cũng khá lên, không đến nỗi
khó khăn như trước.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Hai năm sau, Tăng Phò cưới vợ. Vợ
anh tên là Nhẹn. Cô Nhẹn là người cũng có nhan sắc, nhưng trót lầm lỡ phải bỏ
quê lên thành. Cô làm người ăn kẻ ở trong nhà cho một bà già góa bụa. Bà này có
mở một quán cơm, cô Nhẹn đứng trông coi. Là gái chân quê, có chút kinh nghiệm
phố phường, nên cô có được cảm tình c<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ủa thực </span>khách. Hơi đẫy đà, có tướng của một mệnh phụ quyền biến,
cô Nhẹn có tiếng là một bà chủ quán mặn mà. Chính lúc đó, Tăng Phò thường bỏ
mối thịt kho cho quán cô Nhẹn. Kể cũng lạ, bao nhiêu năm trời cô không thương
ai, tự nhiên gặp anh chàng tứ cố vô thân này, trái tim cô rung động. Từ rung
động đến thổn thức. Hai người lấy nhau, không màu mè lễ nghi rắc rối. Cô có
chút vốn liếng, họ thuê một căn nhà vừa ở vừa làm quán bán cơm. Quán vẫn đông
khách. Còn Tăng Phò đâm ra yêu nghề. Ngày ngày anh vẫn nai nịt gọn gàng theo xe
con rồng lên Gò Dưa, Bình Hưng Hòa… Một năm sau, cô nhẹn sanh con tr<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">a</span>i. Nhưng… đứa trẻ sanh ra đã
bị dị tật. Tay trái ủa nó bị cụt đến cổ tay, không có bàn tay. Ở cái chỗ bị cụt
ngủn kỳ dị ấy mọc lên năm cái cục thịt nhỏ xíu bằng hột đậu xanh. Cục nào cũng
có móng, dấu tích của những ngón tay.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cô Nhẹn khóc như mưa gió. Còn
Tăng Phò ngồi lì trước chai rượu. Được cái thằng nhỏ khỏe mạnh và mau lớn. Ba
tuổi nó đã tỏ ra thông minh không những hơn hẳn cha mẹ mà còn vượt trội cả
những đứa trẻ cùng tuổi. Tên n<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ó
là </span>T<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ă</span>ng Ly.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Suốt thời gian từ sau đám cưới và
xảy ra những biến cố trên đây tôi không gặp Tăng Phò. Khi tôi gặp lại anh là
lúc thằng Tăng Ly được năm tuổi. Thằng bé xem ra dung mạo khác lạ, không dễ gì
tin nó là của con anh phu nhà đòn với cô hàng cơm. Nước da nó trắng hồng, môi
đỏ như son, mắt sáng, mũi cao, cằm vuông, tóc đen nhẫy lòa xòa trước trán. Chỉ
có một điều, bàn tay trái của nó luôn đút trong túi quần pijama. T<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ín</span>h tôi vốn hiếu kỳ, cái gì
lạ đời là muốn thấy cho bằng được. Tôi đến chơi nhiều lần, nựng nó rất khéo
nhưng nó <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">c</span>ũng không để
cho tôi nhìn thấy cái bàn tay ấy. Tôi đâm ra băn kh<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">oă</span>n, thương cho vợ chồng Tăng Phò. Tôi
tìm hỏi các nhà y học, các nhà di truyền học nhưng họ cũng chỉ giải thích chung
chung, bâng quơ, đại loại là đột biến “gen”, hoặc tác động ngoại cảnh.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cho đến một hôm, cũng do tình cờ,
tôi gặp người bạn cũ của Tăng Phò. Anh này tên Năm, trước đi lính đóng chung
với Phò. Anh năm giải đáp thắc mắc của tôi bằng một câu chuyện như sau:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Dạo đó là mùa gió chướng, đơn vị
của họ đóng đồn ở vùng Đồng Tháp Mười, giáp giới Tân Thạnh, Mộc Hóa. Nước nổi
lấp xấp trong văn vắt quanh gò đất. Sau đợt hành qu<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">â</span>n của trực thăng và bo bo, Việt Cộng
lùi sang bên kia sông, tình hình tạm lắng dịu. Đêm ngày, đơn vị của Tăng Phò
chỉ còn lo canh chừng đám du kích lội ngầm tới công kích. Lâu lâu bắn cầm chừng
cho các đồn bên cạnh vững bụng. Thỉnh thoảng trên chi khu có tiếp cho ít đồ
hộp, gạo sấy. Còn rượu thì uống lén. Ở đây xa dân cư nên không thể kiếm chác
được gì.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Chiều đó, Tăng Phò đi quanh khu
gò đất xem chừng. Tánh anh lầm lì, gan dạ, làm tốt chức trách quân nhân nên
được cấp trên tin tưởng khen ngợi. Chỉ bởi anh ít chữ nên không làm được sĩ
quan. Giữa vùng nước nổi bạt ngàn, gió chướng lao xao, không nghe giọng hò,
không có tiếng mái chèo cọt kẹt, ngao ngán thiệt. Chợt Tăng Phò ngồi thụp
xuống, cảnh giác. Một vật gì lập lờ dạt vào gần bờ đất. Mấy tay súng lăm lăm
theo lệnh trung sĩ. Một loạt đạn xả vào vật trôi lềnh bềnh đó, nước sôi lên
tung tóe. Sau đó vẫn là im lặng. Phò lấy một nhánh tràm khều cái vật lạ vào bờ.
Đó là cái bao <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">b</span>àng được
may cẩn thận. Anh lấy dao cắt đường may, cả tốp nín thở hồi hộp. Khi bao <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">b</span>àng được mở ra, b<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ê</span>n trong là một cái gói bằng
ni-lông. Mở bao ni-lông là một bọc vải, <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">c</span>òn khô nguyên<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">,
tuy co mấy lỗ đạn</span>. Mở gói vải ra thì tất cả rùng mình la hoảng. Xác một
đứa trẻ ba tháng được mặc áo quần cẩn thận, xung quanh chèn bằng tã lót và xức
dầu thơm. Mặt Tăng Phò đanh lại, anh mở cái xác hài nhi ra coi thì… tay trái
của nó bị cắt cụt đến hết bàn tay, máu đã khô đọng. Anh hạ lệnh cho mấy chú
lính đào huyệt chôn cái xác đó và bày một ít đồ ăn ra cúng trên nấm mồ nhỏ xíu.
Mấy ngày sau Tăng Phò như người ị hớp hồn, hay tư lự và cộc cằn…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Lúc đó, tôi cũng có mặt – Anh
Năm kể tiếp – Sau này tôi có hỏi một ông thầy chùa. Ông nói là cái đứa trẻ đó
khó nuôi, cha mẹ nó hiếm hoi, sanh mấy lần đều chết yểu. Đến đứa này cũng không
nuôi được, họ không đem chôn mà thả cha trôi sông và chặt một b<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">à</span>n tay làm dấu để nó không về
đầu thai được nữa. Nhưng cái hồn đứa trẻ đó rất thiêng, ai cưu mang làm ơn với
nó, sau này nó theo về trả ân…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi nghe chuyện mà thấy gai cả
người, mặc dù không thể tin vào cái chuyện trả ân đó được. Nhưng đúng là Tăng
Phò có làm cái chuyện nh<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ư</span>
anh Năm vừa kể.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ít lâu sau, tôi lại ghe một người
quen khác của Tăng Phò kể rằng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Hồi đi lính, tôi cùng ở chung
đơn vị với Tăng Phò, thằng cha này ác nhơn thất đức lắm. Lần ấy chúng tôi hành
quan lên Đồng Xoài tìm diệt Việt Cộng. Đi hoài chẳng thấy Việt Cộng đâu mà đơn
vị thì đã bị thương vong<span style="mso-ansi-language: EN-US;"> </span>kh<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">á</span> nhiều. Chính thằng cha Tăng
Phò cũng bị một vết thương vào cánh tay. Lúc y tá băng bó, mặt hắn đanh lại gầm
ghè. Hắn thề bắn giết bất kỳ người nào mà hắn gặp. Hôm sau chúng tôi vào một
cái làng tiêu điều. Dân ở đay di tản đi ca. Tìm hoài thấy hai mẹ con người đàn
bà đói và rách. Đôi mắt trắng dã của người mẹ mở trừng trừng nhìn đám lính
chúng tôi đang hùng hổ. Tăng Phò dí súng vào mặt bà ta hạch hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Việt Cộng đâu?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Người mẹ ấy im lặng không trả
lời. Phò lôi bà ta sềnh sệch ra giữa sân. Đứa con trai khoảng ba tuổi khóc
thét, bám cứng vào áo mẹ làm cho hắn bực mình. Tăng Phò hung hăng rút do ra hém
phăng bàn tay đứa trẻ. Thằng bé rời ra tím ngắt, máu phun lênh láng. Còn bàn
tay kia vẫn lủng lẳng đeo bám vào vạt áo người mẹ. Bà mẹ lồng lên, lao vào Tăng
Phò cắn xé. Bà ta bị hắn bắn chết ngay. Còn đứa con giãy giụa trong vũng máu,
lát sau cũng chết. Phò ném xác đứa con nằm vắt qua xác mẹ rồi hằm hằm bỏ đi…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú ơi, người kể chuyện thì
thầm vào tai tôi, chính tôi nhìn thấy cảnh đó, mấy ngày sau còn rùng mình.
Riêng Tăng Phò tôi thấy thằng chả lầm lì, uất lắm. Không chừng chính đứa bé ở
Đồng Xoài ngày đó về đầu thai báo oán hắn cũng nên…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
C<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">â</span>u chuyện của người này làm tôi rùng
mình. Tôi <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">cũng </span>không
tin vào sự báo oán đó, nhưng cứ nhìn mặt Tăng Phò tôi lại thấy ghê ghê. Tôi hỏi
anh có ở Đồng Xoai bao giờ chưa, anh đáp:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Có. Hồi năm 1967, tôi có hành
quân lên trển.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Từ khi nghe những chuyện đó, mối
thiện cảm của tôi với Tăng Phò hình như khác lạ đi. Ở đời hễ ích kỷ, chuyện của
người bỏ ngoài tai thì được nhẹ nhõm, nhưng nếu có chút tình với nhau, trái n<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">g</span>ang của bạn cứ ám ảnh mình,
có khi còn đa đoan hơn chính bạn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Dịp Tết vừa rồi tôi có đến thăm
gia đình Tăng Phò. Tăng Phò vắng nhà, anh vẫn theo xe con rồng lên Lái Thiêu,
vì người từ biệt thế giới này đâu có kiêng dè gì Tết nhất. Tôi bước qua cánh
cửa để ngỏ. Quán còn đang nghỉ Tết. Ở góc nhà thằng Tăng Ly đang ngồi say sưa
vẽ, nó vẽ rất đẹp. Và, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cái tay dị tật của nó để
hớ hênh dưới đầu gối. Nó sần sùi, lởm chởm, mấy cục thịt nhỏ xíu dính ở chỗ cụt
có vẻ là dấu tích của những ngón tay thật. Một lát sau, thấy tôi, nó vội vàng
giấu cái tay vào túi áo pijama, chào tôi rồi gọi mẹ. Cô Nhẹn xinh đẹp, đậm đà
bước ra tiếp tôi niềm nở rồi đuổi con lên gác chơi. Chuyện trò một lúc, tôi cứ
bị ám ảnh bởi cái tay thằng Ly. Không dằn được tò mò, tôi đánh bạo hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi hỏi không phải, có gì cô
Sáu đừng giận nghe!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Có chi đó anh Hai? Vợ chồng em
quý anh lắm mà. Anh đừng khách sáo, t<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ụi</span> em buồn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi tằng hắng mãi rồi mới dám
hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thằng Ly nó bị tật ở tay. Tôi
nghe nói bẩm sinh, có phải không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cô Nhẹn quay mặt đi, dợm nước
mắt:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh Hai thương tụi em mà hỏi,
em mới dám nói thiệt. Cũng có lời đồn đại ác độc cho anh <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">S</span>áu nhà em. Thiệt ra nó như vầy. Lúc có
b<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ầu</span> thằng Ly được năm
tháng, em có lén chồng em đi siêu âm, bởi lúc đó em làm cũng <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">có</span> tiền. Người ta cho biết nó là con
trai. Bình thường, không sao cả, cứ <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">yên</span> tâm về bồi dưỡng chờ ngày sanh. Lúc trở dạ, em vô nhà bảo
sanh tư. Đau quá, em chị<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">u</span>
không nổi nên bị xỉu. Lúc tỉnh dậy không thấy con em đâu, em lo quá. Ngày nào
chồng em ảnh cũng vô hỏi con đâu. Người ta cho biết nó bị yếu nên phải nằm
riêng. Một tuần sau, em được gặp con thì trời ơi… </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cô Nhẹn khóc nức nở ngay trước
mặt tôi. Tôi không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi. Một lúc sau cô vừa
nấc vừa kể tiếp:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
… Bàn tay trái của nó bị băng bó.
Thằng nhỏ hơn bốn ký. Vì lớn quá nên cô đỡ không biết phải dùng cây móc kẹp sao
đó mà khi lấy được nó ra khỏi bụng mẹ, bàn tay trái của nó cũng bị nát… Em tính
thưa kiện nhưng chồng em ảnh bảo thôi. Đằng nào cái số nó cũng đã vậy rồi.,</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Từ biệt cô Nhẹn, mà lòng tôi
không khỏi phân vân. Trình độ đỡ đẻ của ta đau đến nỗi tồi. Nếu thằng Ly bị cắt
cụt bàn tay từ lúc mới lọt lòng thì chắc gì nó đã sống nổi. Nhưng mà… nếu đúng
như lời cô Nhẹn thì sao? Chẳng hóa ra số phận một con người, một đời người l<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ại</span> phụ thuộc vào bà đỡ xoàng
và mấy cây móc kẹp bằng sắt? Lời kể của cô Nhẹn, mẹ thằng Ly không làm cho tôi
tin, mặc dù có vẻ duy vật hơn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nhưng dù sao thì thằng bé Ly đẹp
như thiên thần kia cũng suốt đời mang cái tay cụt bất hạnh mà chắc chắn là
không phải tự nó gây nên.</div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="text-align: right;">
<span style="mso-tab-count: 9;"> </span>1991</div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-75623729197846106712013-06-10T03:33:00.001-07:002013-06-24T17:13:30.210-07:00NGOẠI Ô<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cầm hộp bánh in màu sặc
sỡ, và có lẽ rất đắt tiền lên ngắm nghía, săm soi mà chưa quyết định có nên cho
vào túi xách không? Có nên đem món quà sang trọng này về biếu ngoại không? Nó đắt
tiền và bóng nhoáng nhưng lại rất xa lạ với ngoại tôi. Đó là hộp bánh của anh Tường,
người cùng cơ quan với tôi, một người đàn ông lịch lãm và mạnh mẽ. Anh đem về từ
một siêu thị bên Singapore
tặng tôi và nói:</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh đem món quà này
dành tặng em, hy vọng là em sẽ thích, bởi nó hợp với em, “thiếu phụ ô mai” ạ!...
</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi thoáng mỉm cười và cảm
thấy đôi má mình nóng lên, ngước lên nhìn mình trong gương. “Thiếu phụ ô mai” đang
nhìn tôi ánh lên một nét cười hãnh diện. Ba mươi ba tuổi, tôi đâu còn trẻ
trung, nhí nhảnh gì nữa, có gì liên hệ đến “ô mai” nhỉ? Bao nhiêu thời gian, những
nỗi vui buồn nhọc nhằn hằn đọng lại trên khuôn mặt, gò má và ánh mắt tôi! Vậy
mà anh Tường, chỉ một mình anh thôi gọi tôi bằng cái biệt danh ấy.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đang mải với những ý nghĩ
vẩn vơ của mình, bé Thụy Vũ từ trong phòng gọi váng lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mẹ ơi, mẹ! Con tìm hoài
không thấy cái đầm xanh của con. Mẹ cất đâu hả mẹ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi đặt hộp bánh xuống,
ngó đầu qua cánh tủ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ở đâu đó chớ mẹ cất đâu
làm chi! Mà đầm xanh là đầm xanh nào. Có phải cái đầm dì Hiền gởi về hồi năm rồi
không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hổng phải mẹ ơi! Con bé
phụng phịu. Cái đầm bác Tường tặng bữa sinh nhật đó...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trời! Con bé thật nhiều
chuyện. Cái đầm rộng thùng thình vậy mà nó cứ thích mặc. Tôi toan mắng nó mấy
câu thì nó reo lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- A đây rồi mẹ ơi. Mẹ
xong chưa? Đi lè lẹ lên kẻo bà cố trông. Nãy giờ con nhảy mũi mấy lần rồi đó!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Con bé vừa chạy ra miệng
không ngớt giục mẹ. Tôi đứng trước gương, phân vân chọn màu áo. Mãi sau tôi cầm
lên chiếc sơ mi màu đỏ, có lẽ cũng hơi chật vì may cách nay hơn hai năm. Đó là
chiếc áo màu đỏ duy nhất mà không hiểu vì một sự ngẫu hứng nào mà tôi lại may
nó, dù tôi cho rằng mình không hợp với màu này, nó rực rỡ quá. Vậy mà mới năm
ngoái, khi anh Tường mới chuyển về Viện, trong lúc chỉ có hai người chúng tôi
chuyện dông dài về thời trang, anh bảo tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Trước khi về Viện, tôi đã
nghe nói đến Bạch Mai. Không hiểu sao, tôi cứ hình dung ra Mai phải mặc một chiếc
áo màu đỏ thắm!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Trời đất! Nghe tên Bạch
Mai mà lại nghĩ người ta mặc áo đỏ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vậy đấy! Với làn áo đỏ
rực rỡ ấy, khuôn mặt Bạch Mai hồng lên đầy vẻ hạnh phúc...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Lầm rồi bạn ơi! Nhưng
mà, Mai nói anh Tường nghe nha. Đúng là Bạch Mai có một chiếc áo sơ mi đỏ. Bất
thường Mai thích màu đó rồi may, nhưng chưa dám mặc!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Tường nhìn lên trần
nhà cười bâng quơ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Quả là linh tính tôi
không sai!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thôi đừng xạo quá đi
cha nội. Linh tính gì? Còn linh tính gì nữa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Còn! Linh tính cho tôi
biết nhiều điều về bạn nữa, nhưng chưa nói ra được. Sẽ có một ngày bạn thấy hạnh
phúc nhất, ngày đó bạn sẽ lấy chiếc áo đỏ thắm ra mặc. Đó là lúc tâm hồn bạn
thanh thản, bạn nghĩ về những người thân, những người luôn yêu thương và gắn bó
với bạn. Lúc đó, khuôn mặt, đôi má bạn hồng lên, tràn trề niềm vui...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nghe những lời của Tường,
tôi cũng thấy vui vui, phá lên cười:<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cha! Bữa nay Viện ta có một chàng thi
sĩ chánh hiệu! Bữa nào anh Tường làm tặng Mai bài thơ nghe!...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tường ngưng nói, trong
ánh mắt anh nhìn tôi, làm tôi có cảm giác mình đang hạnh phúc, đang mặc chiếc
áo màu đỏ thắm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cầm cái áo đỏ ướm thử
lên người. Bé Vũ, con gái tôi reo lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mẹ mặc cái áo này đẹp lắm
đó, mẹ! Thế nào bà cố cũng khen mẹ đẹp cho coi. Mà cả dì Hiền với chú ... chú
gì nữa hả mẹ, con quên rồi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con chỉ được cái miệng.
Biết gì mà đẹp với xấu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con biết chớ bộ... Ai cũng
khen mẹ đẹp, nhứt là bác Tường!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi thấy hai gò má mìmh
nóng hổi, mắng át con bé:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mẹ nghỉ chơi với con đó
nha, nói tầm bậy không! Thôi được rồi, để mẹ mặc cái áo này coi sao. Bữa nay về
quê ngoại chắc không ai cười đâu!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Con bé nhảy chân sáo tưng
tưng, reo lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hoan hô mẹ! Mẹ đẹp quá
chừng!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mặt trời lên khỏi rặng dừa
nước, rọi chiếu những tia nắng mùa đông vàng cháy xuống thảm lúa. Qua khỏi ngã
ba lối rẽ vào Bình Phước một đọan, con đường trải nhựa chấm dứt. Trước mặt tôi
là con lộ nhỏ đỏ xậm màu bụi. Thỉnh thoảng những chiếc xe lam nặng nề và cần mẫn
chạy ngược ra phía thị trấn phủ lên bầu không khí một làn bụi hồng. Bé Thụy Vũ
ngồi sau lưng tôi thỉnh thoảng lại ôm ghì lấy lưng mẹ, mỗi khi bánh xe lọt xuống
một ổ gà. Những lúc như thế nó vừa sợ, lại vừa thích thú. Đến khi xe chúng tôi
rẽ xuống một con đường nhỏ, con bé réo lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mẹ ơi! Dừng lại đi mẹ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Sao vậy con. Ngồi im để
mẹ chạy xe, chừng chút xíu là tới nhà bà cố và ông dượng thôi con.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mẹ dừng lại đi. Con muốn
đi bộ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thấy ý nghĩ của con tôi
ngồ ngộ, tôi cũng thấy thích. Tôi cho xe dừng lại dưới bóng mát của cây trâm bầu
rồi trải tấm áo mưa ra ngồi xuống. Bé Vũ chạy bay xuống rệ đường, nó đuổi theo
một con chuồn kim. Tôi la nó:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Coi chừng té, con...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mẹ đừng lo. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một lát sau nó chạy lại
bên tôi, thì thào:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cho con ở đây chơi chút
nghe mẹ. Chừng nào con bắt được một túi cào cào...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chừng nào con mới bắt được.
Hồi nhỏ, mẹ cũng ham bắt cào cào với bướm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hồi đó mẹ có ra đây chơi
không, hả mẹ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Có. Hồi bằng tuổi con mẹ
vẫn thường ra đây chơi với những con cào cào, bầy nhện nước và những con chim sẻ
đồng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Sao con không thấy con
chim sẻ đồng hả mẹ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mẹ cũng không biết nữa.
Có lẽ chúng mải đi kiếm ăn.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Con bé phụng phịu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Sao chim cũng phải đi
kiếm ăn ? Nó cũng có con hả mẹ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Có chứ! Chúng cũng phải
nuôi con.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thế ba nó đâu? Ba nó cũng
đi làm ăn phải không? Giống như ba của con vậy hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi không biết trả lời
sao cho con bé hiểu. Thấy tôi im lặng, nó cũng không hỏi nữa mà lặng lẽ cò dò
nhón chân rình bắt một con cào cào đậu trên lá cỏ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi nhìn theo con gái mà
bồi hồi nhớ về tuổi thơ của mình. Tuổi thơ của tôi in hình những tiếng pháo nổ,
xe tăng gầm rú và những đụn khói đen đùn lên ở phía chân trời. Tôi thường lủi
thủi một mình trong góc vườn của ngoại, lặng lẽ tìm hiểu cái thế giới bí hiểm
và hấp dẫn quanh bụi trúc. Mỗi lần ngoại đi đâu quanh trong xóm lại gọi tôi vào
và căn dặn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con ở nhà dòm chừng nhà
cho ngoại nghe, chớ có đi chơi xa kẻo trúng đạn pháo. Cơm nguội ngoại để trong bếp,
kho nào đói con lấy mà ăn nghe!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Những lời dặn dò của ngoại
mà khi lớn lên tôi mới hiểu, nó giống như lời dặn của người đi xa. Mà ngoại đi đâu
nhỉ? Xa hay gần mà sao tôi không được đi theo. Một lần ngoại bảo tôi thay quần
áo để ngoại cho đi chơi. Tôi thích lắm, luôn miệng hỏi đi đâu, ngoại không nói.
Mãi sau tôi vừa đi vừa hỏi lẵng nhẵng, ngoại cúi xuống mắng yêu tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đi kiếm cái thằng cha mầy
chứ còn đi đâu. Hỏi gì mà hỏi hoài vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi ngỡ rằng ngoại mắng
tôi thiệt, nhưng không ngờ... Ngoại dẫn tôi ra chợ, đông người lắm, tôi cứ bám
chặt lấy một bên ống quần của ngoại, sợ lạc. Ngoại dẫn tôi vào một hàng bún
riêu, kêu cho tôi một tô nhỏ. Trong lúc tôi đang xì xụp ăn thì có một người đàn
ông đến ngắm nhìn tôi chăm chú, làm tôi sợ. Ông ta hỏi tôi có đi học không, có
hay nhõng nhẽo không? Tôi cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của ông nên không sợ nữa.
Khi ông hỏi tôi có hay bị má rầy la không thì tôi nói thiệt tình: “Má đi chợ
hoài, khuya mới về, có lúc nào rảnh mà la con!”. Nói xong tôi liếc nhìn sang
ngoại, thì ngoại đang mua trầu ở bên cạnh. Ông cúi xuống hôn lên cái đầu khét nắng
và lọn tóc đuôi gà của tôi rồi lặng lẽ đứng dậy, lẫn vào trong đám đông. Lúc
mgoại quay lại, tôi hỏi ai vậy, ngoại không nói, nắm tay tôi dẫn ra cửa chợ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đấy chính là ba tôi. Ba
tôi hoạt động bí mật trong nội thành, không được phép để lộ tung tích. Lần ấy,
là lần đầu tiên ba con tôi được gặp nhau trong chốc lát, nhưng tôi thì không biết
đó là cha mình! Về nhà ngoại dặn tôi, có ai hỏi đi đâu và gặp ai thì đừng nói.
Tôi dạ, nhưng cứ muốn hỏi lại. Cho đến một hôm má đi chợ về sớm, má gội đầu bằng
xà bông thơm hiệu Cô Ba cho tôi. Lúc ấy tôi kể chuyện ngoại dẫn ra chợ gặp “một
ông nào lạ hoắc, lạ huơ”, má ôm tôi vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi trìu mến....</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Năm 1968, Tết Mậu Thân, má
tôi bị bắt vì làm giao liên nội thành, rồi bị tra khảo đày ra đảo Phú Quốc, rồi
hy sinh ngoài đó. Năm ấy tôi tám tuổi, lâu quá không thấy má ve, hỏi ngoại, ngoại
ôm lấy tôi mà khóc:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Má bây hy sinh rồi, Bạch
Mai à! Con ngoan, ngoại thương, Đừng khóc nhiều, lính bắt đó!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi oà khóc nức nở, tôi
nói tôi không sợ lính. Lính bắn chết má tôi, tôi phải đi tìm má! Tôi phải trả
thù cho má!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáu năm sau, tôi được gặp
ba. Lúc này tôi đã mười bốn tuổi, nên ngoại không còn giấu tôi nữa. Tôi ôm lấy
ba mà khóc, đòi đi theo ba. Nhưng ba đã khuyên tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ba về thăm con chuyến
này để đi công tác xa, không thể đưa con đi theo được. Hơn nữa con phải ở nhà
trông nom ngoại. Ngoại đã già, mà má con hy sinh rồi, các cậu thì thóat ly hoạt
động, con không ở nhà nuôi ngoại thì ngoại buồn lắm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi rời khỏi vòng tay ba,
chạy lại ôm lấy ngoại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ngoại ơi, con thương
ngoại quá. Con sẽ ở bên ngoại mãi mãi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngoại vuốt tóc tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bây để cho ba bây đi
công tác, chừng nào hòa bình, độc lập nó về. Theo nó làm chi, quẩn chân người
ta, đi đánh giặc chớ đâu phải đi hội hè gì...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Năm sau, gần đến ngày giải
phóng tôi lại nhận được tin ba tôi hy sinh. Lúc này tôi không khóc được nữa, một
lòng tìm các chú, các cậu tôi để xin đi kháng chiến. Tôi còn dì Út học may trên
thành phố rồi ở lại lấy chồng trên đó luôn không thấy về, chỉ thỉnh thoảng gởi
tiền về cho ngoại tôi. Một lần dì về tôi hỏi, dì nói bận, với lại đường đi khó
khăn quá. Có lần tôi đã chuẩn bị mấy bộ đồ tính đi tìm dì Út trên thành phố. Đi
được một quãng đường ngang qua chỗ tôi ngồi đây, nghĩ thương ngoại quá, tôi lại
quay về.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Năm sau giải phóng, tôi được
các chú các bác cho đi học tiếp, học miết thành kỹ sư về công tác ở Viện nông
nghiệp đến nay. Có lúc nằm nghe tiếng xe máy ồn ã trong thành phố, tôi khóc thầm
thương ngoại thui thủi ở quê nhà... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhìn bé Thụy Vũ, con gái
tôi tung tăng hái hoa, đuổi bướm, tôi thấy lòng mình chùng xuống. Ước gì tôi được
sống lại tuổi ấu thơ gian khổ, thiếu thốn, nhưng biết bao đầm ấm trong vòng tay
của ngoại.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một toán người đàn ông ăn
mặc sang trọng đi lại phía chúng tôi. Bé Vũ thấy có người lạ, vội bỏ dở cuộc chơi
chạy đến bên tôi, dõi mắt về phía có người. Ánh mắt của nó lộ rõ vẻ tò mò lẫn sự
sợ sệt. Tôi nhìn kỹ, đi đấu toán người là ai in hình như cậu Bảy tôi. Đúng rồi!
Trông dáng đi xiêu vẹo vì mất một chân, phải dùng chân giả của cậu, tôi nhận ra
ngay. Sau ngày hoà bình, cậu Bảy không ở lại công tác trên thành mà xin về nhà ở
với ngoại. Cậu nghèo, nhưng cậu mợ tôi chăm chỉ trên mảnh vườn đám ruộng cũng đủ
đắp đỗi. Chỉ phải cái đông con quá, nên vất vả. Tôi đứng dậy, chờ toán người lại
gần rồi chạy ào tới nắm tay cậu tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cậu! Cậu đi đâu ra tận
ngoài này vậy? Ngoại khỏe không cậu? Mợ có khỏe không? Mấy đứa học hành tốt chớ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu tôi đứng ngây nhìn
tôi, mãi sau mới nói:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Từ từ hỏi, con nhỏ này
làm gì dữ vậy? Sao còn ngồi đây? Mà ai biểu mầy chạy đường này làm chi cho khổ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thì còn đường nào nữa? Đường
này về nhà mình chớ bộ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi làm bộ xịu mặt hờn cậu,
bất chấp mấy vị khách cùng đi nhìn tôi cười mỉm.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con nhỏ này tệ thiệt,
có đến mấy năm không về nên lạc hậu quá trời. Người ta mở con lộ đất đỏ chạy bọc
quanh xã, sát cạnh nhà tao, đi xe hon đa xịch vô tận nhà. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vậy ha cậu? Con... Con
trở về bằng con đường tuổi thơ của mình...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Không ngờ tôi lại thốt ra
câu nói như một câu thơ. Chợt nhận ra có những vị khách, tôi cười gọi bé Vũ lại
chào ông Bảy. Nó ngoan ngoãn khoanh tay chào ông và mọi người đi cùng rồi nép
vào bên tôi. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cậu còn đi đâu nữa
không, con về trước đây. Cậu có thấy vợ chồng con Hiền về chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chưa! Tao đưa mấy anh
trên thành phố xuống xem đất. Giới thiệu với mấy anh, đây là con Mai, cháu tôi.
Nó là kỹ sư cũng công tác trên thành phố. Bữa nay, chà! Hai mươi ba rồi, tiễn
ông Táo mới chịu về! Hư quá!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi bắt tay các vị khách:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mấy anh định mua đất tận
đưới này sao? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một vị còn trẻ, đeo lủng
lẳng bên sườn một cái máy điện thoại di động, đáp lời:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chúng tôi muốn nhờ anh
Bảy, thổ địa bên này chỉ cho mua vài miếng. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Các anh vừa ý chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cũng đang xem xét, mà mấy
ông mấy bà ở đây nói giá trên trời gì đâu không. Mua bán với mấy vị nông dân
coi bộ khó quá.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi nhận thấy mình không
mấy cảm tình với các vị này, nên hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Sao? Mấy anh chê đất ở đây
à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chê thì không phải chê.
Có điều hơi đắt...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tấc đất tấc vàng, mấy
anh có nghe nói không? Cũng phải vài chỉ một mét vuông chớ không ít đâu. Tôi
ráng cười cho thật tự nhiên.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một vị trung niên, vừa đứng
vặn lưng vừa nói xen vào:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cô nói cứ như đất bên
quận nhất, quận ba không bằng! Cô nhìn coi, nãy giờ tụi tôi với ông Bảy lội
sình không, toàn<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>ao ruộng...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Có cả mảnh bom, mảnh đạn
nữa! Một ông đứng sau lên tiếng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi nghiêm mặt hỏi lại
ông ta:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh có biết vì sao đất ở
đây đắt không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cô nói sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Trước hết, vùng này đã
có dự án nằm trong vùng quy hoạch đô thị. Nó sẽ trở thành nội ô trong nay mai.
Việc này chắc cậu tôi chưa biết?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu Bảy tôi nhìn tôi ngạc
nhiên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Sao? Có chuyện đó nữa hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Dạ! Cậu có thể chưa biết,
nhưng các vị khách của chúng ta chắc đã rõ. Hình như anh kia còn đem theo cả tấm
bản đồ vẫn bày bán trên đường Điện Biên Phủ? Đúng không nào? Nhưng đó vẫn chưa
phải là lý do chính để đất ở đây có giá...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh chàng đeo điện thoại
di động tò mò:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Còn cái gì nữa hả chị?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Khi nãy có ai đó nói
trong đất còn lẫn mảnh bom, mảnh đạn phải không? Đúng, nhưng chưa đủ, trong mảnh
đất này còn trộn cả máu, cả xương. Máu và xương những người nông dân du kích đã
đổ ra để giữ gìn cho đến hôm nay. Mấy chỉ, mấy cây cho một thước đất thì bán? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Câu nói của tôi làm mọi
người chưng hửng. Tôi quay sang bảo cậu tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con về trước đây, cậu cứ
đưa họ đi coi, nhưng cẩn thận với cái chân nhựa của cậu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi bế bé Thụy Vũ lên xe,
đề máy. Trong tiếng máy xe êm tôi còn nghe tiếng mấy vị khách buôn đất vọng tới:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Người đâu, đẹp thì có đẹp
mà dữ quá!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con gái xứ này mà có học
là không vừa đâu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi vẫn còn chưa lấy lại được
bình tĩnh, chiếc xe lượn ngoằn ngoèo trên bờ ruộng. Thế đấy, rồi thành phố của
chúng tôi cũng đã vươn ra tới ngoại ô xa xăm này. Cuộc sống đang hối hả lao về
phía trước, có cả sự chụp giựt đan xen vào nhịp sống bình lặng của làng quê yên
ả... Khi xe của tôi vào xóm, một rừng mai vàng rực rỡ hiện ra. Lác đác đã có những
gia đình chặt mai bó thành từng bó bọc lá dừa xếp đống. Nó sẽ được đưa vào nội
thành, đi vào từng gia đình... Sân nhà ngoại um tùm trong bóng rợp của dừa, con
chó vàng lao ra sủa một tiếng rồi nhảy lên vẫy đuôi mừng tôi rối rít. Ôi, con
chó ơi, mày khôn quá, hơn một năm tôi mới trở về mà nó vẫn nhận ra. Hai mẹ con
tôi phải vừa nựng vừa tranh nó mới có dường đi ra sau. Ngoại tôi đang ngồi bên
sàn giếng nước. Lưng ngoại thấp xuống, mái tóc cắt ngắn làm nhô lên đôi vai gầy
yếu ớt. Tôi đứng chững lại một giây gọi nhỏ: Ngoại ơi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngoại nghe thấy tiếng gọi
của tôi, từ từ quay lai. Mắt ngoại đã mờ, nhìn hướng về phía tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đứa nào vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi nhào tới ngồi thụp xuống
bên ngoại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con đây! Con về với ngoại
đây, ngoại ơi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngoại đưa bàn tay lần
quanh vai tôi, tóc tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bạch Mai đó hả con. Mồ
tổ bây, sao giờ này mới về?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi không nói được, dìu
ngoại vô nhà. Mợ Bảy và mấy đứa em tôi đang tỉa cành mai ngoài vườn cũng vừa về.
Tôi lấy quà chia cho chúng rồi ướm một tấm vải nhung gấm lên vai ngoại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con định may cho ngoại
cái áo này, nhưng không dám cắt trước, sợ không vừa. Chút nữa con đo cắt cho
ngoại, sẵn máy của con Duyên, con đạp chút là xong à! Mợ ơi, nhìn ngoại mặc màu
áo này có đẹp không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mợ Bảy tò mò nhìn tấm vải
gật đầu. Ngoại ngẩng lên nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bây mua áo cho tao làm
gì. Tao có đi đâu mà mặc. Để mà may cho vợ thằng Bảy...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi sững người nhìn mợ.
Trời ơi, tôi đã quên không mua cho mợ một tấm vải. Nhưng mợ đã nhận ra ánh mắt
của tôi:<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>-
Khỏi lo cho con, má ơi. Con còn nhiều vải đẹp lắm. Chút nữa sẵn có Bạch Mai dìa
đây, cắt cho mợ một cái thiệt vừa, thiệt đẹp coi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi chạy đến nắm tay mợ,
tràn đầy lòng biết ơn.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lúc này, bé Thụy Vũ của
tôi vẫn đứng ngây nhìn bá cố, tôi bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bé Vũ, lại gần cho bà cố
rờ đầu coi lớn chừng nào rồi, con!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Con bé len lét đứng nép
vào bên bà cố, tôi xót xa nhận ra ngoại tôi còn nhỏ hơn cả con gái tôi, tuy nó
mới chỉ lên tám tuổi! Tôi ngồi dưới chân ngoại, nhưng vẫn nhìn đượ</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">c vào mắt ngoại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ngoại ơi! Hôm kia, con
Hiền tới thăm con. Bữa nay nó cũng về thăm ngoại đó. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đứa nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nhỏ Hiền con dì Út, nó
với thằng chồng người Mỹ của nó vừa về Việt Nam.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nó ở đâu? Nó không ở
nhà con à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Không! Tụi nó ở khách sạn.
Chút nữa hai đứa nó cùng về thăm ngoại đó!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Sao con không nói nó về
ở với ngoại vài bữa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi đang nghĩ cách trả lời
ngoại, thì mợ Bảy đã lên tiếng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tụi nó ăn cơm tây, thì ở
khách sạn chớ về nhà mình nó chịu sao nổi hả má?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngoại tôi ngậm ngùi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tôi nghiệp con mẹ nó.
Chết bỏ xác nơi quê người...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Dì Út tôi làm thợ may, có
chồng là công chức, sau giải phóng dì theo chồng sang Mỹ. Được mấy năm dì Út
lâm bệnh qua đời bên đó. Con Hiền con gái của dì lấy chồng người Mỹ mới về Việt
Nam. Thấy ngoại tôi dân dấn nước mắt, tôi an ủi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thôi mà ngoại, dì Út chẳng
may bị bệnh mà mất, nhưng con của dì vẫn thương quê nhà, thương ngoại mà đem chồng
về. Ngoại cũng vui lên cho con cháu vui...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con thấy thằng chồng Mỹ
của nó có được không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thằng này người Tây nhưng
hiền khô à...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vậy cũng được. Chút nữa
cả hai đứa nó về à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Dạ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi đang ráp cái áo cho mợ
Bảy thì cậu Bảy về. Cậu ngồi xuống hiên nhà, lấy cây gõ gõ cái chân giả cho rơi
bớt đất sình. Vừa làm cậu vừa nói với tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- May nhờ con nhỏ này nói
mấy câu đó, không thì mấy cha thành phố nó ém giá quá chừng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cậu tính bán đất đi làm
gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tao đâu có định bán, nhưng
cũng kẹt tiền đóng cho thằng Huy em mày nó học đại học. Tiền đóng triệu triệu
không, mợ mày làm sao kiếm nổi. Thôi thì cũng ráng cho nó nên người. À mày nói
con Hiền nó về nước à? Sáng nay nó cũng về chơi hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Dạ! Tụi con hẹn nhau
mà, nó biểu con cùng đi xe hơi với nó, nhưng con nói con đi sớm sang còn may áo
cho ngoại. Chắc tụi nó thuê taxi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vừa nói xong, phía con đường
đất đỏ mới đắp phía trước nhà đã cuộn lên một lớp bụi mờ mờ. Chiếc xe hơi màu
vàng hiện ra. Đúng là taxi của vợ chồng con Hiền rồi. Tôi vừa ngưng tay thì chiếc
xe đã vào đến mé sân. Con Hiền bung cửa ra chạy ào vô nhà réo gọi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ngoại ơi! Ngoại! Chị Bạch
Mai, ngoại đâu rồi...?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cứ thế nó nhào vô lòng
ngoại mà khóc nức nở để mặc anh chồng ngoại quốc đang sớ rớ nhìn con chó vàng
ngoe nguẩy đuôi cảnh giác. Tôi ra nói mấy câu tiếng Anh mời cậu ta vô nhà. Mãi
lâu sau, Hiền mới dìu ngoại ra nói với chồng. Cậu mợ Bảy, cả nhà đứng ngây người
nghe nhỏ Hiền nói tiếng tây. Anh chồng gật đầu lia lịa rồi bất ngờ quỳ thụp cuống
lạy ngoại tôi. Cậu Bảy thấy vậy định bước tới đỡ anh ta dậy nhưng nhỏ Hiền ngăn
lại. Đúng bốn lạy anh chàng Mỹ đứng dậy, Hiền mới nói:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tối qua con mới bắt nó
tập sự mấy lần đó cậu! Nhập gia tùy tục mà.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thấy là cả nhà cười vang,
ngoại tôi cũng móm mém cười, mà nước mắt tràn mi. Tôi biết là ngoại đang hạnh
phúc.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hiền quay sang hỏi tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bữa qua chưa có dịp hỏi
kỹ chị Hai. Sao, ly dị rồi tính ở một mình hoài à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ôi, hơi đâu tính! Vợ chồng
em có hạnh phúc không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Được lắm, chị Hai!
Chúng em hiểu nhau, đời sống không vương giả nhưng cũng dễ chịu.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi bâng khuâng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hạnh phúc quả thật khó
tìm. Chị mừng cho em. Vợ chồng khác màu da tiếng nói mà vẫn hạnh phúc, không như
chị, cùng dân tộc cùng học hành công tác với nhau, vậy mà vẫn đổ vỡ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tính đại chỗ nào đi chị
Hai, miễn là người ta thương bé Vũ, thương chị.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Làm gì mà nóng vậy? Em
tưởng chị của em xuống giá lắm sao? Dân quê thiệt, nhưng đất ngoại ô có giá lắm
nghe, cô!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị em chúng tôi đang cười
khúc khích với nhau, chợt cậu Bảy hô to:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mấy đứa bây xuống đem đồ
lên cho cậu cúng ông bà nào!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu Bảy chuẩn bị chải đầu,
mặc áo dài the đen, đứng giữa nhà. Anh chàng cháu rể người Mỹ không biết phải
làm gì cứ đi ra đi vào, liền được vợ trao cho cây chổi ra quét sân, quét cổng.
Khi cậu Bảy khấn xong cả nhà quây quần quanh mâm cơm, Hiền giải thích cho chồng
nghe. Cậu Bảy bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mày phiên dịch cho cả
nhà nghe chớ nó nói gì mà tao nghe thấy “goeo goeo, gút gút” không!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ảnh nói là ba anh trước
có đi lính sang Việt Nam, cũng bị cưa một giò trông như cậu Bảy kìa!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vậy hả? Cậu Bảy cười
vang. Con về nói với ba con là hòa bình rồi, nếu rảnh cậu Bảy mời “anh sui” qua
nhậu chơi! Bên tao sẵn đồ nhậu lắm, mầy! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cả nhà phá ra cười, nghe
dịch xong, cậu ta cũng cười, ráng nói một câu tiếng Việt:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con xing máng ờn Tổ Quốc
Việt Nam! Cám ơn!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Giỏi! Giỏi! Làm một ly
nghe con...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi lấy cơm cho bé Vũ, nhưng
không hiểu sao lòng dạ bỗng cồn cào, không muốn ăn. Có lẽ tại nỗi niềm của miền
ngoại ô quê ngoại đang sôi động trái tim tôi. Cũng có thể những biến cố, đổi
thay, được mất trong gia đình tôi làm tôi bâng khuâng. Hay còn vì cái gì nữa...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chợt tôi nghe tiếng xe
máy và có tiếng người hỏi. Linh tính của tôi cho biết có điều gì đó liên quan đến
mình. Vừa ngoảnh ra nhìn thì... Trời ơi! Anh Tường. Sao anh lại biết tôi ở đây
mà tìm? Anh bước vào đến giữa sân thì bé Vũ đã lao ra, leo lên<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>cổ anh. Mặt tôi chắc chắn là đỏ gay lên, vội
vàng giới thiệu với cả nhà:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thưa ngoại, thưa cậu mợ
và các em, đây là anh Tường, cùng công tác với con. Hôm nay đến thăm ngoại
theo... lời mời của con!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cố thêm vào câu sau,
cũng không biết để làm gì. Anh Tường xởi lởi, tự nhiên ngồi xuống. Tôi hỏi nhỏ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Sao anh biết em ở đây
mà kiếm?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thì em chả có lần nói với
anh là quê em ở vùng này là gì? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi lừ mắt nhìn anh vì
cái tội lần đầu tiên dám xưng anh và kêu tôi bằng em. Nhưng tôi cũng nhận ra,
chính mình lần đầu gọi anh, xưng em trước.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Biết rồi. Nhưng sao anh
biết vùng đất này?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tại em chưa biết đấy
thôi. Hồi kháng chiến, anh hoạt động ở xã này. Mà làm lính trinh sát nữa
nghe...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nghe chúng tôi nói với
nhau vậy, cậu Bảy nhìn chằm chằm vào Tường:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hèn nào! Ngó quen quen!
Phải dân bốn-hai-chín không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chánh hiệu! Ai như anh
Bảy Niễng? Đúng rồi! Tường "quân khu" nè...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ôi Trời! Thế là mày còn
sống! Còn sống! Tường ơi!...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hai người ôm lấy nhau,
quay mấy vòng. Tôi nhìn họ mà thấy lòng tràn đầy tự hào. Hai người cụng ly lia
lịa, canh cách. Lát sau cậu Bảy hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Sao? Vợ con, nhà cửa,
công danh đến đâu rồi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Công danh lận đận. Vậy
mà còn bị vợ bỏ. Nhà ở tạm trong cơ quan!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hay! Hay lắm!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tường còn đang ngơ ngác
thì cậu Bảy đã chỉ vào tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Kêu tao bằng cậu đi là
vừa. Bạch Mai, cháu tao đó. À mà hình như tao có nói cũng bằng thừa...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi mắc cỡ không biết trốn
đi đâu. Tường bị bất ngờ, nhưng anh lanh trí:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Dạ thưa cậu Bảy, thưa
ngoại, con đã có đơn rồi, nhưng ủy ban bảo vệ bà mẹ và con nít đang nghiên cứu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi không nén được:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Xạo! Ảnh xạo đó cậu! Đâm
đơn hồi nào? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Khuôn mặt Tường đỏ phừng
phừng, không biết vì rượu hay còn vì câu nói của tôi. Anh nháy mắt ra ám hiệu
cho tôi, và bất ngờ năm cổ tay tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em! Đừng làm anh quê với
Cậu Bảy chớ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu Bảy tôi vỗ hai tay
vào nhau đôm đốp:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Giỏi! Thằng Tường đúng
là dân trinh sát đặc công của Quân khu!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi gỡ tay Tường ra khỏi
tay tôi, nhưng giọng lại nghẹn ngào:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- À, mà làm sao anh biết
là em ở đúng nhà này?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thì cũng là tại nơi em!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tại em làm sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cái áo màu đỏ rực rỡ và
hạnh phúc đã chỉ đường cho anh!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi không còn biết nói gì
nữa, cúi xuống đút một muỗng cơm cho con gái, trong lòng thầm biết ơn anh. Cậu
Bảy vỗ mạnh vào cái chân giả:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Khá! Thằng này vẫn khá
như hồi đó. Không có nhà sang đây tao giao cho một công đất. Này, khu này sắp
thành nội thành rồi nghe mày!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ngoéo tay, anh Bảy, à cậu
Bảy. Nội ngoại gì không thành vấn đề. Vấn đề là ở chỗ: muà xuân này, chúng đã lại
ở bên nhau...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">1-1997</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-30862321930887238102013-06-10T03:31:00.001-07:002013-06-24T17:14:08.472-07:00LÚC BẤY GIỜ KHÔNG CÓ AI<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đúng! Lúc bấy giờ không có ai.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Không có quan tòa và tội phạm.
Không có con người và ma quỷ. Không có cả muỗi và ánh sáng. chỉ có tôi, nàng và
nó. Nó là một vật nhỏ xíu nằm lăn lóc trên nền chiếu lờ mờ. Qua ánh đèn ngoài
đường hắt vào nó ánh lên, khó nhọc phô hết cỡ cái lấp lánh của loài kim loại.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nàng nằm bất động, hơi thở đều
ddeuf, dịu dàng đến yếu ớt. Tôi ngỡ ngàng nhìn nàng trơ trọi trong không khí và
dần nhớ lại.<br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đêm qua tôi đã theo nàng về đây.
Bởi vì nàng đẹp và hấp dẫn tôi như ma, như quái.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Em cô đơn lắm – nàng nói thế –
Em chỉ muốn chết thôi, nhưng mà không làm sao chết được. Em còn nghĩa vụ với
chồng em. Vâng, đúng là nghĩa vụ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Đôi khi, quả là hư thế. Tôi nói
bằng thứ ngôn ngữ và giọng điệu của một triết gia chuyên nghiệp. Đôi khi con
người ta cần phải như thế, Linh ạ…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Và, thế là, chúng tôi cũng đôi
khi trở thành kẻ vô đạo đức vô trách nhiệm. Tôi đã nói dối vợ là anh phải ngủ
trực cơ quan. Thật cám ơn vị thủ trưởng khó tính của tôi đã lập ra cái chế độ
phải ngủ đêm ở cơ quan…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi vẫn không dám cựa mình mà chỉ
khẽ vươn tay về phía nó, về phía cái vật ánh kim trong mờ tối. Và, cả năm đầu
ngón tay tôi, chậm chạp từ năm phía chụp lấy. Nhưng một cái gì ươn ướt lành
lạnh chạm phải những đần tay tôi. Tôi giật thót người. Một thoáng rờn rợn chạy
từ những đầu ngón tay nhạy cảm lên tận óc. Những ngón tay được lệnh của óc dừng
lại cứng đơ như những quân nhân nhận được khẩu lệnh: đứng lại, đứng! Nhưng rồi
óc tôi không ra thêm một mệnh lệnh nào khác nữa, dù là mệnh lệnh rút lui.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi tự chủ và thầm nghĩ. Cái chất
lành lạnh ấy tôi đã hiểu ra rồi. Không có gì ghê gớm cả, bình thường thôi, rất
bình thường. Hồng Lâu Mộng đã miêu tả kỹ càng lắm. Chẳng có gì đáng sợ cả. Nhất
là lại trong bóng tối. Lúc bấy giò không có ai. Năm ngón tay tôi tiếp tục co
lại, vượt qua cái vùng lạnh giá đó và cùng lúc quặp chặt lấy nó. Một cái vòng.
Cứng và nặng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi quờ tìm một cái gì đó. Khăn
tắm hoặc áo quần gì cũng được. Nhưng không, cả tôi, cả nàng đều không có cái gì
trên người. Xung quanh thì trống hoác, trơ trụi. Một cái gì như gió lạnh chạy
qua. Tôi ngửa tay ra cho cái vòng kim loại nằm gọn trong lòng bàn tay. Cuối
cùng thì tôi cũng tìm được cái tên cần tìm. Cái áo ngủ của nàng, bằng vải thun,
mềm nhũn bị xô xuống cuối giường. Tôi khẽ ngồi dậy lau thỏa thích. Cả cái vòng.
Cả năm ngón tay tôi. Rồi cả bàn tay. Một tay, rồi hai tay. Nàng vẫn nằm
nghiêng, dáng nằm của người mẫu cho họa sĩ vẽ tranh khỏa thân. Ấy là tôi đoán
chừng vậy, chứ trong bóng tối lờ mờ, nàng chỉ là một khối thâm thẫm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi hấp tấp mặc quần áo, rồi ngồi
xuống cuối giường, tay vân vê cái vòng. Thoạt đầu, tôi tưởng là cái vòng tránh
thai mà bây giờ thành vật bất ly thân của số đông phụ nữ. Nhưng tôi cũng biết
cái thứ vũ khí chống nạn nhân mãn ấy qua tranh vẽ quảng cáo dán ngay cổng cơ
quan. Nó được gọi là vòng, nhưng hình thù kỳ dị lắm. Mà không chắc nó đã bằng
kim loại. Hay là…?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi rón rén rờ tìm cái quẹt ga.
Tooicofn nhớ là đã đặt nó len trên bao thuốc lá. Đay rồi, lựa tay bật lên. Ánh
lửa làm tôi chói mắt, nhưng tôi vẫn nhận ra cí màu ánh kim của nó.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Chiếc nhẫn vàng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tắt lửa. Tôi ước lượng thàm trong
lòng bàn tay. Nhưng không biết nó nặng bao nhiêu.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Của ai? Chắc chắn không phải của
tôi. Vì tôi chưa bao giờ được sờ vào vàng, chư đừng nói sở hữu. Nhưng mà nhìn
thì được nhìn rồi. Thiếu gì trên tay người ta.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Còn của nàng? Tôi không tin được.
Nàng đang khốn khổ, đangnhịn ăn, nhịn mặc để phụng dưỡng cái hậu quả của tình
yêu. Làm sao nàng có được cái của quý giá đó trong lúc này, khi mà chồng nàng
đang ngoắc ngoải cầm cự với số mệnh trong nhà thương. Nhưng… thôi. Còn nhưng
nhị gì nữa!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi nhét chiếc nhẫn vàng xuống
đáy túi quần rồi lặng lẽ móc hết số tiền tôi đang có đặt lên gối. Nàng khẽ cựa
mình, còn tôi thì nín thở lặng lẽ mở cửa ra hành lang. hãy còn mờ tối.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Những ngày sau đó tôi quyết không
tìm nàng nữa. Tôi sợ. Mà sợ cái gì kia chứ? Tôi không hiểu là mình sợ cái gì mà
hai tai lúc nào cũng nóng phừng phừng, người rịn ra toàn một thứ mồ hôi lạnh.
Ngồi ăn cơm, vợ thản nhiên gắp vào hén tôi cái đầu cá mòi tôi lại giật thót
mình. Đêm nằm cạnh vợ, ngoài cái mùi quen thuộc, tôi cũng lại cứ chạp chờm thấy
cái mùi là lạ. Thế là lại sợ, lại vã mồ hôi. Vợ tôi phải bảo hay là anh bệnh?
Thỉnh thoảng lại lén vợ mở ra xem cái vòng nằng nặng, ánh kim. Một con gián bò
loạt xoạt trên chồng báo cũng làm tôi chột dạ. Mặc dù, lúc bấy giờ không có ai.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Có một lúc nào đấy tôi cảm thấy
nhớ nàng. Mà nhớ kỳ nhớ lạ. Tôi muốn đi qua căn nhà đó, muốn gõ cửa, muốn tiến
vào lẳng lặng ngồi xuống cái giường cũ kỹ của nàng. Và tôi đã tìm đến gõ cửa.
Người bán bánh mì ở hiên nhà chìa bàn tay mũm mỉm đeo đến ba cái nhẫn to tướng,
vàng chóe ra hỏi tôi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cậu kiếm ai?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tiếng nói đùng đục cùng với cái
màu vàng lóe lên làm tôi giật mình, phát hoảng. Tôi ấp úng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi… tìm cô Linh…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chuyển đi rồi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Sao ạ? Bác có biết cô ấy chuyển
đi đâu không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không biết. Cậu đến cơ quan cổ
mà hỏi xem.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi quen Linh trong dịp đến quan
hệ công tác. nàng dịu dàng và đẹp lạnh lùng. Nàng được mọi người quý trọng. Tôi
không đến cơ quan của nàng. Tôi không tìm nàng. Tôi quên nàng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đến cái lúc tôi sắp quên được
nàng thì lại gặp nhau.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chồng em chết rồi. Nàng khóc.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi không biết làm gì để an ủi
nàng. Không dám vuốt tóc. Thậm chí không dám đụng đến ngón tay nàng, mặc dù
trong cái đêm kỳ diệu ấy, tôi đã không bỏ sót một xăng-ti-mét vuông nào trên
thân thể nàng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh ấy chết thảm lắm. Trên
người không có một mảnh vải và khô quắt như một con vật. Em đã làm hết sức
mình, bán đến cả cái áo dài cuối cùng để chạy thuốc. Nhưng anh ấy đã không sống
nổi…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nàng ngừng lại để khóc, và tiếp:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Vẫn biết anh ấy không qua khỏi.
Nhưng nếu em còn tiền, có khoảng một chỉ vàng thôi, biết đâu anh ấy không chết.
Hai mũi chích thuốc ngoại có thể làm tan cơn suyễn…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi sững sờ, tay run run quờ
quạng làm đổ ly nước chanh lênh láng ra bàn, chảy xuống đùi nàng. Nàng vẫn im
lặng, không cả để ý đến việc tôi lấy vạt áo của mình lau cho nàng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh đến tìm em, nhưng không
gặp…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Em đã trả nhà cho cơ quan và về
ở với mẹ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Đúng. Cô đơn làm người ta càng
đau khổ…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nàng quay lại, đôi mắt lưng nước,
khẽ cười:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không phải. Anh không hiểu em
rôi. Chỉ vì em chẳng còn lý do gì phải ở một mình nữa thôi. Ba năm nay anh ấy
nằm liệt trong bệnh viện. Bởi thế, em cần phải ở một mình trong căn phòng đó.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi hối hận:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh xin lỗi, vì đã…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi bỏ lửng câu nói toan lấy cái nhẫn
vàng trong túi ra đưa cho nàng. Không ngờ, nàng căn vặn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh đã làm gì?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh đã xúc phạm tới anh ấy, xúc
phạm tới vong hồn người đã khuất…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nàng quay đi, lấy muỗng hất một
cục nước đá vào chân tường.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh đừng lo. Không phải chỉ một
mình anh đâu. Và anh cũng không phải ân hận, bởi vì có thể chính việc đó đã cứu
sống anh ấy thêm một thời gian nữa. Anh hiểu chứ? Còn bây giờ… bây giờ thì em
chẳng còn lý do gì để ở một mình nữa…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi cúi đầu im lặng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thế rồi, tôi tưởng rằng mình cất
được gánh lo âu, sợ sệt, từ sau cái hôm tôi gặp lại nàng. Và cả nàng nữa. Giải
phóng! Liberation! Tôi mừng cho nàng cất được gánh nghĩa vụ, mặc dù đó là cái
mừng độc ác. Vả chăng đó cũng là hạnh phúc? Hoàn toàn không phải vậy. Dù cho
tôi cố gắng trấn an lương tâm mình. Nàng đâu còn cần tiền nữa. Có thêm một chỉ
chứ có thêm đến mười chỉ vàng nữa thì chồng nàng chết vẫn hoàn chết. Lỗi tại
trời chứ đau phải tại nàng, tại tôi. Trời kêu ai nấy dạ!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Một bữa kia, vừa thấy tôi đi làm
về, vợ tôi níu lại, thì thầm:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Có một tin cho anh đây! Hi hi…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Vui hả? Tôi giật mình. Từ ngày
ấy, tính tôi đâm ra nghi nghi hoặc hoặc, bất kể thân sơ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Vui. Ê, nói nghe này. Trưa nay,
lúc đi làm về, em lượm được một cái túi. Anh biết có gì trong đó không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Có gì?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Năm chục ngàn! Vợ tôi tự hào.
Cái túi cũ xì hà.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Của ai?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ai biết? Chẳng có giấy tờ gì
cả. Cô ta dài giọng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Có ai họ thấy không? Đem nộp
cho công an đi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh kỳ thiệt. Cô ta dựa hẳn vào
người tôi. Biết ai mà trả. À, mà anh có nghe người ta thường nói sao không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Nói sao?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Người ta thường bảo “Được bạc
thì sang, được vàng thì hại”. Ai lượm được vàng là xui lắm, lụn bại cơ đồ không
chừng. Chớ mà lượm được tiền là hên lắm nghe. Vậy em mới mua một con gà để vợ
chồng mình liên hoan. Có cả hai lon bia và mấy điếu thuốc ba số năm cho anh
nữa. Vui không? Em mua bằng hết số tiền đó.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Như người làm xiếc ảo thuật, vợ
tôi nhấc bổng chiếc lồng bàn úp mâm lên, một đĩa thịt gà luộc vàng chơi chới
hiện bên cạnh hai lon bia Sài Gòn có những đường viền lấp lánh đỏ. Bữa ăn ấy,
kể từ thời lập tổ uyên ương đến nay là lần đầu. Đúng là được bạc thì sang.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nhng vợ tôi đâu biết được ruột
gan tôi ra làm sao. Cái vòng vàng nằng nặng kia ám ảnh tôi. Cơ chừng lụn bại
đến nơi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đôi ba lần tôi đã cầm nó ra
đường, toàn tìm đống rác liệng đại nó vào. May rủi dành cho anh lượm rác. Thế
rồi tôi lại không dám. Tiếc của trời. Lần nào mồ hôi cũng đàm đìa lòng bàn tay.
Một cành cây rơi, một tiếng rao hàng cũng làm tôi thất thần. Dù là lúc bấy giờ
không có ai.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nhưng thần kinh tôi ngày càng bấn
lên. Nguy cơ tâm thần đến nơi. Vừa hay, người ta tổ chức một buổi quyên góp từ
thiện. Buổi phát động vừa lâm ly vừa rầm rộ. Tôi mò đến đứng sau hàng ghế cuối.
Tay thọc túi quần, nắm chắc chiếc nhẫn vàng gói trong một tờ giấy bạc đã lỗi
thời (thứ này ở ta khá sẵn). Tim tôi đập loạn xị ngầu khi bài diễn văn của ông
chủ tọa chấm dứt. Người ta vui vẻ lục tục tiến đến bàn lạc quyên và bỏ vào đó
những đồng tiền giấy đương thời. Tôi dùng dằng mãi chưa muốn lên. Nửa muốn bỏ
cái vòng oan nghiệt đó vào thùng lạc quyên, nửa muốn giữ lại. Cho đến tân lúc
mọi người đã về vãn, thỉnh thoảng mới lại có một người vào bố thí. Tôi lại gần
cái hòm lạc quyên bằng giấy bồi có dán chữ đỏ, miệng không có nắp. Lúc ấy không
có ai, tôi nhìn trước, nhìn sau, rồi vội vàng đưa cả nắm tay cầm cái nhẫn vào
thùng, bởi không muốn cho ai người ta nhìn thấy mình bỏ cái gì. Bất thần, một
khuôn mặt từ phía sau xuất hiện. Gã đàn ông có khuôn mặt dữ dằn như từ điện
Diêm Vương nhô lên. Gã lao tới và bàn tay rắn như thép nắm lấy cổ tay tôi. Khốn
nạn cho tôi bởi bàn tay tôi vẫn còn nắm chặt cái gói giấy bạc úa đát.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Làm cái trò gì vậy? Lại đây.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Gã kéo xềnh xệch tôi ới một cái
bàn kê ở góc hội trường. Phút chốc, người ở đâu vây kín nghịt lấy tôi. Họ đinh
ninh rằng tôi là tên tôi phạm định thó của công cộng. Bởi cái chuyện này ở xứ
tôi lâu nay vẫn thường xảy ra như cơm bữa. Cho nên mấy gã bảo vệ thường núp kín
ở đâu đó, bất ngờ xuất hiện. Hôm nay họ khoái chí lắm. Chiến công quả tang mà.
Một vị chức sắc hất hàm, gã kia lột cái gói giấy trong tay tôi. Chiếc nhẫn vàng
rơi ra, lăn lộc cộc xuống mặt bàn. Tất cả lặng đi trong giây lát rồi đồng thanh
ồ lên. Tiếng ồ kéo dài ngan nga thành những lời xôn xao, náo nhiệt.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh lấy từ thùng lạc quyên? Nhà
chức trách hỏi và tôi lắc đầu.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Của anh ủng hộ? Tôi lại lắc
đầu.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Gã đàn ông có bộ mặt diêm phủ
sửng cổ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thế là thế nào? Lôi cổ nó ra
phường. Quân bất nhân, định thừa cơ sơ hở để chôm chỉa hả? Đồ ăn xương, ăn máu
đồng bào. Bao nhiêu người đang đói khổ thế mà nó dám thọc tay vào ăn bớt. Đi…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi trôi đi trong hoang mang man
dại. Trước mặt người cảnh sát, tôi chỉ lắc đầu. Tôi không còn nghĩ được gì nữa.
Lòng dạ rối bời, đầu óc bấn loạn. Và tin rằng cái lụn bại của tôi đã được mở
đầu. Tôi ký vào biên bản với điều thừa nhận rằng mình trong phòng nhốt tạm tôi
mới dần dần tỉnh ra. Ngu thế, sao lại không chịu khai thật là mình có, mình
tiếc? Cuộc tra vấn cứ nhùng nhằng trong tôi. Thật nhơ nhuốc. Với lại, cơ sự đã
đến đây rồi, có nói thật chắc gì người ta đã tin.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Một nhân viên công lực, mở cửa:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh kia, theo tôi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi bước chập choạng ra phòng
ngoài thì… trời ơi! Người đàn bà đang ngồi am thầm kia chính là nàng. Nàng của
tôi. Chuyện này rồi sẽ đi đến đau đây? Tôi lặng lẽ ngồi mà không dám nhìn nàng.
Không dám nhìn ai. Nàng lên tiếng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi yêu cầu các ông hãy thả anh
ấy ra. Anh ấy không có tội.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chị cho biết: chị quan hê như
thế nào với anh này?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bạn. Bạn thân thiết. Nàng đáp
nhỏ nhẹ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Căn cứ vào đâu chị kết luận anh
ta không ăn cắp?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chiếc nhẫn vàng đó là của anh
ấy. Đúng hơn là của tôi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- …?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi xin nói để các người biết:
đó là chiếc nhẫn vàng giả. Nàng ngừng lại, nuốt nước miếng. Vang, vàng giả.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Rồi rất tự nhiên, nàng đứng dạy,
bỏ đi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 8;"> </span>4-1991.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-8391305974640022942013-06-10T03:30:00.000-07:002013-06-24T17:14:43.329-07:00MÙA CHIM NGÓI<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal">
Gần sáng, im gió.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Sương móc xà xuống giăng trắng
ngoài cửa sổ. Tiếng thằng cháu nội ọ ẹ ở đầu buồng bên kia làm ông Tiệp thức
giấc. Mà chả cứ phải có tiếng động gì, cữ này, ông thấy ê ê ở thắt lưng, ở mạng
sườn là thôi, không sao ngủ được nữa. Già mất rồi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông ngồi dậy quờ chân tìm dép,
khoác cái áo đại cán cũ, lịch kịch mở cửa. Sương lùa vào lạnh toát. Ngẩng dòm
trời toàn một màu trắng đục, chẳng thấy bóng dáng trăng sao. Hanh rồi đây!<br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đi đái xong, ông vào bếp nhóm
lửa, bắc siêu nước. Rồi ông ra đầu hồi, xách cái lồng chim ngói vào, thắp ngọn
đèn tọa đăng đặt giữa nhà. Lẳng lặng ông bắt từng con chim mồi lấy kim chỉ nhíp
hai mí mắt nó lại. Con chim đã bị mù, ông vừa khâu xong tám cái mắt chim thì
siêu nước cũng sôi. Ông pha một ấm chè vừa ngấm, thơm nưng nức.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Vừa kề tách nước vào miệng, ông
Tiệp ngẩng nhìn lên giật mình bắt gặp cái đầu bù xù, rụt lại với cặp mắt trố và
hàm răng trắng lóa của thằng Mậu. Biết là thằng Mậu mà ông vẫn cứ giật mình,
bao nhiêu lần rồi. Nó sà xuống cạnh bếp, hơ hai bàn tay vào lửa, cười suýt soa:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Rét quá bố nhỉ!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông chỉ ậm ừ, lẳng lặng lấy bao
thuốc Sông Cầu rút một điếu châm lửa. Tuần trà và khói thuốc làm ông tỉnh táo.
Trong lúc đó thằng Mậu bắc nồi cám lợn và đè cây chuối ra thái. Tiếng thái
chuối xồn xột đều đều, nước chuối chảy lênh láng ra nền xi-măng. Thấy ông Tiệp
xách cái lồng chim mồi đi ra, thừng Mậu giương mắt hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bố ăn cơm để con rang?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông ra đầu nhà lôi bó lá móc treo
vào một đầu bộ gọng lưới chim, đầu kia là hai cái lồng, nhún thử mấy cái. Thấy
đã chắc, ông lần túi thấy đủ cả lửa thuốc và bình tông nước chè rồi rảo bước.
Chợt gặp bà Tiệp từ ngoài đi vào, ông dừng một nhịp chân nhìn như muốn nói gì.
Nhưng lại thôi. Cả cái bó lá móc um tùm rùng rùng chuyển động theo nhịp chân
ông.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Trời chưa sáng lắm, ông Tiệp cứ
bước thấp bước cao, băng trên bờ ruộng về đuôi gò Tầm Rưng, nơi cái bàn chim mà
mấy hôm nay ông và thằng Mâu hì hục dọn rẫy. Khi ông lên đến nơi thì trời cũng
vừa sáng rõ. Ông Tiệp đóng cọc, rải lưới, cắm rùm rồi lấy rác cỏ phủ kín cọc
lưới. Sau cùng ông bắt chim mồi buộc dây vào chân hai con mồi rút để chúng đâu
lên cái cành uốn cong. Con mồi vỉ thì buộc vào cái vỉ để mồi lần rút dây là nó
nhấp nhấp. Còn con mồi tung thì ông đem vào trong rùm, ngay bên cạnh. Xong
việc, ông phủi tay, châm một điếu thuốc hít thật sâu, nhả khói.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Trời hanh thế này, chim xuôi
nhiều đây! Ông nghĩ bụng. Mấy ngày nay đã thấy các cậu về từng tốp, cũng tiếc,
nhưng không vội. Nghề đánh chim cả cái làng Sơn Cốt này chỉ có ba nhà. Riêng
nhà ông Tiệp truyền nhau từ mấy đời cụ kị. Bao nhiêu năm qua, ông đi công tác
rồi vào bộ đội, bố ông lại mất sớm tưởng là đã mất nghề. Cũng may, hồi còn nhỏ
ông được đi theo mấy mùa nên bây giờ hãy còn thuộc. Với lại, dòng họ Trần Hiển
ở cái chi nhà ông rất là sát chim.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Vừa nghĩ ngợi, ông Tiệp vừa dõi
mắt về hướng Bắc. Xem đồng hồ đã hơn tám giờ, người đi làm cỏ đầy đồng. Chim
vẫn chưa xuôi, lác đác có tốp ba, bốn con nhưng lại chệch hướng. Sốt ruột, thấy
một đôi bay thẳng vào, ông ném mồi tung, nhưng chứng cứ bay thẳng. Chà, ngày ra
quân mà về không thì chán nhỉ! Ông lẩm bẩm và lại căng mắt nhìn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bỗng ông giật thót người phát
hiện ra những chấm nhỏ li ti như những hạt vừng ở chân trời phương Bắc. Chui
vào rùm mà nghe thấy cả tiếng trống ngực thình thịch. Ông nắm con mồi tung chờ
cho đàn chim vào đúng tầm. Ông vung tay ném con mồi. Con chim mồi được đà, bay
vút lên cho đến hết tầm dây nó mới đảo sà xuống. Vừa lúc đàn chim phải đến hơn
bốn chục con lướt qua. Hỏng rồi! Nhưng… ơ kia. Con đầu đàn nghiêng cánh làm cho
cả đàn chửng lại lướt về bên trái. Ông Tiệp nín thở theo dõi, quả là đàn chim
đã quay lại, hạ thấp độ cao. Ông nhẹ nhàng rút sợi dây, tức thì con mồi rút vỗ
cánh phành phạch, bay lên độ hơn hai thước. Trên đầu, đàn chim ngói bắt đầu
xoáy. Ông rút sợi dây con mồi rút thứ hai búng lên, đàn chim vẫn tiếp tục xoáy
chụm lại. Hồi hộp, ông kéo sợi mồi vỉ, làm cho con mồi nhấp nhấp như đang nhảy
nhặt mồi. Mồi vỉ nhấp được bốn năm nhịp thì con đầu đàn sà xuống bàn chim, sau
nó là cả đàn thun thút tụt xuống. Không chờ cho cả đàn chạm đất, ông Tiệp mắm
mối, nhắm mắt, tì chân vào cái cọc trẻ kéo mạnh hai sợi dây thừng rường lưới.
Hai tay lưới bất ngờ từ hai bên dựng lên chụp lấy đàn chim. Bỗng ông mất đà,
ngã ngửa về đằng sau. Ông mở mắt ra thì đàn chim hoảng sợ bay túa lên, còn hai
tay lưới thì xô nghiêng về phía rùm. Ông vùng dậy phá rùm nhào ra nhưng vô
hiệu. Lưới không sập! Thôi chết, đứt dèo rồi! Ông Tiệp cay cú chạy đến quỳ
xuống xem thì sợi dèo – tức là cái bản lề – làm bằng sợi nylon đã đứt tung.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp ngồi thừ, vừa tiếc vừa
bực nhìn đàn chim vừa thoát nạn nháo nhác bay về phương Nam. Ông tần
ngần ngó những sợi cước nhỏ bị đứt tướp, nhớ lại lời bố:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bộ dèo này phải làm bằng tóc
người, vừa mềm, vừa bền. Bộ tao đang đánh đây là tóc của bà mày ngày trước cắt
cho ông làm dèo. Không có cái gì thay được…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Sau bao nhiêu năm trời, bộ tóc
của bà nội ông đã rơi vãi hết. Lúc về hưu, tính theo nghiệp ông cha, ông Tiệp
thay bằng dây nylon, nhưng không ăn thua. Cả một đàn chim đông như thế, chí ít
ông cũng kiếm được hai chục con. Ông Tiệp cứ ngồi như thế cho đến khi mặt trời
lên cao, nắng hanh vàng đồng, vàng bãi. Ông buồn bã, gỡ lưới, tháo rùm, thu mồi
thất thểu trở về.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cái tin ông Tiệp sểnh đàn chim về
xóm trước khi ông về đến nhà. Bà Tiệp đang bế thằng cháu ngồi ở bậu cửa len lét
nhìn vẻ mặt hầm hầm của chồng, rồi lặng lẽ hai bà cháu xuống bếp. Bữa trưa cả
nhà đã ngồi vào mam, ông nói với thằng cháu nội:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ngày mai thằng cu Phanh ở nhà
ngoan nhá, ông đi chơi mấy ngày. Ở nhà đứa nào trêu, vè phô ông, để ông đánh
cho nó một trận…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thằng Phong ngưng và:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bố đi đâu xa không để con đưa?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không cần. Tao đạp xe được!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Rồi ông thổi mấy hột lạc, đặt vào
tay thằng cu Phanh, nói với nó, giọng đều đều nửa như buồn buồn, nửa vui vui.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ông đi thăm mấy anh em bạn hồi
ở bộ đội. Lúc đạn bom gian khổ chỉ trông cho hòa bình, sống sót mà trở về, thế
nào cũng phải tìm đến nhau. Ấy thế mà về nhà đã hơn chục năm, bận bịu chuyện nọ
chuyện kia, thành ra quên cả nhau…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thằng Mậu hỏi, giọng tiếc rẻ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bố bỏ mùa chim à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chim với chóc gì? Thằng Phong
nạt em. Mới ra quân trận đầu đã thất bại rồi. Bố mua cước ở đâu mà kém thế?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Nhà Đức Thành. Ông trả lời lời
thờ ơ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Sao bố không bảo con mua ở Hà
Nội…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cũng thế cả thôi. Kém lắm. Con
đi cày con biết, chỉ hai cái vặn là đứt. Thằng Mậu xen vào. Mà bố đi mấy ngày?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cũng chưa biết thế nào. Ông
Tiệp đáp qua loa rồi buông bát đứng dậy.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Suốt cả bữa cơm, hai người đàn bà
– bà Tiệp và cô con dâu – không nói câu nào. Bây giờ bà mới lên tiếng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thằng Phong hỏi xem bố mày đi
đâu, lấy xe đưa ông ấy đi. Để đạp xe thì đến bao giờ!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Con chịu! Thằng Phong lắc đầu.
Cụ Khốt từ ngày về hưu, càng dở tính dở nết, ai mà chiều được. Chắc chỉ có mấy
chiến hữu của các cụ là hợp tính nhau thôi…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Sểnh mất đàn chim hôm nay cụ
càng cáu – Thằng Mậu nhìn mẹ cười tít: - Giờ chỉ được mái tóc mẹ mà làm bộ dè
thì bố tướng. Có mà chả hàng đời…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cả mấy đứa con sững sờ nhìn mẹ,
khiến bà Tiệp giật mình. Bất giác bà đưa tay lên búi tóc nặng chĩu sau gáy. Mặt
bà thoáng nóng lên, làm bà nói một câu chẳng ăn nhập gì:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bạc mất nhiều rồi, các con ạ!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Mới đấy mà đã ba mươi năm, cái
ngày bà Tiệp còn là cô Thủy mười tám tuổi. So với con gái trong xóm, Thủy là
người cao nhất. Cô cao đến một mét sáu hai. Ấy thế mà mỗi lần gội chải, thả dài
mái tóc xuống quá đầu gối. Thủy không đẹp mấy, nước da bánh mật, giọng nói hơi
cứng, nhưng lại nổi tiếng về mái tóc. Những buổi chiều thu heo may, Thủy thả
mái tóc dài kẹp ba lá, làm cỏ lúa trên cánh ruộng rìa đường thì biết bao nhiêu
sinh viên, tài tử đều phải sững sờ đạp xe chậm lại mà suýt soa hoặc buông lời
bóng gió. Mẹ Thủy đã phải chép miệng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Con bé rồi sẽ khổ về mái tóc
mất thôi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thủy cãi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Sao bảo người tóc xoăn mới khổ,
chứ tóc dài thì việc gì?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thì đấy, ròi cô xem. Cái nhan
sắc nó phô ra ngoài, lại không lận đận một đời. Cứ liệu liệu lấy thân!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thủy cũng thấy hoang mang, cho
nên nhiều chàng trai thả lời ướm hỏi, cô chỉ im lặng. Thực bụng Thủy cũng có ý
kiến. Được người có chút chữ nghĩa thì khôn khéo quá, bay bướm quá. Nông dân
lực điền thì hay cục cằn. Làm thân cái cọc, sờ sờ trước bãi cỏ may biết người
ta buộc thạt hay buộc hờ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Một bữa kia, có anh chàng cán bộ
của ty nông nghiệp phất phơ đi lấy mẫu thổ nhưỡng thế nào lại cứ đòi lấy đất ở
ruộng của Thủy đang cấy. Anh chàng hỏi đủ thứ về đất, về mạ, và cả về… cô. Được
cái anh chàng đã nhã nhặn lại không sợ đỉa, nên Thủy vui vẻ trả lời. Anh ta cứ
lan la mãi đến tối xẩm, rồi theo cô về nhà. Đến cổng Thủy mới thấy cái xe đạp
của anh gửi đấy, thế là cô hiểu rồi. Tưởng đau xa, hóa ra anh Tiệp con cụ Can
xóm Đá. Khổ thế, người cùng xã mà không biết nhau.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tại Thủy không biết anh đấy
thôi, anh biết Thủy từ lúc còn nhỏ ti thế này này…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh làm cán bộ, sang thế, làm
sao chúng em biết được!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đến lúc Tiệp “đặt vấn đề để tìm
hiểu” thì Thủy rùng mình, mãi sau cô mới nói được.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Nông dân chân lấm tay bùn như
em, ai người ta thèm. Anh tìm hiểu chỉ phí công thôi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tiệp cười hiền lành:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh cũng là nông dân mà ra đấy
thôi. Mang tiếng cán bộ, nhưng cũng là cán bộ đồng ruộng, nào khác gì Thủy.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thế rồi hỏi, cưới, lại mặt đủ cả.
Thủy về làm dâu bên này để chồng đi công tác. Thứ bảy Tiệp mới về ăn cơm nhà.
Có hôm thấy chồng không về, Thủy nhớ quá, mãi mười giờ đêm mới thấy anh hiện
ra, lầm như ma vùi. Cô tíu tít đun nước cho chồng tắm rửa mà lòng vui như tết.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đến khi thằng Phong được tám
tháng tám thì chiến tranh nổ ra, Tiệp vào bộ đội. Thằng Phong đầy năm, Thủy bế
con lên thăm chồng, thì đơn vị của Tiệp đã bí mật đi B. cô thui thủi ôm con ra
về, lặng lẽ nuôi con, phụng dưỡng cha mẹ chồng và thằng em chồng dở người.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp định chợp mắt tí trưa,
nhưng không sao ngủ được. Lúc đầu ông cứ bị đàn chim ngói quấy rầy, vừa tiếc,
vừa tức mình. Sau, ý nghĩ đưa ông sang chuyện khác. Thôi, bỏ mùa chim cũng chả
sao. Từ ngày ở chiến trường về cơ quan cũ, cho là bận việc cơ quan, chứ từ hôm
về nghỉ hưu cũng sáu bảy tháng rồi, mà không đi thăm anh em, thì cũng là người
tệ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Mai ông định sang Phú Bình thăm
thằng Chiến. Lúc ông còn công tác trên sở nông nghiệp có gặp nó thồ bắp cải đi
bán. Hắn khoe đã lấy vợ, ba đứa con, đang chuẩn bị làm nhà.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Hồi ở bộ đội miền Đông Nam bộ hai anh
em đồng hương thân nhau lắm, mặc dù Chiến ít tuổi hơn và lại vào chiến trường
sau ông. Nhớ lần ông bị phù, bấm cổ chân cứ lõm vào như vết sẹo, y tá cấm không
cho ăn muối. Nửa đêm thằng Chiến đem cho ông một nắm, thì thào:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh ăn đi, nhớ đừng có uống
nước nhiều. Không có muối vào người nó lả đi thì chết.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông nhẩm từng hạt muối mà hồi sức
như thuốc tiên. Sau lộ ra Chiến bị kỷ luạt từ a bậc</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Phó (hạ sĩ) xuống làm chiến sĩ
(binh nhì) vè tội đầu độc đồng đội. Tiệp áy náy quá, song Chiến lại bảo:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Hạ sĩ hay binh nhì cũng là thằng
lính thôi. Hòa bình là em tếch liền. Anh làm chứng cho không phải em đầu độc
anh là em yêm tâm rồi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Từ đấy anh em càng thương nhau
như ruột thịt. Có lần giữa đêm khuya, nói hỏi Tiệp:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Có vợ có thích không anh Tiệp?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thích gì. Nói thật với mày, tao
nhớ vợ nhớ con vô cùng. Trai tân chúng mày còn vô tư, như tao dễ sinh tư tưởng
lắm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không! Em không hỏi cái tư
tưởng. Thế hôm đầu tiên ngủ với nhau chị ấy tự cởi quần hay anh phải cởi?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cái thằng! Hỏi chuyện vớ vẩn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Chiến vẫn điềm nhiên:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chả vớ vẩn đâu. Em hỏi để biết,
nhỡ ra em có phải hy sinh thì em cũng được nghe kể để mà tưởng tượng xem đàn bà
ra sao. Được cái thời này con gái toàn mặc quần chung nên cũng tiện nhỉ. Nhưng
mà không bằng các cụ ngày xưa, toàn mặc váy, chỉ việc tốc lên…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nghe tiếng cười khoái chí của
Chiến, Tiệp càng nhớ vợ da diết. Lại thương nó quá. Nói dại, nếu nó chết mà
chưa biết mùi đàn bà thì thật xót. Như mình thì dù sao cũng có được đứa con.
May mà cả hai anh em cùng sống sót. Có điều không phải là sau hòa bình, Chiến
“tếch” ngay, phải hơn hai năm sau, nó còn đánh một trận biên giới nữa mới bị
thương, phục viên.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tháng chín năm bảy lăm, là sĩ
quan nên Tiệp được về phép trước. Mười một năm xa vợ con, xóm làng, anh trở về
với niềm vui cháy ruột. Nhưng mới xuống ga, đã có người nhận ra anh, mời anh
lên xe đạp và dội một gáo nước lạnh:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh không biết thật à? Chị ấy ở
nhà “cải thiện” được một thằng con trai, hay hay là…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nghe tin đó, Tiệp tưởng như đang
đứng giữa bãi bom B52. anh định tống vào miệng kẻ ton hót một quả đấm. Nhưng kẻ
kia không biết, càng già:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Người ta vì nước hy sinh còn
chẳng tiếc xương máu, đằng này ở nhà sung sướng quá, đâm ngứa nghề. Đã vậy lại
còn đặt tên là Mậu, nghe nói là kỷ niệm năm Mậu Thân…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tiệp giạn đến nghẹt thở, anh nhảy
khỏi gác ba ga xe đạp của hắn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Này, ông thấy người ta khổ sở,
ông thích lắm hả? Tôi cấm ông không được nói đến gia đình tôi bằng cái giọng
ấy. Nếu không đừng trách thằng này…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Gã kia sợ quá, phóng xe đi biến.
Dọc đường gặp ai hắn cũng rêu rao: Tiệp nó về ròi đấy, phen này con mẹ Thủy
chết!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Là người đầu tiên từ trong Nam ra
sau hòa bình, Tiệp được dân làng quý lắm, kéo đến chật nhà đến tận đem khuya.
Những nhà có con đi B cứ xoắn lấy anh mà hỏi. Cả những người không có ai đi bộ
đội cũng đến chật sân. Đau đớn nhất là những ông bố, bà mẹ, người vợ có chồng
con đã báo tử, cứ nhìn anh mà khóc. Cái không khí mừng vui lẫn đau đớn ấy cứ
cuốn lấy anh, không dứt ra mà ngó đến vợ. Chị cứ tất bật đun nước, trông chó và
giấu mặt. Mãi đến khuya, chỉ còn hai người, anh mới nói với vợ một câu sau mười
một năm xa cách:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Sáng sớm mai, cô đem thằng Mậu
về ngay cho tôi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Chị xổ tóc phục dưới chân chồng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh cứ giết em đi, em không
đáng sống nữa. Chỉ xin anh đừng hành hạ thằng Mậu!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nhìn mái tóc xòa phủ kín lưng vợ,
Tiệp lạnh lùng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ai bảo cô là tôi sẽ hành hạ
thằng Mậu? Cô đã trát tro lên mặt tôi chưa đủ mà còn phải đem giấu thằng Mậu để
người ta ỉa vào mặt tôi nữa à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 2.0in; text-align: justify; text-indent: .5in;">
***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tiệp trở lại đơn vị, rồi sau đó
chuyển ngành về cơ quan cũ. Lại cảnh giường cá nhân, cơm tập thể. Thỉnh thoảng
anh mới về qua nhà, nhưng không hề nói với vợ nửa lời. Chịu đựng không nổi, vợ
anh đã khóc lóc, van nài:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Em thấy hay là anh thích ai thì
lấy người ta đi. Trên cơ quan anh thiếu gì người. Em không dám trách đâu.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- …</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Nếu thấy khó thì anh ly dị em
cũng được. Ba mẹ con em ở với nhau. Bao giờ thằng Phong nó lớn, anh lo cho nó…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- …</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Hay anh tính thế nào thì cũng
nói cho em biết. Chứ hành hạ em thế này, khổ lắm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tiệp thấy xót xa trong lòng,
nhưng anh vẫn không hề hé răng nói với vợ. Anh chỉ gọi thằng Phong vào, đưa cho
nó gói tiền, và dặn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Đưa cái này cho mẹ mày và bảo
đừng có lảm nhảm nữa, kẻo tao mà điên lên thì đừng có trách!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Rồi anh gọi thằng Mậu vào. Nó
mười tuổi, nhưng gầy và đen quá, suốt ngày xúc tép, bắt cua ngoài đồng, áo xống
chẳng ra hồn. Anh xoa đầu nó;</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Con đi học được mấy điểm?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Con được toàn điểm bốn thôi bố
ạ. Chưa bao giờ con được bảy điểm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chết thật, sao con kém thế?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Mẹ bảo con học hết lớp Năm thì
nghỉ. Ở nhà đi chăn trâu với lại đi ỏi (1) thích hơn, bố nhỉ!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tiệp thấy buồn quá, anh lấy tờ
giấy đo bàn chân nó, định bụng mua cho nó đôi dép. Tháng sau anh đem về cho
thằng Phong và nó, mỗi đứa một bộ quần áo và đôi giầy giống hệt nhau.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đúng ra anh cũng để ý một cô
trong cơ quan. Cô này cũng mến anh, tuy biết anh đang có vợ. Nhưng anh lại thấy
sợ. Mà sợ cái gì thì Tiệp không ý thức rõ rệt. Sợ cho tuổi tác hay nhân cách
của mình. Thôi đành với hoàn cảnh cụ thể vậy. Có hèn nhát không? Có thiệt thòi
không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thực tâm đáy lòng, anh rất thương
vợ. Ngần ấy năm trời anh đi biền biệt, một tay Thủy nuôi con, phụng dưỡng cha
mẹ chồng cho đến khi nằm xuống rồi lại nâng lên cải táng mộ tròn, mộ dài yên
đẹp. Cả thằng em ruột nh, vì dở người không ai lấy vào bộ đội, thế rồi cũng vợ
con đàng hoàng. Nếu có anh ở nhà được như vậy cũng là giỏi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đã mấy lần Tiệp định hỏi vợ về
cha thằng Mậu. Cũng chẳng phải để bắt tội bắt vạ gì người ta, mà là để biết,
rồi cũng có ngày cho nó biết gốc tích. Sau này anh mới biết rằng ngày ấy làng
anh có mấy đợt bộ đội đóng quân huấn luyện. Thằng Mậu là con của một trong số
những người lính ấy. Những người lính như thằng Chiến đem vào nơi hy sinh chết
chóc một tâm hồn ngây thơ và nỗi khát khao cháy bỏng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thế rồi chúng lớn lên rất nhanh.
Thằng Phong lấy vợ và trở thành một thằng đàn ông lông bông. Làm ruộng thì đại
khái, thọc gậy xuống nước. Mẹ nó phải bán đi đôi lợn tạ và hơn tấn thóc để mua
cho nó chiếc xe cúp. Đi rểu chán về vứt cho thằng Mậu lau chùi, nhưng chớ có
được ngồi lên yên. Ông thất vọng về nó lắm, nhưng không biết làm sao. Cong việc
đồng áng thằng Mậu cáng đáng hết. Nó vất vả thế mà vô tư, hay cười. Năm nay nó
đa xhai mươi ba rồi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
… Ông Tiệp chợp mắt được một lúc,
mơ màng ngồi dậy. Hình như ông vừa nằm mơ gặp thằng Chiến. Cũng không chắc đã
phải thằng Chiến, mà là thằng nào đó, hao hao như thằng Mậu…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông ra giếng rửa mặt rồi dắt cái xe
đạp bỏ không từ ngày về hưu ra bơm lên. Đang lắc thử thì thằng Mậu vác cuốc về.
Nó toe miệng đon đả:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Con như bố nhất định con bắt
anh Phong đèo đi. Con tám mốt này hết sảy!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp phì cười vì cái giọng
bắt chước tiếng miền Nam của nó.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp ở chơi nhà Chiến ba
ngày. Hắn còn định giữ ông ở chơi nữa, nhưng ông kiếu. Nó bảo:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bác không đẻ nữa thế là bác
sướng. Như em đây, bốn đứa rồi mà mẹ nó còn đeo ba lô ngược kia kìa. Thế mới
gay chứ. Thành ra bác đến chơi với em là quý hóa lắm. Em thì chưa thể dứt ra
được. Nhưng thế ào rồi em cũng phải sang thăm hai bác. Cưới vợ cho thằng cháu
lớn, em có nhận được tin nhưng bận quá đành khất lỗi. Chứ mà cưới vợ cho thằng
thứ hai thế nào chúng em cũng có mặt đông đủ. Sáu, bảy cái tàu há mồm này nó mà
đổ bộ vào nhà bác thì cứ gọi là phải nồi quân dụng mới đủ…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Chiến vẫn vo tư quá, sung sướng
quá, trong khi đó ông Tiệp lại thấy chạnh buồn. Vợ chồng Chiến chất nào lạc,
vừng, gạo nếp lại cả một con gà trống lên xe ông. Ông càng từ chối, hắn càng bô
bô:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bác không nhận là em giận. Em
giân thât chứ không đùa. Nhà em trông thế chứ không nghèo đâu nhá. Em chỉ còn
thiếu cái nhà mái bằng, cái xe máy, cái vô tuyến, cái cát-xét nữa thôi. Vài năm
nữa bác sang chơi là đủ hết.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú mày chỉ thiếu những cái vặt
vãnh thôi nhỉ? Ông cười.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Nói cho vui vậy chứ mình phải
chiến đấu bác ạ. Làm thằng lính thì phải chiến đấu đến cùng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đạp xe ra đến đường cái ông Tiệp
vẫn còn lây cái vô tư của Chiến. Năm nay hắn cũng đến bốn mươi ngoài rồi mà còn
trẻ thế.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Lâu không đạp xe, mệt thật, với
lại mình cũng yếu rồi. Vừa cắm cúi đạp ông vừa nghĩ ngợi. Tự nhiên ông Tiệp
thấy mình hơi hoa mắt, cả người và xe cứ lảo đảo. Ngó xuống cánh đồng ông thấp
thoáng thấy mấy người đàn bà đang làm cỏ lúa. Lại nghe tiếng người quát vào sau
lưng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bố già đi thế nào thế? Vào làng
nghỉ đã, mai về…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông giật mình toan quay lại thì
cả người và xe đã đâm sầm xuống ruộng. Ông bất tỉnh.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đến lúc hồi lại, thấy có tiếng
người lao xao, ông Tiệp chập chờn nhận ra khuôn mặt ông cụ già, cười hả hê:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bác ấy tỉnh rồi đây này, con
này! Thế mà tao cứ lo quá.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp hơi ngượng, toan ngồi
dậy;</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cụ là…?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bác cứ nằm nghỉ đỡ. Thấy bác bị
ngã xe ngoài đường, các cháu nó mới đưa bác vào đây. Chúng tôi nghĩ bác thế nào
cũng bị nặng cơ, hóa ra lao xuống bùn, chả việc gì…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thật là hú hồn, ông lo lắng nghĩ,
rõ là có người hô to sau lưng mình. Nhưng một giọng đàn bà còn trẻ, đã kể:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Đường không mông quạnh, đnag
làm cỏ, thấy bác cứ chao đảo lại tưởng bác đùa chơi. Sau thấy xe bác đâm xuống
ruộng mấy chị em mới chạy lại, hô hoán người nhà ra võng bác về. May quá! Bác
thấy trong người thế nào?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Người vừa kể đó là một phụ nữ đến
bốn mươi, khuôn mặt gầy gò khắc khổ. Ông Tiệp chống tay ngồi dậy ngượng quá,
khi thấy bộ quần áo đang mặc không phải của mình.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không sao đâu, cụ và chị ạ. Tôi
thật làm phiền gia đình.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cụ già vuốt chòm râu thưa:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Phiền phức gì, bác chớ phải cả
nghĩ. Con người với nhau, thấy bác bị tai nạn, chúng tôi cũng phải giúp chứ. Mà
tôi hỏi không phải, bác người đâu ta? Đi có việc gì thế?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Nói giấu gì cụ, tôi người bên
Phổ Yên, về nghỉ hưu rồi. Được rỗi rãi, sang thăm anh bạn ngày trước cùng ở bộ
đội trong Nam…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ô, quý hóa quá! Anh em cùng vào
sinh ra tử, sống sót mà về, giờ đi lại là chỗ quý khác nào ruột thịt. Tôi cũng
có thằng con đi B, cái số nó mỏng, nên hy sinh ở Quảng Trị, Khe Sanh năm sáu
tám!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp im lặng gật đầu, cảm
thấy có lỗi với tất cả những người đã hy sinh mà mình lại được sống. Ông định
xin phép về, nhưng ông cụ cư một mực giữ lại:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không được! Bác còn yếu lắm.
Nghỉ đay với chúng tôi một đêm, mai hẵng về. Trời cũng muộn rồi, lỡ đi đường có
chuyện gì hóa ra chúng tôi có tội!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thấy từ chối mãi bất tiện, mà
mình thì cũng mệt,ông Tiệp đành phải ở lại:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- May quá, nhờ được gia đình ta,
chứ ở chỗ khác không biết tôi sẽ ra sao…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ối dào! Thời buổi toàn nghe mãi
chuyện xấu xa, đâm chém, cướp bóc… Nói thế thôi chứ người tốt lúc nào thiếu.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Vâng! Cụ dạy phải.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Xẩm tối, mam cơm gà được dọn lên.
Bấy giờ ông Tiệp mới biết, nhà này chỉ có hai vợ chồng già và cô con gái. Chiếc
đèn tán được thắp lên treo giữa nhà. Ông cụ rót chén rượu mời khách. Ông Tiệp
đón lấy uống cạn, đặt cái hén xuống ngẩng nhìn lên và nhận ra tấm ảnh trên bàn
thờ. Ông tái mặt đi, nhìn đăm đăm. Đúng là thằng Mậu ! Ảnh thằng Mậu đang cười
trên bàn thờ! Giwoif Phật ạ!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thấy ông Tiệp cứ ngay người nhìn
tấm ảnh, cụ chủ nhà gắp miếng thịt gà vào bát khách, giục:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Mời bác xơi! À, anh thằng con
tôi hy sinh tỏng Nam đấy. Eu còn, năm nay nó cũng bốn nhăm. Thằng Hưng tuổi tý,
bà nhỉ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bà cụ móm mém nhấm miếng khoai
tây, gật đầu. Ông Tiệp thảng thốt:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Xin phép hai cụ, cho cháu được
thắp nén hương với người quá cố, cũng là anh em lính với nhau cả…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cô con gái nhanh nhẹn đốt ba nén
hương đưa cho ông. Ông Tiệp đến trước bài vị người chiến sĩ xá ba xá.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Lúc ông Tiệp quay lại, thấy bà cụ
và cô con gái sụt sịt. Ông cụ chủ nhà hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ở bên Phổ Yên, bác ở về làng
nào?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dạ thưa cụ, cháu ở Sơn Cốt.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cô con gái thấy vậy góp chuyện:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh Hưng em đi bộ đội cũng đóng
quan ở Sơn Cốt. Em có snag thăm anh ấy nhưng không gặp, đúng hôn đơn vị hành
quan dã ngoại lên Đại từ. Thế rồi đi B anh ấy cũng không được về nhà…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông cụ tiếp lời con gái:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chả giấu gì bác, tôi làm bạn
với bà nhà tôi cũng hiếm hoi, đẻ nhiều mà chỉ nuôi được có hai đứa. Thế rồi
thằng Hưng hy sinh. On hoa đây năm nay cũng bốn mươi rồi. Lúc còn thì, còn lứa
ai hỏi cũng chả lấy, nó bảo anh nó đã hy sinh rồi, thì nó ở vậy trông nom cha
mẹ. Thế bác được mấy cháu?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dạ, cháu được hai thằng!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp buột miệng. Lòng ông
chếnh choáng buồn. Vừa lúc ấy một con gió thốc vào thổi tắt ngọn đèn ba dây. Và
gió cũng thổi rực lên ba nén hương hiện rõ khuôn mặt người trong ảnh. Có tiếng
ông cụ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tìm cho thầy bao diêm, con Hoa.
Tháng này rồi mà còn muốn bão!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp về đến nhà cũng đã chiều
lắm. Thằng Mậu đang gò lưng kéo nước rửa xe cho thằng Phong. Lúc xem xe, Phong
chửi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tiên sư bố thằng Mậu! Mày rửa
ráy thế nào mà còn đầy bùn thế này? Ra đây tao bảo.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thằng Mậu tò tò ra, Phong chỉ vào
gầm xe, dúi đầu Mậu:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Mày nhìn xem! Cái mả bố mày đây
à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Rồi nó đá thằng Mậu một phát vào
sườn làm thằng bé vẹo người, ôm bụng nhăn nhó. Ông Tiệp nổi giạn quát:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Phong? Mày chửi cái gì thế? Vào
đay tao bảo.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Phong nghênh ngang đi vào, mồm
còn càu nhàu. Ông Tiệp giạn tái người, giang thẳng cánh tay, tát con. Bị bất
ngờ nên thằng Phong không kịp đỡ, ngã chúi vào cánh cửa. Ông lao tới tát liên tiếp
mấy cái nữa làm nó phải kêu rú lên. Ông gằn giọng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ai dạy mày ăn nói bố lão thế,
hả? Mày chửi ai? Mày chửi nữa đi tao xem?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bà Tiệp từ trong bếp thấy chồng
bênh thằng Mậu thì nở từng khúc ruột, nhưng lại xot cho thằng Phong. Bà chạy
lên ôm lấy ông:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thôi! Ông cho tôi xin. Nó không
nên không phải thì ông dạy nó. Nó đã lớn, có vợ có con rồi, đừng đánh nó nữa…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông vùng khỏi bà, ngồi phịch
xuống ghế thở:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Lớn rồi mà ăn nói mất dạy thế
à? Tao hỏi mày, nó có phải là em mày không, Phong? Từ nay trở đi, tao cấm mày
không được ăn nói chửi bới hỗn láo như thế nữa, nghe chưa? Tao không tha đâu!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tối hôm ấy, cả nhà cơm nước xong,
thằng Phong đèo vợ con đi chơi, thằng Mậu cũng khoác áo đi đâu đó. Nhà chỉ còn
hai ông bà, bà Tiệp sảy xong nắm gạo rồi vào buồng mình nằm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp uống hết ấm chè mà ruột
gan bời bời, đứng lên ngồi xuống mấy bận. Sau ông mạnh bạo bước vào buồng vợ.
Dưới ánh ngọn đèn hạt đỗ bà nằm, đầu trùm cái khăn vuông hoa. Thấy ông vào, bà
hốt hoảng ngồi dậy, rồi bối rối nhích vào góc giường y như cái đêm đầu tiên
cách đây đã ba mươi năm. Ông dè dặt ngồi xuống, giọng lạc đi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thằng Mậu nó đi đâu?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bà lo lắng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi không biết! Chắc nó đi xem
nhờ vô tuyến.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông nắm lấy bàn tay khô và chai
của vợ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi biết nó đi đâu rồi. Này…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bà run quá:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chết, nó đã làm gì…?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi bàn thế này. Phiên chợ sau,
bà mua cho tôi một tút thuốc Du lịch. Chè thì ở nhà có rồi, chiều mai tôi hái,
sao.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bà đã hiểu ra, đau đớn hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Sao bao lâu nay ông không làm?
Hay là bây giờ mới cần?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông thu cả hai chân lên giường,
ôm vai vợ, lắc nhẹ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bà tưởng tôi đi hỏi vợ cho tôi
à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thế ông định làm gì?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Vợ chồng mình phải đến nói với
ông bà ông Chung một tiếng. Lâu nay thằng Mậu nó vẫn đi lại tìm hiểu cái Lan
nhà người ta. Phải không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bà Tiệp sững sờ nhìn chồng, rồi
cứ thế để cho nước mắt trào ra, chảy xuống, không thể nào ngăn được. Ông Tiệp
lau nước mắt cho vợ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thôi. Bà đừng khóc nữa, già
rồi, trẻ nó cười. Lấy vợ cho thằng Mậu nữa là chúng mình hoàn thành nhiệm vụ
làm cha, làm mẹ với chúng nó…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi xin đội ơn ông. Tôi thương
thằng Mậu quá. Không biết…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông kéo vợ lại gần hơn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bà định nói về cha thằng Mậu
phải không? Có thể anh ấy đã hy sinh rồi. Nhưng thế nào rồi mình cũng tìm được
gốc tích để đưa nó về… cho nó biết. Thôi, nín! Nín bặt!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông giở chiếc khăn trên đầu vợ,
định hôn lên đôi má đẫm nước, chợt giật thót:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Trời ơi! Sao đầu tóc bà lại thế
này?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ba Tiệp hốt hoảng đưa hai tay lên
ôm lấy đầu rồi ngước nhìn chồng cười trong nước mắt sung sướng, chỉ tay lên đầu
giường:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Kia kia. Tôi cắt cho ông làm bộ
dèo lưới. Được không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông Tiệp lắc đầu xót xa:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không đáng phải thế. Nhưng bà
đã cắt rồi thì để cho tôi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông nhoài người vặn nhỏ ngọn đèn,
nhỏ thật nhỏ đến khi chỉ còn là một cái chấm xanh. Ông ôm bà vào lòng, hai tay
lùa trong áo. Tất cả đã khác xưa, chỉ còn lại duy nhất là ngọn lửa rừng rực
nóng tỏa ra từ than thể người vợ sau ba mươi năm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Vâng! Đúng ba mươi năm!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 7;"> </span>Bắc
Thái 1990</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 7;"> </span>Sài
Gòn 1993</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-9492070641114216162013-06-10T03:27:00.003-07:002013-06-24T17:15:22.169-07:00VỪNG ƠI<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cả nhà tôi đang ăn cơm
chợt con chó vàng hực lên một tiếng, xù lông cổ lao vọt ra cổng. Tôi chưa kịp
hiểu chuyện gì xảy ra thì thằng Lộc, cháu tôi đã vút qua bậu cửa, miệng thét
lạc cả giọng: </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chó ! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đúng lúc ấy, tiếng con vàng,
oai vệ và hung dữ nhằm vào cái bóng lù mù, xù xì như một con bù nhìn di chuyển
chậm chạp vào giữa sân. Nó lao tới tính ăn tươi nuốt sống cái bóng bù xù đó,
nếu như không có thằng Lộc cho một cú song phi ngoạn mục vào mạng sườn. Mẹ tôi
chống đũa thở dài:</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Lại cái nhà ông Tân Chước. Rõ tội!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ai thế hả u?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh không nhận ra ông
Chước à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>A! Thì ra anh Chước đây!
Tôi từng quen với những đổi thay nhiều cái ở đời, ở người, nên không kinh hãi
lắm khi nhìn thấy cái thân hình tiều tụy của anh ta, nhưng cứ nghĩ tới cái quá
vãng của anh lòng tôi lại ngùi ngùi. Cuộc đời này nó nhiều cái bi hài thật, mà
đúng ra cái phần hài nó nặng hơn cái bi nhiều lắm, có thế người ta mới sống nổi
chứ! Tôi buông đũa đứng dậy đón anh Tân Chước bước lên hè, chào thật to. Anh
ngẩng lên nhìn tôi bằng con mắt thắc lẻm, và cái giọng gằn ngặt:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ai thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cười không đáp, mẹ
tôi từ phía sau đỡ lời:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thằng bố Hoàng đấy ông
ạ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi toan thích thú chứng
kiến sự ngạc nhiên của anh, nhưng không, cái đụn giẻ hôi hám ấy lướt qua mặt tôi
vào thẳng bộ bàn ghế salon giữa nhà. Chắc là thành quen, thằng Lộc bỏ dở bát
cơm súc ấm pha chè. Tôi lặng lẽ ngồi đối diện với Tân Chước, còn mẹ tôi từ bên
giường nói vói qua:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bố Hoàng nó ở trong Nam ra
đấy, ông không nhận ra à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Về bao giờ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi không tin là anh hỏi
tôi, nhưng vẫn đáp:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ, em về chiều hôm
qua... Hồi này nhà bác làn ăn thế nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ờ hờ, cũng đang phấn
đấu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh nhìn tôi bằng con mắt
lạ lắm, lạc đi trong phút chốc rồi cúi xuống cậy cái móng chân to như một cái
mai cua cẩm. Đất cát vãi ra trên mặt ghế... Thấy anh im lặng, tôi gợi chuyện:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bà cụ bác vẫn khỏe chứ?
Năm nay cụ cũng phải đến chín mươi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Mẹ tôi xua xua tay, không biết có chuyện gì
nhưng thấy mặt Tân Chước tối sầm lại, tôi đâm lo lo. Ngồi một chốc, làm liền tù
tì ba bốn tách trà, Tân Chước đứng dậy, ra đến cửa còn dừng lại chỏi chỏi bàn
tay nứt nẻ về phía mẹ tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cái mọ già nhà tôi vẫn
dất khoát không khai ra bà ạ. Tôi cũng<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>dất khóat rồi. Đừng có mà ú ớ việt gian với tôi là không xong đâu !</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tiễn Tân Chước về rồi, tôi
nhìn mẹ không hiểu câu chuyện thế nào. Mẹ tôi lặng lẽ lắc đầu ném miếng bã trầu
ra cửa sổ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tuổi tôi gọi Tân Chước
bằng anh, dù anh hơn tôi đến hơn chục tuổi. Chỉ biết rằng khi tôi lớn lên đã
thấy anh oai vệ lắm rồi. Dạo đó anh là công nhân khai khoáng ở mỏ Trái Hút, mà
sau này tôi biết đích xác là thợ đập đá. Mỗi lần anh về phép, đầu chải nước xà
phòng lật sang bên như người ta đánh dõng khoai, chân đi dép nhựa có quai hậu.
Thấy đám trẻ con chúng tôi chơi bi, chơi đáo, anh khinh khỉnh đi vòng tránh xa.
Ấy cũng có khi là anh sợ bị bẩn cái áo sơ-mi trắng có lót cổ bằng cái khăn
mù-soa cháo lòng. Còn chúng tôi , dù ở khá xa vẫn còn ngửi thấy cái mùi xà
phòng khen khét. Chính thế anh càng oai!<span style="mso-tab-count: 6;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">Anh là con một đích thực, nghĩa là không có cả chị em gái. Chínhh vì
vậy anh có mấy cái thế lợi. Thứ nhất anh không phải đi lính, và vì thế, thứ hai
anh đắt vợ. Vợ anh là chị Nhung làm nghề tráng bánh đa ở chợ Đồn. Sau này chợ
Đồn bị ghép vào với chợ Ba hàng làm chợ xép, chị cũng chuyển theo ra với chợ
chính, họp phiên hai ngày<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>một-sáu và
bốn-chín. Theo tôi, chị Nhung tuy còn nhuộm răng đen (sau cạo đi nhưng cũng
không trắng lại được mà thành cải mả) nhưng là người rất đẹp. Trong lúc cả làng
nước làm ăn công điểm hợp tác thì chị có tiền mặt, lại có chồng là cán bộ, có
phiếu vải mua phíp, nên chị diện cứ gọi là ngất thời bấy giờ... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chỉ có bà cụ Chước là
người lành quá, đâm khổ.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Hồi trẻ bà vào
làm bồi giặt cho ông Tây Đùi-gà (có lẽ là Dugas?), chủ đồn điền Sơn Cốt,
sau<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>có con bà làm luôn vú em cho cô
Mạt-sền, con gái ông ta. Người chị của Tân Chước chết yểu nghe bảo thiếu sữa,
nhưng chết vì bệnh đậu lào. Ông bố Tân Chước cũng mất sớm, bà cụ ở vậy nuôi con
từ năm mới có ngoài ba mươi. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đấy, tất cả những điều
tôi biết về Tân Chước chỉ có thế, và nếu có thêm chút nữa thì là chuyện chị
Nhung bỏ anh đi theo tay lái xe Đoàn 10. Bà cụ Chước lụi cụi dẫn con cháu gái
mới lẫm đẫm biết đi về làng. Một bà cụ sống một cuộc đời tận cơ, tận cực ngót
nghét một thế kỷ nay rồi, là người cuối cùng của thế hệ mặc váy, liệu còn điều gì
nên nỗi mà ú ớ việt gian được nhỉ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 5;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thường lệ, mỗi lần về nhà
tôi ghé thăm mấy người trong họ. Chẳng có nhiều thì giờ, cũng chỉ đáo qua những
người thân thích thôi. Nhưng kỳ này tiện ngõ tôi tạt vào nhà Tân Chước. Anh
không có nhà, còn bà cụ thì ngồi thụt cổ lại nhỏ tí trong góc bếp. Toàn thân bà
lão một màu xám tro, nhỉnh hơn con mèo, trông như một mớ giẻ bị lãng quên của
thời kinh tế nhạy. Bà cụ không nhận ra tôi, hay đúng ra không nhận được người la.
Xung quanh bà bây giờ chỉ có một hạng người, mà qua mấy câu thăm hỏi như quát,
bà rất sợ hãi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mỗi bữa cụ ăn được mấy
bát cơm?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Như một chiếc máy tính
chạy quá tải, bà cụ xoay người vặn mình trả lời:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hai, có khi một, ông ạ.
Mà ông hỏi làm gì? Tôi chẳng còn nhớ gì cả đâu !</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có tiếng động ngoài cửa
bếp, tôi quay cổ nhìn ra. Trời ơi, một khuôn mặt thiếu nữ rạng rỡ hiện ra dưới
mái hiên rạ! Vẻ đẹp tươi trẻ thoang thoảng mùi hoa xoan như một làn sóng nhỏ
lay nhẹ vào nỗi buồn của tôi. Nỗi buồn vô duyên cớ !</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh ra chơi ! Cô gái
chào tôi bằng đúng cái giọng vùng quê nhà mà phải đi xa lắm quay về tôi mới
nhận ra cái riêng của nó. Tôi lặng lẽ lần bàn tay bà cụ Chước như bàn chân của
một con mèo già, khẳng khiu rồi đứng lên theo tiếng gọi của cô gái. Rất tư nhiên,
cô nắm tay tôi kéo thẳng lên nhà trên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em biết anh về chơi,
hôm qua bố em về bảo thế. Em cũng định vào nhà thăm anh, nhưng không dám...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thăm tôi ư? Lại có chuyện
đây! Trước mặt tôi, bên cạnh tôi là con bé Xuân, con gái Tân Chước, cái con bé
mà ngày hòa bình tôi từ mặt trận trở về nó hãy còn thò lò mũi xanh trèo tót vót
lên cây ổi trong chùa. Gần hai chục năm qua đi rồi còn gì, nó đã trở thành một
thiếu nữ.... Tôi không tìm được tính từ nào chính xác dành cho em, bé Xuân ạ...
Em mặc một chiếc đầm xanh màu đại dương, rất mốt. Hoá ra bà cụ Chước chưa phải
là người cuối cùng của thế hệ mặc váy. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thế nào, em làm gì?
Chồng con ra sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xuân cười ngất, tiếng
cười thật trong, thật hồn nhiên, nhưng lập tức chùng xuống, lắng xuống một cách
cũng thật ngọt ngào:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chán lắm anh ạ, công
việc đã chán, chồng con cũng thế, càng chán. Em mới vừa ở trên Thái về hơn tuần
nay...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thế à, em làm gì trên
ấy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em bán quán bia... Bia
ôm ấy anh ạ. Quán của mẹ em. Dạo này công an quần ác lắm, ế khách nên em về
thăm bà...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cố không làm ra vẻ
sửng sốt, nhưng trong bụng thật không sao tin nổi. Tôi lái câu chuyện theo
hướng bà cụ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bà em già lắm rồi Xuân
nhỉ. Cụ lẫn rồi phải không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xuân di di cái móng tay
sơn hồng xuống cạnh bàn, lắc đầu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vâng, già thì già quá
rồi đấy, sống nữa chỉ thêm khổ. Nhưng bảo lẫn thì cụ chưa lẫn đâu. Nhớ tài ra
phết đấy anh ạ !</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Này, Xuân có biết
chuyện gì không, hôm nọ bố em bảo với anh là bà cụ có điều gì mà ú ớ việt gian
thế hả em?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xuân nhìn tôi ngờ vực:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em cũng không biết
nữa...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thôi vậy, anh về đây...
Tôi làm ra vẻ dỗi, nào ngờ Xuân đứng dậy nắm áo tôi :</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh ngồi chơi đã nào.
Bao nhiêu lâu em mới được nói chuyện với anh. Anh tưởng anh là người lớn quên
hết đám trẻ con trong làng phải không? Hôm nay bố em đi vắng đến tối không biết
có về không, em cũng không dám giữ anh ở lại ăn cơm. Nếu ở trên Thái, em sẽ
chiêu đãi anh một trận thật nhòe, đừng coi thường bọn em tỉnh lẻ nhớ! Còn ở
đây, quê nhà mình anh biết rồi chứ? Nhưng anh cứ ngồi chơi, em có chuyện muốn
hỏi anh, và em cũng sẽ kể cho anh nghe chuyện này, chuyện mà anh vừa hỏi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 4;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 3;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Từ<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>biệt<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Xuân, lòng tôi cứ gờn gợn một cái gì đó, vừa gai gai, nhưng nhức , lại
vừa man mác đa tình. Tôi không về nhà mà đánh một vòng qua phía sau làng. Nơi
đây thuở không xa lắm còn là một rừng thông ngan ngát gió. Những cây thông đại
thụ gần trăm tuổi, hai ba người đàn ông nắm tay nhau ôm<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>chưa chắc đã khít vòng gốc. Bầu đàn thê tử
nhà thông này không biết ai trồng từ bao giờ, nhưng được chăm bón bằng một bãi
tha ma nhiều thế hệ người dân làng tôi. Có thể lắm chứ, những linh hồn cực nhọc
khi về thế giới bên kia còn gửi lại lời than thở qua tiếng gió. Gió rừng thông
kỳ lạ lắm, chỉ mới heo heo ngoài cánh đồng thì trong rừng thông đã nổi lên u u
rền rĩ. Nhưng bây giờ thì rừng thông đã biến mất. Người ta khai thác nhanh
chóng và triệt để hàng trăm cây thông từ mấy chục năm nay. Thế hệ những con bé
Xuân đã không còn được thấy nữa rồi. Cả bãi tha ma cũng chỉ còn lại<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>ngôi mộ gạch của một ông Tây nào đó, nhưng
cũng sè sè một đống xi-moong xám ngắt. Kỳ lạ lắm, khi cây thông chết đi dù đã
lâu nhưng đất ở đây cứ sắt lại mọc độc một thứ cây hoa cứt lợn tây, và những
tùm cỏ ay áy vàng. Tôi bước qua một hàng rào nhỏ đi về phía cuối bãi, nơi giáp
giới cánh đồng. Đây, cái lùm cây âm u ngày xưa giờ là một mô đất cao non thước,
trơ lỳ màu vàng xám, lác đác xung quanh những bãi phân bò khô, và những con bọ
hung chăm chỉ. Chợt tôi rùng mình ngó dáo dác xung quanh. Không một bóng người,
không một tiếng động, một sự vắng lặng đến tê người. Tôi không dám chạy, nhưng
cũng không còn bình tĩnh được nữa, lật đật, cun cút rảo bước về làng. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thì ra câu chuyện là như
thế này, Tân Chước thôi việc ở Trái Hút về làng, anh ta không chơi với ai,
không làm việc gì. Nửa năm sau anh lên vùng vàng Na Rì, nửa năm sau nữa, anh về
với một con người khác hẳn. Tóc rụng gần hết, chỉ còn ít sợi lơ thơ phủ xuống
con mắt bạc, la lét nhìn ra xung quanh... Móng chân, móng tay sưng vù lên, lúc
nào ruồi nhặng cũng bay vòng quanh. Đời đã tàn, anh luôn miệng nói thế. Mà còn
biết nói sao hơn khi đời anh tàn tạ thật! Nhưng... hóa ra đời anh chưa tàn,
chưa tàn là bởi vì anh nghe được câu chuyện sau đây, mà cũng chính là câu
chuyện Xuân vừa mới kể cho tôi nghe.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngày xưa, bà cụ Chước có
hai chị em gái, chị cũng xinh mà em cũng xinh. Năm mười sáu tuổi, cô em bị đem
bán cho nhà chú Khách ở chợ Đồn. Chú Khách này tử tế lắm, nuôi cô gái tận tình,
chăm chút chiều chuộng, quần là áo lượt, chân tay không đụng thứ việc gì. Để
làm gì? Không phải làm con sen, thì hay là vợ ba, vợ tư? Cũng không phải. Chú
Khách cho cô ở riêng một buồng, cấm cung. Đi một bước có ngưòi trông nom cẩn
thận. Cô đã đẹp, giờ càng đẹp, như cung tần mỹ nữ. Rồi đến một ngày kia, cô gái
biến mất. Bảo biến mất cũng không đúng, chú Khách có nói nửa kín, nửa hở là cho
cô về dưới xuôi, còn đi ngày nào, giờ nào không ai biết. Chỉ có người chị biết,
nhưng biết mà làm gì, để đến hơn bảy mươi năm sau, khi bà đã lẫn hết mọi
chuyện, mới là lúc nhớ lại, từng ly, từng tí. Người chị may cho em một cái túi
nhỏ bằng vải điều, bên trong đựng đầy vừng, và dặn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nếu em bị đưa đi dâu vào
ban đêm, thì cứ vừa đi vừa lấy cái trâm cài đầu chọc cho cái túi này thủng.
Những hạt vừng sẽ rơi ra, nảy mầm để chị theo dấu tìm em...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Quả nhiên, người em được
cho ăn một bữa thật ngon, thật sang, rồi canh ba đêm ấy bị đưa về phía rừng
thông. Theo lời chị dặn, cô đâm thủng cái túi, những hạt vừng rơi ra, xuống cả
dưới chân cô. Sau đó cô được đưa xuống một cái hầm sâu có thắp những ngọn đèn
dầu lạc to tướng, đủ cháy ba ngày đêm. Trong lúc cô hoang mang thì hai người
đàn ông ấn cô xuống một cái ghế, và lập tức hai chân, hai tay, đầu và cổ bị
trói chặt vào ghế. Cô gái kêu lên thì một bàn tay đã giữ<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>lại, nhét một thỏi sâm vào<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>và một miếng vải trộn si nóng được gắn chặt
vào miệng. Cô gái trẻ đẹp lúc này hoàn toàn bất động, chỉ có đôi mắt trợn
trừng, in bóng những ngọn đèn dầu lạc ánh lên tia nhìn tuyệt vọng. Lúc này chú
Khách mới quỳ xuống lạy cô bốn lạy, mà nói:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">- Đừng oán ta, ta cần cô làm ma giữ của cho ta. Ta
phải làm như thế, cô phải chết oan như thế thì ma mới thiêng. Ba ngày sau cô sẽ
chết, và không có kẻ nào đến lấy của của ta được vì không biết tên tuổi, ngày
giờ mà khấn vong linh cô...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có
nhiều tiếng lục cục, cửa hầm đã lấp.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Người
chị, tức bà cụ Tân Chước bây giờ, lần theo hướng rừng thông tìm em. Ngày thứ
nhất, những hạt vừng chưa nảy mầm. Ngày thứ hai, lác đác có những mầm trắng như
hạt tấm nhú lên, nhưng không thể tìm tiếp được vì quá ít. Ngày thứ ba, những
hạt vừng nở ra trắng xóa. Người chị cứ lần theo, lần theo... nhưng thưa dần,
rồi mất dấu. Chị khóc, khi nhìn thấy những con chim nhỏ nhảy nhót trước mặt.
Thôi, thế là bầy chim đã ăn hết những hạt vừng! </span><span lang="EN-US">Vừng
ơi! Hỡi vừng!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ba ngày sau, cô gái chết
làm con ma giữ vàng cho chú Khách. Và sau làng tôi, cái nơi mà tôi vừa một mình
tha thẩn, vừa bổi hổi xao xuyến, vừa hoang mang sợ hãi ấy chính là cái nơi
người con gái, người dì ruột của Tân Chước đang làm thần giữ vàn cho chú Khách
nào đó!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Tân Chước, con trai
của bà khi nghe câu chuyện này, lập tức chứa chan niềm hy vọng. Nhưng hỡi ơi,
trí nhớ của một bà cụ gần trăm tuổi đã tàn phai. Bà cụ không nhớ nổi tên người
em cũng như ngày tháng năm bà em bị đưa đi làm ma giữ của cho người. Hay cũng
có khi bà nhớ nhưng không muốn nói ra? Tân Chước hận lắm, nhưng càng truy bức
bà cụ càng sợ hãi, càng ú ớ việt gian!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi về nhà nằm, hai tay
ôm quặp lấy đầu, ngó ra cửa sổ sau nhà. Sau vườn, qua ao sen là con đường vào
Thác Nhái, vẫn thỉnh thoảng còn người lục cục máng xẻng vào bãi vàng La Lang.
Bây giờ còn thoi thóp lắm, nghe bảo chỗ ấy có một dạo người đông nghìn nghịt,
còn bằng mấy công trường thủy lợi Yên Khánh, hay hồ Núi Cốc! Nỗi nhớ thị thành
rộn rịp lại kéo đến. Quái lạ, nhiều lúc nhớ quê nhà đến thắt cả gan ruột, mà về
thì chỉ thấy buồn. Quê tôi buồn, có lẽ nó buồn nên nó làm tôi nhớ quay nhớ quắt!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xuân ngồi bên cạnh, tôi
nghe tiếng em nghẹn ngào, mà nhìn vào cánh tay em, những sợi lông măng trên bắp
tay tròn, có mùi hương con gái. Thế rồi tôi ngoảnh đi<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>cố nhìn lên cái con xỏ lỏng lẻo trên mái nhà
mà nghe em nói:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh cho em đi theo anh
nhớ? Để nguyên em nói hết. Ở nhà có thể em cũng sẽ<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>bị đem bán cho người ta, có điều chưa chắc đã
được một bữa ăn ngon để làm thần giữ của. Anh cho em là cái gì cũng được, là
người ở, là người làng, hay là vợ anh? Vợ không chính thức ấy mà, bây giờ người
ta hay có vợ kiểu đấy lắm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Em cười thật thà quá, sao
bảo bán bia ôm<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>mà lại có được cái kiểu
cười ấy à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đừng có mà nói chuyện
trẻ con! Tôi nghiêm giọng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vâng, em trẻ con thật,
trẻ con chán đời. Còn bà em thì lại sợ chết. Mỗi lần bố em tra khảo bà về câu
chuyện hầm của nào đấy của chú Khách, người bà co dúm lại, tội lắm. Cứ một hai
“ông tha cho con”. Mà không biết có hầm vàng không anh nhỉ? Có khi bà em bốc
phét đấy thôi, nhưng bố em thì lại cứ tin... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có tiếng rít ư ử của con
vàng, thì ra tôi đã chợp mắt đi một chốc. Tôi dụi mắt nhìn ra. Bé Xuân đã vào
đến sân, mà sao con chó lại cứ thụt lùi thế kia? Tôi quát một tiếng nhỏ, con
vàng quay lại vẫy đuôi rồi lại nhìn Xuân. Xuân mặc quần jean xanh chật căng, cả
chiếc áo phông đỏ rực cũng chật, nhưng mềm mại, uyển chuyển. Chó ơi, mày khôn
quá, với một cô gái đẹp, mày cũng không nỡ sủa. Xuân ngơ ngác nhìn ra vườn, rồi
bất ngờ nhìn thẳng vào tôi giọng nghèn nghẹn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh không cho em theo
vào trong ấy thì thôi, em sang chào anh, mai em đi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">- Lên Thái với mẹ à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Không, em sợ chỗ ấy lắm rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Thế thì đi đâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Em cũng không biết nữa, nhưng em phải đi... </span><span lang="EN-US">Thôi, em
chào anh ạ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xuân nói xong rồi vội vã
đứng dậy, tôi lúng túng không biết làm gì, nhưng vẫn bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chờ anh tí.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi vào buồng, ngó quanh.
Đây rồi! Trong cái kẽ gạch trên tường có<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>chai vừng giống của mẹ tôi. Không chần chừ, tôi dốc hết chai vừng ra cái
khăn mù xoa, gói lại thành một gói tròn tròn rồi đem ra đưa cho Xuân. Em cầm
trong tay xoay xoay, ngước nhìn tôi đôi môi mấp máy:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cái gì thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vừng đấy! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xuân nhìn tôi rơm rớm
nước mắt rồi bất thần vụt chạy ra cổng. Tôi đứng ngơ ngẩn nhìn theo cái vệt đỏ
lấp loáng sau hàng rào cúc tần đan dệt những<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>chùm dây tơ hồng vàng óng, nặng chĩu. Khi không còn gì để nhìn nữa, tôi
trở vào và chợt nhớ ra. Phải tìm cách nào để nói với mẹ về chai vừng giống bây
giờ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: right; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 11;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>1995</span></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: right; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">HOÀNG ĐÌNH QUANG</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-500265540059376332013-06-10T03:26:00.001-07:002013-06-24T17:15:49.635-07:00VÀNG<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cả nhà tôi sắp ăn com chiều thì
có khách. Mở cửa, tưởng khách nào hóa ra Ba Thành từ <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">C</span>ao Lãnh lên. Có đến mấy năm nay, anh em
không gặp nhau, tôi vừa mừng, vừa ngạc nhiên.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Trời! Chú Ba, vô nhà đi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thấy <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">B</span>a Thành cứ đứng xớ rớ với chiếc cặp to
tổ chảng và đôi giày đen bóng ngoài cửa, vợ tôi giục:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cứ mang giày vô, chú <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">B</span>a!<br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Vợ tôi là người xưa nay kiên
quyết bảo vệ cái sàn nhà của mình, m<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">à</span> bữa nay tươi cười vậy, chứng tỏ cổ rất quý khách. Ba Thành lúi
húi tháo giày rồi rón rén bước vô nhà, ghé mông ngồi xuống mép ghế <i><span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">s</span>alông</i>. Tôi mời:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Uống nước đi chú <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">B</span>a. Chú lên công tác?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dà…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ăn ngủ đâu chưa?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dà, em mới lên…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Sau m<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ấ</span>y câu mở đầu thăm hỏi, ngó bộ Ba Thành
lúng túng như gà mác tóc, tôi hỏi đại:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú l<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ê</span>n chơi với vợ chồng tôi và các cháu,
hay có chuyện gì nói thiệt tôi nghe đi?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ba Thành ngúc ngắc bập mấy hơi
thuốc lá rồi dụi tắt, ngước cặp mắt đỏ vằn, thiếu ngủ lên ngó tôi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh Hai nè…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi ch<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ư</span>a hiểu Ba Thành định nói gì, gật đầu
khuyến khích. Từ hồi nào tới giờ, Ba Thành vốn là tay xứng cỏi, lại có chức nên
ít khi có điệu bộ len lét sợ sệt bao giờ, ngay cả với tôi. Vạy mà hôm nay… nhìn
y thấy tội tội.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh Hai… ba em, ổng… sắp chết…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chết cha! Ông già bệnh tình
sao? T<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ô</span>i lo lắng hỏi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ổng nằm liệt giường mấy năm
nay. Mấy bữa trước tưởng ổng chết thiệt rồi. Tắt thở, tụi em đã tắm rửa, bỏ
gạo, bỏ tiền vô miệng. Vậy mà ổng tỉnh lại, phun gạo, phun tiền ra phì phì…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Vợ tôi ngồi nghe vậy, hai tay ôm
l<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ấ</span>y mặt. Còn đứa con
gái út của tôi, sợ quá leo tọt vô lòng mẹ, im thin thít. Tôi cũng bắt rùng
mình.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Bây giờ đỡ rồi chớ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không. Ổng muốn chết quá mà
không chết được. Nói thiệt anh Hai, chị Hai đừng cười, em cũng trông cho ổng
đi. Vật vã mãi thấy tội lắm…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Vậy sao chú còn bỏ lên đây. Nói
ai nhắn tôi cũng được mà. Tôi hơi gắt.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thành ngọ nguậy tr<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ê</span>n ghế, rồi ghé về phía tôi
nói nhỏ như sợ có người nghe:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Anh Hai, ba em muốn gặp… anh!
Hình như là ổng muốn nói gì đó. Ổng biểu có gặp mặt Hai Hoàng thì mới chết
được.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi ngồi đờ người, một lúc lâu
sau Ba Thành nói như năn nỉ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thiệt tình em cũng không muốn
phiền anh. Nhưng mà… em không biết phải làm sao. Anh ráng thu xếp về dưới…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thành là con cùng mẹ khác cha với
tôi. Cha của Thành là chồng sau má tôi. Câu chuyện dài dòng từ hơn bốn mươi năm
về trước. Đã có hồi tôi căm thù ông chồng sau của má, thù luôn cả Thành. Chính
vì ổng cướp vợ của ch<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">a</span>
tôi mà tôi phải xa mẹ từ hồi còn nhỏ xíu. Lúc theo ba tôi tập kết ra Bắc, tôi
cứ đinh ninh là má đã chết. Sau ngày thống nhất về Nam, ba tôi mới cho tôi biết
là má còn sống, có chồng khác ở dưới quê. Tôi về Cao Lãnh, hai má con gặp nhau,
má cứ ôm lấy tôi mà khóc. Cha con Thành im lặng, không nói gì. Sau tôi cưới vợ
cũng không cho má tôi hay. Khi ba tôi bệnh nặng nằm nhà thương tôi mới điện cho
má. Má tôi lên chăm sóc, khi ba tôi chết, má làm đám ma cho ổng. Hai năm sau
thì má tôi cũng mất.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Sau này, lớn tuổi, tôi mới thương
má tôi, thương cả ông chồng sau của má. Từ đó lâu lâu Ba Thành lên thành phố
thường ghé thăm tôi. Nhưng t<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ừ</span>
khi má mất ở quê không còn bà con, nên tôi cũng không về.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Mải đắm trong dòng suy nghĩ lan
man, nghe tiếng Ba Thành năn nỉ, tôi giật mình:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Liệu có cần không, chú Ba?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dạ, cần. Cần lắm. Em năn nỉ anh
mà, anh Hai.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi phân vân quá, bảo Thành:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Được rồi, chú cứ về trước. Để
rồi tôi thu xếp xuống sau.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không được, anh Hai! Anh về
ngay đi, kẻo tội ba em lắm!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Đi ngay bây giờ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dạ, đi ngay. Xe em đậu dưới
kia!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Hừ! Gay thiệt. Mai tôi có cuộc
họp quan trọng…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nghe tôi nói vậy, Thành quay mặt
đi chùi nước mắt. Lần đầu tiên, tôi thấy một gã đàn ông đứng tuổi, lại cứng rắn
như Thành khóc. Tự nhiên tôi thấy tội nghiệp. Vợ tôi ngồi cạnh cũng tham gia.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú Ba đã nói vậy, anh ráng về
ngay coi ông dượng nói gì. Lỡ mà ổng chết không nói được thì khổ cho ổng lắm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi lấy giấy viết mấy chữ, đưa
cho vợ, dặn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Sáng mai em tới cơ quan anh đưa
giấy này. Nếu có ai hỏi em nói rõ cho họ nghe. Giờ để anh về dưới…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Rồi tôi quay qua nói với Thành:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú Ba chờ tôi chút xíu!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Xe lướt trên đườn<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">g</span>. Qua Phú Lâm, Bình Chánh,
tôi mới nhớ ra từ trưa tới giờ chưa có hột gì vô bụng, nhưng cũng không thấy
đói.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Suốt từ lúc lên xem anh em tôi
không nói gì với nhau. Tôi thì bồi hồi nhớ tới ba, lòng vừa buồn, vừ h<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ậ</span>n.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Hồi trẻ, ba tôi là thợ kim<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;"> hoàn</span> khéo tay có tiếng cả
một vùng Cao Lãnh và lân cận. Còn má tôi thì đẹp lắm. Ba tôi làm thuê cho ti<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ệ</span>m vàng Kim Hương của ông nội
Thành. Thấy ba tôi vừa giỏi lại vừa <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">h</span>iền nên ông chủ thương, cho cả hai vợ chồng ra ở chung nhà ngoài
chợ. Má tôi lo phụ việc giặt đồ, đi chợ, cơm nước cho cả nhà. Được một thời
gian suông sẻ, thì một hôm ông chủ kiếm đồ thấy mất một cái lắc vàng sáu chỉ,
đôi bông tai, và mấy lá vàng y hiệu Kim Thành. Không có ai, ngoài ba tôi được
phép mở tủ. Vậy là đích thị rồi. Lại nghe cậu Hai (ba của Thành bây giờ) nói
gần nói xa có thấy ba tôi đi hút ở tiệm á phiện Ba <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">T</span>àu, rồi còn sắm đồ se sua, vô cả nhà
trọ… Má tôi thì khóc than, trách móc. Ba tôi thấy nhục quá, nửa đem bồng tôi bỏ
đi trốn. <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">N</span>ăm đó tôi lên
ba tuổi được gởi cho một người bà con xa ở Cần Thơ. Ba tôi đi kháng chiến cho
đến khi tâp kết, <span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">dắt</span>
tôi đi theo luôn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ba biết cậu Hai, con ông chủ mê
má con. Sau này về miền Nam, ba tôi nói cho tôi biết chuyện. Bây giờ má con là
vợ của người ta. Dù gì con cũng phải về thăm bả, để cho má con đỡ tội nghiệp.
Con đã lớn, hiểu chuyện đời rồi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi hỏi ba:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Vậy chớ, ba có lấy vàng thiệt không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ba tôi do dự hồi lâu rồi trả lời:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không lấy thì sao có tiền nuôi
con!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không! Con không tin!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ba cười:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tùy con. Tin hay không tin cũng
được. Chuyện quá khứ rồi, nhắc lại để mình con biết vậy thôi, chớ nói với ai
làm gì.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Lúc ba tôi mất, tôi có hỏi má tôi
chuyện đó. Má tôi chỉ khóc mà không nói gì. Tôi thì vẫn không muốn tin một
người như ba tôi lại có thể ăn cắp. Nhưng mà… sao ba tôi lại nhận? Tôi cứ thắc
mắc hoài. Thiệt tình tôi không sao hiểu được những người già cả.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="mso-tab-count: 5;"> </span>***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
May mà không phải qua bắc, lại
ban đ<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ê</span>m cho nên xe con
chạy khá nhanh. Chừng hơn mười giờ đêm chúng tôi về đến cao lãnh. Trong nhà đèn
điện sáng trưng. Mọi người đứng cả dậy đón chúng tôi. Có mấy người lớn tuổi
biết tôi, lại gần thì thầm:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Hai Hoàng đó hả? Sao không cho
vợ con về?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú khỏe hả chú Tư? Nhà con và
các cháu bận học nên không về được.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ờ, vô đi. Ổng đang chờ mày đó…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Không kịp uống miếng nước, tôi
theo Thành vô thẳng phòng trong. Vợ Thành và hai người đàn bà lạ thấy tôi cúi
đầu chào. Tôi lặng lẽ đến bên giường bệnh. Ông già bận bộ đồ bà ba trắng, nằm
dán xuống nệm giường.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Ba ơi, anh Hai về đ<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">â</span>y nè. Thành nói với cha.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Hai Hoàng đó hả, con?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi nắm lấy bàn tay lạnh toát,
khô xác của ông:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Con đây, Hoàng đây! Dượng đỡ
nhiều không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nước mắt tôi tràn ra, hình ảnh ba
tôi hi<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ệ</span>n về, buồn thảm.
Ông già đưa cặp mắt đã mờ đục cho thành. Hiểu ý, hai người đàn bà và vợ chồng
Thành ra cửa. Tôi nắm tay Thành kéo ra sau lưng ở lại cùng tôi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Con nghe chú Ba nói, con về
liền. Dượng có ăn được chút gì không? Tôi nói lớn giọng, vì cảm thấy ông già đã
đuối lắm rồi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Ông lần bàn tay tôi, như kéo lại:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dượng có lỗi với ba con, với má
con, và với con… nhiều lắm. Chính dượng là… người lấy vàng, rồi… đổ thừa cho…
ba con…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Trời! Tôi bàng hoàng, nước mắt
nhòe nhoẹt, không nhìn thấy gì nữa. Chỉ cảm thấy bàn tay yếu ớt của ông rờn rợn
trong tay tôi. Tôi khóc.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thôi mà, dượng Hai. Chuyện quá
khứ rồi. Ba con thừa nhận là có lấy vàng để nuôi con.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không… không phải vậy. Dượng đã
xuống dưới g<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ặ</span>p ba con.
Cho nên… dượng phải quay trở lên… để nói cho con biết sự thật…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi rùng mình, thấy mình đang nói
chuyện với một hồn ma chớ không phải con người. Ngoảnh lại, thấy Thành vẫn đứng
sau lưng nên tôi cũng yên tâm. Ông già tiếp:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Con… con lật dưới gối của
dượng…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi làm theo và tìm thấy một cái
gói cứng, nặng, đặt vào tay ông, nhưng ông không nắm lại được nữa.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Của con đó… Chỗ này là số vàng
mà… ngày trước ba con bị tiếng oan, nhưng không được lấy. Bây giờ… dượng trả
cho con…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không! Con không nhận đâu, của
dư<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ợ</span>ng, của chú Ba…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Cầm lấy. Con không nhận thì…
dượng không chết được…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đôi mắt ông cứ trừng trừng ngó
tôi. Sợ quá, tôi nói đại:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dạ, con nhận.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Thôi, dượng… đi đây!...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Trong chớp mắt, toàn than ông mềm
nhũn, đầu ngoẹo bên gối, mắt còn ngó đ<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">â</span>u đó. Tôi đặt hai ngón tay lên mí mắt người vừa chết, lát sau,
đôi mắt khép lại. Tôi nói nhỏ ra sau:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú Ba, dượng đi rồi!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thành gục xuống ngực cha. Tôi ng<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ồ</span>i một lúc rồi lay vai Thành:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú cầm lấy!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thành ngơ ngác:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Của anh mà, anh Hai!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Không, cái này là của chú. Phần
tôi, tôi lấy rồi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Thành dụi mắt nhìn tôi không
hiểu. Tôi đặt gói vàng vào Thành:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Tôi đã lấy lại được niềm tin
vào sự trung thực của ba tôi. Và nói chung, niềm tin vào sự trung thực của con
người. Còn số vàng này, chú giữ lấy mà lo đám tang cho d<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">ượn</span>g Hai…</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi bước ra ngoài, mấy người vây
lấy tôi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Sao rồi, anh Hai?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Dượng tôi đi rồi, thanh thản
lắm!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi ra ngồi ôm đầu ở góc sân,
chìm ngập trong tiếng khóc than thảm thiết. Lâu sau, Ba Thành đến ngồi đối diện
với tôi, không nói. Tôi bảo y:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
- Chú cho tài xế đưa tôi về thành
phố ngay bây giờ, đặng sáng mai đưa nhà tôi và các cháu xuống cho kịp…</div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-51087940924591077342013-06-10T03:25:00.000-07:002014-04-04T19:38:53.871-07:00TÍNH CÁCH<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<br />
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Sếnh là niềm tự hào của
làng tôi, vì anh là phi công. Phi công lái máy bay phản lực chiến đấu hẳn hoi.
Những năm miền Bắc chống chiến tranh phá hoại của đế quốc Mỹ, trên bầu trời
làng tôi thỉnh thoảng vẵn xuất hiện những con Én Bạc lấp lánh, ngoan cường chiến
đấu với bọn Thần Sấm, Con Ma. Không một ai, từ già lão chí trẻ thơ là không thầm
reo: </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đấy, máy bay của thằng
Sếnh, của anh Sếnh đấy... Bắn chết mẹ chúng nó đi, Sếnh ơi!</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thuở tôi còn nhỏ, anh Sếnh
trong mắt chúng tôi là một người hùng. Cao to, nhanh nhẹn, khôn ngoan và đặc biệt
dũng cảm trong những trận đánh nhau áp lá cà với tụi trẻ trâu Quán Vã. Tôi cũng
không hiểu vì lý do gì mà giữa chúng tôi với bên Quán Vã, tuy thuộc xã bên kia nhưng
chỉ cách nhau một con ngòi mà lại hay đánh nhau thế? Tất nhiên là trẻ con thôi,
nhưng đã không ít lần lôi cuốn cả người lớn, nhất là đám thanh nhiên. Anh Sếnh đương
nhiên là chỉ huy, có khi anh là Cu-tu-dốp, có khi anh là Mã Bạn Trai, những
nhân vật trong phim chiến đấu của Liên Xô và Trung Quốc thời đó, xông lên phía
trước kêu gọi chúng tôi khuân đất đá, bùi nhùi tấn công vào đối phương. Những
trận chiến đấu kiểu đó làm chúng tôi mệt nhoài nhưng thích thú, reo hò đến khan
cả tiếng. Trâu bò gọng lại một chỗ giao cho bọn con gái trông (vì sợ đối phương
bắt được làm chiến lợi phẩm, lúc đó thì chỉ còn có nước nhờ người lớn can thiệp,
trao trả tù binh). Nhiều hôm chiều về trâu đói lõm bụng, nhưng chúng tôi vẫn
reo hò, ăn mừng chiến thắng. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sau vụ cày cấy năm ấy, đột
nhiên anh Sếnh không thèm chơi với chúng tôi nữa. Anh đã trở thành người lớn, ăn
mặc có phần chải chuốt, miệng ngậm<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>phì
phèo điếu thuốc lá Bông Lúa. Một năm sau, anh được gọi nhập ngũ và được tuyển
vào làm phi công. Ông bà Thâu, thân sinh của anh Sếnh tự hào ra mặt, nhất là
bà. Lúc nào đấy tranh thủ có dịp là bà khoe ngay:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cũng là nhờ trời cả các
bà ạ. Thằng cháu nhà tôi con nhà nông dân, chả được ăn học bao nhiêu, ấy thế mà
chính phủ lại cho nó làm phi công “bẻ lái tàu bay”. Có phải là phúc đức không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Còn ông Thâu thì điềm đạm
hơn. Vê điếu thuốc lào đến đổ mổ hôi ra, châm đến ba que đóm ông cũng chỉ nói
có một câu:<span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Rồi sẽ đánh nhau to. Cứ
xem trẻ nó chơi đánh trận say sưa như thế nào thì biết. Mười phần thác bảy còn
ba...<span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Những lúc hóng chuyện như
thế, chưa hiểu chuyện đời sẽ ra làm sao nhưng tôi cũng thấy sờ sợ. Vào những đêm
hè nhìn sao băng loang loáng giữa bầu trời, trái tim non nớt của tôi thót lại bởi
nỗi sợ hãi. Rồi sẽ đánh nhau to. Đánh nhau thì được thôi, nhưng mười phần chết bảy
thì hãi thật.<span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ba năm sau, anh Sếnh đột
ngột trở về làng. Trông anh lúc này thật lẫm liệt. Áo bludông, quần xanh tím
than, giày đinh Côsưghin với hàng ria mép xanh mờ và đặc biệt là tùm lông trên
ngực anh, anh xứng đáng là niềm tự hào của dân làng. Tôi đâm ra buồn vì mình
không có họ hàng gì với nhà anh Sếnh để hưởng lây cái uy phong của anh. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Điều làm cho dân làng
thích thú xì xào kháo nhau là anh Sếnh cưới vợ. Tôi không còn nhớ gì về cái đám
cưới thời mới và thời chiến ấy, nhưng chị Thái vợ anh thì tôi còn nhớ rất kỹ.
Chị Thái là một cô gái đẹp, rất đẹp là khác, nhưng đó là một vẻ đẹp dễ gần. Có
thể coi là một vẻ đẹp mẫu mực, tiêu chuẩn trong quan niệm của dân làng tôi và của
tôi. Nghĩa là toàn con người chị toát ra một quầng sáng dịu hiền, chị đứng ở đâu,
ngồi ở đâu, làm gì, nói gì người ta cũng nhận ra. Thậm chí, cả những việc chị
làm, nơi chị đi qua, cái ghế, cái đòn chị vừa ngồi... cũng để lại một cái gì đó,
như mùi hương chẳng hạn. Cái áo cánh gụ cắt bó sát vào tấm lưng ong, bao giờ ở
trên đường tà, sát lưng quần chị cũng khéo léo chiết một đường kim để cho vạt lưng
xoè ra làm cho mỗi bước đi mông chị như càng được nở ra. Chị không còn thuộc lớp
người ăn trầu mà để răng trắng, đánh bằng một mảnh cau. Nhưng một lần tôi đã thấy
chị ăn trầu vào dịp lễ rằm tháng mười. Trầu thuốc làm chị say, gương mặt chị
Thái nóng bừng bừng, đôi mắt chị rạo rực, cứ gục đầu vào vai bạn mà cười khanh
khách. Một cái cúc bấm bật ra, cổ áo cánh trễ xuống độ một ngón tay lộ ra một mảng
da thịt hồng hồng. Ai đó nhìn chị tặc lưỡi, như muốn giễu cợt chê bai, có vẻ dè
bỉu nhưng vẫn ẩn giấu một sự ganh ghét, đố kị.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Còn tôi, tôi đã nhìn chị say đắm. Có lẽ vì tôi còn trẻ quá...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mãi đến sau ngày hoà bình
năm 1975, tôi mới được người bạn bên không quân có biết anh Sếnh cho hay, anh đã
chuyển sang lái máy bay vận tải. Hiện thời đơn vị của anh đóng ở Tân Sơn Nhất.
Phải mấy năm sau nữa, trong một lần về thăm quê, tôi mới biết thêm về chuyện của
anh.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Buổi tối hôm ấy, nghe tin
tôi về, anh em trong xóm đến chơi, uống nước, hút thuốc chật nhà. Trời lạnh, ngồi
sát sạt vào nhau ôn lại những chuyện ngày xưa, bạn bè cùng trang lứa, người còn
người mất. Cánh thanh niên trẻ thì hỏi đủ chuyện mà nói cũng nhiều điều. Bỗng
tôi nhìn ra phía cửa sổ, có bóng người thập thò, dáng bộ cũng không được tự tin
bạo dạn lắm.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ai đấy, vào uống nước!
Tôi nói vọng ra.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- À, thằng Bình con chú Sếnh
đấy mà. Vào đây, thằng em! Một cậu lên tiếng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi rất lấy làm ngạc
nhiên, có phần bàng hoàng<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>khi nhìn thằng
Bình, bởi vì tôi không thể nào tìm ra hình bóng một anh Sếnh của quá khứ trong
con người thằng bé. Đây là một chàng trai gầy và nhút nhát, nhất là nó không chịu
vào ngồi trên phản, mà lại kê đôi tông Lào vào đít đánh phệt xuống đất, ngửa cổ
cười không thành tiếng. Tôi đưa cho nó điếu thuốc rồi hỏi :</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mày con bố Sếnh hả? Thế
nào, bố có hay về không cháu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nó cười, lắc đầu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Dạ không, chú!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhìn thằng Bình châm lửa
hút thuốc, làm tôi lại nhớ đến phong độ của anh Sếnh ngày nào: áo sơ mi trắng cổ
lót khăn mù-soa, dép nhựa Tiền Phong, đầu chải nước giếng bóng loáng, miệng ngậm
điếu thuốc Trường Sơn, dáng đi hùng dũng... Thế mà, thằng con anh kia, đang
lóng ngóng với điếu thuốc có đầu lọc, đang ngồi tập thở khói ra đằng mũi kia,
tôi thoáng buồn. Không biết giờ này anh Sếnh đang ở đâu, anh đang bay trên vùng
trời nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáng hôm sau, khi tôi còn
đang nằm ườn trên giường đã nghe có tiếng người hỏi. Tiếng lanh lảnh, nhưng
nghe ra như có cái gì hồi hộp, vội vàng. Chi Thái! Đúng rồi, chị Thái vợ anh Sếnh.
Khi chị bước lên hè, đặt ngửa chiếc nón lá đã bật vành vào góc cột hiên, tôi
vùng dậy chào chị. Hai mươi năm rồi còn gì, chị Thái xinh đẹp nhất làng tôi đã
vào tuổi bốn mươi, nhưng chị vẫn còn đẹp. Nhìn chị vươn bàn tay lên vuốt những
sợi tóc buột ra ngoài chiếc khăn len, vẫn còn thấy thấp thoáng một đường cong dịu
dàng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chị sang chơi! Em mới về
hôm qua chưa kịp đi đến đâu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Các ông cán bộ là chúa
ngủ trưa, dậy muộn. Dạo trước, bố thằng Bình nhà tôi cũng thế... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị cười, tiếng đã khàn
khàn, không còn cái vẻ ngây ngất, say say như ngày nào.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bao nhiêu năm rồi em mới
gặp chị, vậy mà bà chị vẫn còn đẹp.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Rõ cái nhà chú này, chị
cười bẽn lẽn, sắp xuống lỗ rồi còn cái gì mà đẹp. Có đẹp đã chả bị người ta bỏ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ai bỏ? Ai mà dại thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tôi sang thế này làm mất
giấc ngủ của chú. Hôm qua nghe thằng cháu Bình về nói chú ra phép, thấy bảo chú
ở trong Sài Gòn, thế chú có gặp anh Sếnh nhà này không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi phải nói thật là tôi
không gặp chồng chị, mặc dù có nghe nói là anh lái máy bay ở sân bay. Chị chép
miệng:<span style="mso-tab-count: 1;"> </span><span style="mso-tab-count: 5;"> </span>-
Tôi cũng muốn nhờ chú chuyện này, là chỗ chị em hàng xóm láng giềng, chú đừng
nghĩ tôi vạch áo cho người xem lưng. Từ ngày hòa bình, lão ấy chuyển vào Nam, mấy
năm đầu còn hay về thăm mẹ con tôi. Thế rồi thưa dần, không về nhà, mà cũng chẳng
gửi tiền về nuôi con, nuôi cha mẹ. Lâu lắm mới thấy dẫn<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>xác về, tôi hỏi, thế là lão ta gây sự đánh
tôi, đòi bỏ tôi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Thái rơm rớm nước mắt:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con người ấy thế mà bạc.
Tôi nghe anh em bạn họ nói lão ta mê cái con đĩ nào trong ấy, thành ra về ruồng
rẫy vợ con. Chú tính xem, từng ấy năm bom đạn chiến tranh tôi một mình nuôi
con, một đèn một bóng, mà cứ nhìn lên trời, nghe tiếng máy bay là lại lo thót dạ
lại. Đến ngày yên hàn, tưởng vợ chồng con cái được sống với nhau, nào ngờ...
Con người ấy thế mà bạc!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Thái càng nói càng
khóc to:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chả là lái máy bay vào
Nam, ra Bắc buôn bán vào cầu lắm, thế mà chẳng thèm gửi về cho con lấy một hào
mua kẹo. Thằng cháu Bình đấy, học hết cấp hai, không có tiền ra huyện học tiếp,
bây giờ nghỉ ở nhà lêu lổng, người không ra người. Tôi khỗ lắm, chú ơi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Thái lau nước mắt bằng
chéo khăn len, nhón tay xin tôi chén nước. Tuồng như chị đã khóc xong, đặt cái
chén xuống, giọng ráo hoảnh:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nhưng mà tôi đây cũng
chẳng phải con ngốc, chú ạ. Tôi nhất quyết không ly dị, dù hắn có dọa dẫm đánh
giết tôi, hay hứa cho tôi nhiều tiền. Tôi khổ một đời, tôi chịu được, nhưng cứ
nghĩ ly dị xong là hắn rộng cẳng, sung sướng thì tôi không chịu nổi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cuối cùng, chị Thái còn dặn
tôi là vào cố giúp chị, tìm<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>gặp anh Sếnh,
“khuyên bảo, dỗ dành anh ấy hộ chị”. Tôi nhận lời.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thỉnh thoảng tôi có nghe
người ta kháo nhau về chuyện buôn bán của cánh phi công, nhưng tôi không để ý lắm.
Còn chuyện tìm anh Sếnh thì quả thực tôi hơi ngại, là vì rằng nhỡ người ta
không hiểu lại cho là thấy người sang bắt quàng làm họ, có nhờ vả gì chăng? Nhưng
lần này, chị Thái vợ anh đã nói thế thì tôi cố tìm cho bằng được.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đến nơi, mới biết những điều
chị Thái nói là thật, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thế nữa. Trong một chuyến
bay, anh Sếnh buôn lậu hàng quốc cấm bị bắt quả tang. Toà án đã tuyên phạt anh
năm năm tù, thành ra tôi không gặp anh. Tôi bảo tôi là người làng, hỏi anh<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>bị giam ở đâu, để biết có thể đến thăm nuôi.
Một anh bạn trong đơn vị bảo muốn biết tin Sếnh thì tìm cô Kim Lệ, bán quán bia
ôm ở Lăng Cha Cả mà hỏi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tìm cô Kim Lệ không khó,
chỉ cần lượn hai vòng quanh cái bùng binh nổi tiếng này là đã có người dẫn tôi
vào gặp thẳng bà chủ quán. Cái khó cho tôi là phải thật bình tĩnh, là cần phải
tỏ ra lãnh đạm khi nói chuyện với người đàn bà không có tuổi này ngay trong bản
doanh của cô ta. Kim Lệ đẹp một cách kỳ la! Tất cả những gì trên người của cô
hay cô mang vào đều có cảm giác vừa mong manh, vừa chín mọng. Đôi mắt to, đen mướt
dù nhìn lúc nào cũng có cái vẻ thơ ngây, ngơ ngác. Kim Lệ xưng “em” với tôi, dù
tôi bảo tôi là em của anh Sếnh.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em với anh Sếnh quen
nhau trong một lần ảnh tới chỗ em uống bia. Ngay cái nhìn đầu tiên, em đã hiểu
là người đàn ông ấy dứt khoát phải thuộc về em rồi. Trong đôi mắt ảnh, em thấy
một cái gì đó vừa như cuốn hút em, lại vừa tỏ ra bất cần. Thiệt may cho em, lần
thứ hai, anh Sếnh đi có một mình, và em cũng không? Ảnh nói thằng Bình không phải
con ảnh! Em tin, và em càng yêu anh Sếnh hơn. Mặc dù chúng em đã sống với nhau
như vợ chồng, nhưng em vẫn không muốn có con với ảnh. Và, thiệt không may, ảnh
bị bắt! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh Sếnh bị giam ở đâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nam Hà. Xa quá, em
không biết đường để tới thăm nuôi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi viết thư cho chị Thái
nói rõ chuyện anh Sếnh, và tôi còn khuyên chị đến thăm anh. Biết đâu, trong lúc
hoạn nạn như thế này, anh Sếnh chẳng tỉnh ngộ. Hơn một tháng sau, tôi nhận được
thư chị Thái. Trong thư chị nói là chị đã ký vào đơn ly dị rồi. Đơn được gửi
lên tòa án, và theo như nguồn tin tôi cung cấp cho chị, người ta đã xác minh đúng
là anh Sếnh phạm tôi, đang thi hành án. Đơn của chị đang được xem xét và có thể
được giải quyết.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế là xong, khổ đời anh
Sếnh! Mà sao chị Thái lại vội vàng thế nhỉ? Âu cũng là tài hoa bạc mệnh, thuyền
quyên với anh hùng dễ thường hay lâm nạn. Có lẽ cũng là cái số. Người tôi<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>ái ngại hơn cả trong lúc này lại là Kim Lệ.
Tôi đã quyết chẳng nên gặp lại con người có sắc đẹp và trái tim ma quái này. Nhưng,
lòng dạ tôi không thể vô tâm cho đặng. Tôi gọi điện thoại cho Kim Lệ, cô khẩn
khoản mời tôi đến cho cô gặp. Cô bảo : “Nếu anh không thương anh Sếnh thì anh
hãy thương em, đến đây đi!”.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cho cô biết chuyện,
Kim Lệ im lặng hỏi tôi chuyện tàu xe:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em sẽ ra tận Nam Hà, nơi
anh ấy bị giam giữ. Em không muốn mất anh ấy...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cô đi thật, không phải một
hay ba, mà nhiều lần. Anh Sếnh được giảm án, và chính Kim Lệ đã ra tận nơi “áp
giải” anh về thẳng Sài Gòn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Về với em, em nuôi anh.
Anh sẽ chẳng phải làm chi nữa cho cực. Một mình em đảm bảo nuôi được anh sung sướng...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cho mãi đến tận hôm đầy năm
con anh Sếnh với Kim Lệ, tôi mới đến nhà họ. Tưởng đông, hóa ra cũng chẳng có mấy
ai. Ngoài tôi ra, còn có hai ba bà bên nhà Lệ. Nhìn anh Sếnh bế đứa con gái con
anh, tôi hỏi nhỏ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh bảo thằng Bình ở
quê không phải con anh à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Sếnh nhíu mày một lát
rồi nói nhỏ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mẹ nó là vợ mình, nó là
con mình...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi đã biết là không nên hỏi
gì thêm nữa, nhưng vẫn không dằn được:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chị Thái ngày xưa là người
con gái đẹp nhất làng ta...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hơn nữa ấy chứ! Nhất
huyện, có khi còn nhất tỉnh. Nghe giọng anh, tôi không đoán ra anh nói đùa hay
nói thật. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Từ dạo ấy, thỉnh thoảng
anh Sếnh cũng đưa vợ con, cả nhà ngự trên chiếc xe mô tô 175 phân khối (rất hợp
với khổ người và tướng tá anh) đến thăm chúng tôi. Những lúc như thế, chính anh
Sếnh là người có con mắt tôi tối, còn Kim Lệ là người hạnh phúc nhất. Càng hạnh
phúc cô càng trẻ, càng đẹp và nghe nói càng làm ăn phát tài.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thưa bạn đọc, câu chuyện
tôi kể hầu các bạn đến đây là có thể kết thúc được rồi. Nhưng năm ngoái, trong
lúc tôi đang ngồi đọc một cái gì đó thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây đằng
kia là anh Sếnh:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chú Sơn, chú có rảnh
không, lại tôi đi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Không bận lắm, nhưng...
anh có chuyện gì thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đến đây sẽ biết. Tôi đợi
chú đấy. Đừng để tôi chờ lâu nhé...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Rõ ràng là chuyện không
lành. Tôi phóng xe đến thì thấy anh Sếnh đang bế vác trên vai đứa con gái mới hơn
một tuổi của anh đứng ở cửa. Đầu tóc bơ phờ, râu ria tua tủa, áo quần nhàu nát,
anh lẳng lặng đi trước vào nhà. Tôi theo anh, vừa đi vừa hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Lệ đâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Sếnh chưa kịp trả lời
tôi thì con bé đã khóc nức lên. Anh xốc con trên vai, đặt vào tay nó mẩu bánh.
Con bé ném đi, rồi lại khóc ngằn ngặt đòi mẹ. Tôi quát lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh Sếnh, Lệ đâu? Vợ
anh đâu? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có tiếng khuông điện thoại
reo, anh Sếnh uể oải nhấc lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- A lô, anh đây, Sếnh đây.
Ừ, con bé đang khóc dữ quá. Nào, con gái, khóc vào máy cho mẹ mày nghe cho đỡ
nhớ nào...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Sếnh kề ống nói điện
thoại vào cái miệng nhỏ đầy nước mắt, nước mũi của con bé. Tuồng như đã quen,
nó gào lên những tiếng “Mẹ... Mẹ...” nhòe trong tiếng khóc. Lâu lắm, hình như mỏi
tay, anh Sếnh nói vào máy: “Thôi nghe!”. Và con anh cũng bớt khóc. Tôi lại phải
hỏi thêm câu nữa:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Lệ đang ở đâu gọi về
cho cha con anh thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bên Mỹ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cái gì? Mỹ nào? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mỹ Hoa Kỳ. Lệ đi rồi,
theo diện HO. Trước giải phóng, cô ấy làm việc cho người Mỹ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Trời đất! Đi HO thì
hình như được bảo lãnh cho cả người thân kia mà?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tôi không rành lắm về
chuyện này. Khi có tên cô ấy trong danh sách, tôi cũng ngạc nhiên. Nhưng cô ấy
thì mừng ra mặt. Thôi, để cho Lệ đi. Bố con tôi ở lại đây cũng không sao. Chẳng
mấy nữa cháu nó quen rổi nó lớn... Hiện thời thì tôi cũng không đến nỗi thiếu
thốn.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh không biết Lệ ra đi
để tìm kiếm cái gì à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Một người Mỹ là chủ cũ
hay tình nhân gì đó bảo lãnh...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi ngổi thừ, mệt mỏi như
chính mình phải gánh cái gánh tai ương. Có tiếng anh Sếnh:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tôi muốn hỏi chú chuyện
này. Chú về quê chú thấy thằng Bình, con tôi thế nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi gầm lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nó thất học. Nó đi đào
vàng. Nó ăn cắp. Nó đi tù. Anh nghe rõ chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sếnh đứng ngây người. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lại có tiếng chuông điện
thoại.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">1996</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-45821050510844295862013-06-10T03:24:00.003-07:002013-06-24T17:16:17.103-07:00THÔNG ĐIỆP TÌNH YÊU <div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Màn hình tinh
thể lỏng báo cho hành khách biết, chuyến bay đã được nửa chặng đường. Người đàn
ông A-rập ngồi bên cạnh tôi lại tiếp tục ngáy, sau cú lắc của máy bay. Tôi nén
thở dài, hít một hơi thật sâu, khoanh tay trước ngực, ngoẹo đầu nhìn ra cửa sổ
máy bay. Trời trắng loá, chỉ một ô nhỏ, nhưng vô cùng vô tận. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Còn những bốn
giờ đồng hồ nữa, mới đến sân bay Tân Sơn Nhất, đến thành phố quê hương tôi. Tôi
cựa quạy cố tìm một tư thế thích hợp nhất để nhắm mắt. Nhắm mắt rồi, nhưng
trong bóng tối nhân tạo của ánh sáng, hàng chục, hàng trăm những đốm sáng thi
nhau đọng đậy, đan chéo như một trời sao băng, tung toé. Y như trước mắt tôi là
một thiên hà bị nén chặt trong tiếng ù ù, trầm và nặng của động cơ phản lực.
Tôi lắc lư theo những vì tinh tú ấy…</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Bỗng tôi cảm
thấy khó thở, chỉ trong một phân trăm giây thôi, nhưng có cảm giác trái tim tôi
lúc ấy đã ngưng đập. Tai tôi ù đi, lặng ngắt trong một thế giới âm u, lặng ngắt.
Suốt chuyến bay, dây không phải là lần đầu. Và cứ mỗi lần như thế, khi sự hụt
hẫng qua đi tôi lại nghĩ đến ba tôi. Một cảm giác không yên ổn làm tôi…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Ba khoẻ hả ba?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Ba cũng không
được như hồi con ở nhà, Thùy à… Đầu dây đằng kia, ba điềm tĩnh.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Còn hơn nửa năm
nữa mới mãn khoá. Hơn một năm tôi đi tu nghiệp ở nước ngoài. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Trời! Sao ba
nói vậy? Ba nói vậy nghĩa là sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Tuổi già mà
con…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Ba tôi chưa già
lắm. Ông mới nhận quyết định nghỉ hưu, rời quân ngũ ngay trước ngày tôi ra nước
ngoài khoảng một tháng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Khi hay tin tôi
được cấp học bổng làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, ba tôi nhìn tôi rồi cười ngây
thơ, hai mắt nheo lại, “làm xấu” như hồi tôi mới năm tuổi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Con không bỏ
ba ở lại một mình chớ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Lúc đó tôi mừng
đến nỗi quên luôn cả mình sắp đi xa:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Ba nói gì kỳ
vậy? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Ba nói vậy
thôi… Hai năm! Hai Năm?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Dạ! Hai năm
thôi mà ba.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Bỗng Hùng từ đâu
xồng xộc bứoc vào, giọng có vẻ bực bội, nhưng tôi nghe rõ một sự reo vui trong
từng hơi nói, hơi thở:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Bác Ba! Em?...
Sao em không nói với anh. Làm chạy muốn hụt hơi…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Tôi không đáp
lời Hùng, đứng dậy nhường ghế cho anh ngồi đối diện với ba. Nhìn hai người đàn
ông đang nhìn nhau, như hai nhà ngoại giao đang thăm dò ý tứ, tôi phì cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Anh Hùng? Anh
từ đâu về tới?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Từ trên trời!
Bác Năm, chỉ chậm một ngày là có thể con không gặp em Thùy rồi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">“Em Thùy”, tôi
tự nói một mình. Anh Hùng ơi, anh làm như anh là người bảo hộ cho em ý.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Lúc đó ba tôi
còn khoẻ lắm, mạnh và cứng gân cốt, tiếng nói sang sảng. Hay là… tôi bật cười,
hay là hai người thử đấu võ với nhau một hiệp nhỉ. Tôi lấy cho Hùng ly nước, để
trước mặt anh:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Em qu…ên! Ý,
lộn. Em nhớ…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Sau này, lúc tôi
sắp rời nhà, ba tôi nói: chắc mầy làm anh thằng Hùng quá, Thuỷ à. Nhưng lúc ấy,
ba tôi chỉ cười hiền: Con nhỏ nấy, thiệt tình!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- … Em nhớ là
anh cũng đang ở bên bển. Em tính qua rồi phone cho anh.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Phôn sao được?
Em không nhớ là ngày mốt anh về…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Chiều hôm ấy,
Hùng kéo cả nhà ra một nhà hàng sang trọng. Nhà hàng của xứ sở mà tôi sắp đến
để định cư hai năm. Cô Năm đến trễ, dáng bộ mệt mỏi nhưng tôi nhận ra đôi má cô
ửng lên, ánh mắt của người đàn bà quyền biến dịu xuống khi nhìn chúng tôi, trìu
mến.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Tôi ngủ đi một
lúc, có lẽ không đầy nửa giờ. Lúc thức dậy, vẫn nghe tiếng ngáy của gã Ả-rập,
nhưng tôi không quan tâm. Tôi lục lại tâm trí mình mong nối lại được dòng suy
nghĩ trước lúc đã thiếp đi trong tiếng gù gù đơn điệu của máy bay. Tôi không
thể nối lại được, vì từ hai ngày nay, bao nhiêu ý nghĩ, bao nhiệu dự định đã
xâm chiếm thời gian nghĩ ngợi của tôi. Chiếc điện hoại nhỏ tuy đã tắt ngấm
trong túi áo nhưng tôi vẫn muốn đem nó ra để… ngắm nghía. Nó đã chứa đựng bao
nhiêu ý nghĩ, kỷ niệm của tôi. Tôi cần nó. Thiếu nó một giờ, một ngày làm tôi
lo lắng. Đã năm tiếng đồng hồ trôi qua, nó nằm im mà tôi vẫn nghĩ là nó đang
nghe ngóng, hoạt động.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Thôi, lại làm
lại ý nghĩ từ đầu, như một đề án mới. Bắt đầu từ đâu nhỉ? Từ cô Năm nhé. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Cô Năm giám đốc
sở là mẹ của Hùng, nhưng cô Năm còn là mẹ của tôi. Cô đã thay má tôi nuôi tôi,
chăm tôi khi má qua đời vào lúc tôi mới được ba tuổi. Má bị bệnh từ trong chiến
tranh, trong rừng má cầm cự nổi, nhưng về thành phố được hai năm má tôi ra đi
khi ba tôi đang ở chiến trường. Khi ấy má cũng bằng tuổi tôi bây giờ. Ký ức về
má của tôi rất mù mờ. Hiện hữu duy nhất của má là tấm hình cô bộ đội, tóc tết
thành bím thả về phía trước, chảy dài lượn trên ngưc. Mà hơi cười, nhưng nụ
cười u tối với đôi môi thâm đen. Cả quầng mắt cũng tôi tối. Đó là hiệu quả của
hình đen trắng, nhưng tôi lại nghĩ: người chết rồi, bao giờ hình ảnh còn lại cũng
âm u như cái cõi mà họ đi tới. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Ba từ chiến
trường Campuchia về, ngồi lặng lẽ nhìn chiếc hòm màu vàng, to kềnh càng mà
trong đó má đang nằm. Ông gục xuống hàng giờ. Khi chôn má rồi, ông dắt tôi đến
cô Năm. Tôi không nhớ hai người đã nói gì với nhau, nhưng từ hôm ấy tôi ở hẳn
bên nhà cô Năm. Căn nhà của chúng tôi khoá lại bằng một sợi dây xích to đùng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Hùng hơn tôi hai
tuổi, cô Năm để chúng tôi ngủ chung với nhau cho đến năm tôi học lớp 5. Tôi
thích ngủ với Hùng, chứ không phải tôi sợ. Hình như anh ta cũng thế.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Khi còn nhỏ tôi
không hiểu thế nào là vợ chồng. Làm thế nào để thành chồng vợ? Là vợ chồng thị
họ làm những gì? Bởi vì tôi nghe mấy chú, mấy cô thường nói với nhau: vợ chồng
Ba Cảnh và Năm Xuân, tức là ba tôi và cô Năm. Tuy không hiểu nhưng tôi đinh
ninh ba và cô Năm là vợ chồng, và chính tôi đã từ lâu kêu cô Năm là mẹ. Những
lần ba về phép, ông đưa tôi về căn nhà của chúng tôi. Nằm bên cạnh ba, tôi kể
cho ba nghe những mẩu chuyện con con khi ở bên cô Năm và Hùng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Khi tôi đã biết
làm dáng, biết sử dụng những món đồ dành riêng cho con gái, đàn bà, tôi mới
hiểu: ba và cô Năm không phải vợ chồng. Cũng lúc ấy, tôi hiểu được vợ chồng là
như thế nào. Lớn lên chút nữa, tôi tin tưởng rằng tôi với Hùng sẽ là vợ chồng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Nhưng không phải
thế. Từ khi ý nghĩ ấy gieo mầm trong đầu tôi, mười lăm năm sau, vẫn y nguyên
như thế, không thể nào khác được. Tôi với Hùng rất xứng đôi, ai cũng nghĩ thế.
Ba tôi, nhất là ba tôi. Nhưng tôi thì không, dù ý nghĩ ấy thường xuyên hiện ra.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Hùng nghĩ về tôi
thaế nào nhỉ? Anh đùa và nóng giận với tôi y như vợ chồng thật, nhưng anh không
làm tôi buồn. Tôi thích người đàn ông, con trai nào làm tôi buồn, vậy mà Hùng
chỉ có việc làm tôi vui và sợ. Ngay cả lúc sợ, tôi vẫn cứ thấy muốn cười vui.
Tôi cũng thế với Hùng, cũng không làm anh buồn, mà chỉ ân cần và đôi khi làm
anh cáu gắt. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Đó chính là vợ
chồng, nhưng không phải tình yêu. Khi cánh cửa cuộc đời đã mở ra với chúng tôi,
một đôi lần phiêu lưu, tôi nhận ra: tình yêu là vui và buồn. Người yêu là phải
biết làm cho nhau buồn, và hờn giận. Không buồn, không giận hờn, không yêu nhau!
Cho đến bây giờ khi tôi đã ba mươi tuổi, vẫn thế.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Có một điều tôi
hy vọng, hy vọng và lo lắng. Đó là ba tôi. Sao họ lại không thành vợ chồng được
nhỉ? Họ có yêu nhau không? Họ đã yêu và đang yêu. Chồng của cô Năm, ba của Hùng
đã hy sinh, vào trước ngày hoà bình vài tháng. Ba Hùng là bạn ba tôi và vì thế,
gia đình cô Năm thân thiết với gia đình chúng tôi từ khi tôi chưa ra đời, má
tôi chưa mất. Năm tôi hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học ngành sử tổng hợp,
tôi đã chứng kiến họ yêu nhau. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Sao anh không nói
với em câu gì đi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Anh biết nói
câu gì? Anh sợ em buồn…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Em buồn nhiều
rồi. Giờ có buồn cũng có sao đâu.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Ba tôi không
nhìn cô Năm, mà ngó đi đâu đó vào bóng tối. Ông lo lắng. Ông bồn chồn và ông buồn.
Nhưng sao họ không thể trở thành vợ chồng được. Tôi giữ ý nghĩ này một mình, và
sau đó, không giữ nổi, tôi nói với Hùng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Anh cũng mong
như vậy. Mẹ anh nhiều lúc tỏ ra buồn bã, thất vọng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Thời gian trôi
đi cho đến khi ba tôi lên cấp đại tá, sư đoàn trưởng, cô Năm lên chức phó giám
đốc, rồi sau đó là giám đốc sở. Cô Năm hầu như chỉ có công việc, và đây là thời
kỳ tôi chăm sóc Hùng, như cô Năm đã chăm sóc tôi, như chị em, hay đúng hơn như
vợ chồng. Và chúng tôi, tôi và Hùng một cặp “vợ chồng” trẻ từng bước, từng ngày
“thăm dò” cặp kia, cặp “vợ chồng” lớn tuổi. Khi Hùng ngồi đối diện với ba tôi,
hai người nhìn nhau như hai nhà ngoại giao thăm dò ý tứ, tôi vừa buồn cười vừa
thấy thương họ. Bởi vì chính họ , như lát nữa tôi sẽ kể, cũng đang thăm dò
chúng tôi, một cách kín đáo, không áp đặt. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Hai mươi tám
tuổi, tôi bắt đầu nghĩ đến “vợ chồng thực sự”, mà dần quên khái niệm “tình yêu”,
tình yêu theo kiểu của tôi. Nhưng càng như thế, tôi càng nghĩ, tôi không thể
lấy Hùng làm chồng. Không thể lấy một người quá quen thuộc làm chồng. Tôi để ý
đến những người đàn ông khác, xa lạ, càng xa lạ càng hay.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Nhân dịp Giáng
sinh và Tết, tôi quyết định về thăm nhà, nhất là khi tôi nghe ba nói, ông không
còn như hơn một năm trước. Từ khi nghe điện của ba, tôi rất bối rối, lo lắng và
tưởng tượng ra những điều đáng sợ. Gã Ả-rập đi đâu đó, tôi vươn vai, chống lại
sự ổn định một cách khoan khoái. Ngoài trời vẫn trắng loá, nhưng có vẻ như hơi
xậm lại, hình như vào đêm.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Máy bay đáp
xuống lúc trời tôi. Đón tôi ở sân bay, là Hùng, đương nhiên. Không có ba và cô
Năm, mà thay vào đó là một người con gái, có lẽ cũng không trẻ hơn tôi nhiều
lắm. Trên xe Hùng lái, tôi và cô gái kia không nói với nhau. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Bất chợt, lòng
tự ái ngút trời của tôi bừng lên. Tự ái chứ không phải ghen. Yêu đâu mà ghen?!
Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ Hùng không phải của tôi. Hùng là của để dành của
tôi, không ai được đụng chạm tới. Cho dầu tôi đi hết tuổi thanh xuân, đi hết
cuộc đời… Hùng vẫn là của tôi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Nhưng tôi nhanh
chóng xoá đi, dẹp đi, cất đi… một cách cao thượng và háo hức nhìn đường phố,
quen và lạ. Còn cô gái kia thì nhìn tôi, có vẻ như cũng lạ và quen. Thỉnh
thoảng Hùng quay lại hỏi tôi về sức khoẻ, thời tiết và các món ăn, nhưng tôi
chỉ trả lời qua loa. Tôi đang nghĩ việc khác. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Khi hai mẹ con
Hùng và Cô Năm cùng với bạn gái của anh ta đã về, tôi nhào vào lòng ba, nói như
khóc:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Con nhớ ba
quá! Con thương ba, con yêu ba…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Con thương ba
thiệt hả? Giọng ba trầm xuống, lạc đi, lộ vẻ thất vọng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Ba nó gì kỳ
vậy, ba! Con có còn ai nữa đâu… ngoài ba! Rồi oà khóc.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Vậy mà ba
tưởng… Ba tôi bỏ lửng câu nói, dường như là để chờ câu trả lời của con gái. Khi
đã gặp người bạn gái của Hùng, tôi không khó khăn gì để đoán ra câu nói của ba.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Ba à… Con với
anh Hùng không thể thành chồng vợ được. Điều đó làm ba buồn phải không, ba?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Ba im lặng, mái tóc bạc cũng im lặng. Chỉ có một chút rung động rất nhẹ
trên gò má hơi nhô lên của ba. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Con biết ba thương con gái của ba, lo cho con gái của ba. Nhưng ba đừng
buồn, con biết cách yêu và con có người đàn ông của con! Phần sau câu nói của
tôi, vang lên một sự dứt khoát, kiên định, như mỗi khi tôi phải đứng lên bảo vệ
ý kiến chuyên môn của mình. Ba mỉm cười với tôi và kéo tôi áp mặt vào ngực ba.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Đêm Noel. Lại Hùng và nhà hàng<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>mà
cách đây hơn một năm, trước khi tôi rời đất nước, chúng tôi đã ngồi với nhau.
Chỉ khác là tôi đã quen biết kiểu cách phục vụ và những món ăn của họ. Và một
khác nữa là có thêm Ái Linh, cô bạn gái của Hùng. Và điều đặc biệt khác mà chỉ
có tôi mới nhận ra là cô Năm hôm nay như trẻ ra đến mười năm về trước, nhưng
đẹp hơn mười năm trước. Bộ váy đầm đen và tấm áo khoác màu trắng ngà làm má cô
ửng hồng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Vài lượt rượu mừng Giáng sinh, mừng Năm mới, mừng tôi trở về thăm nhà, ba
tôi đứng dậy ra ngoài để hút thuốc. Ông ra hiệu để Hùng đi theo. Còn lại ba
người phụ nữ nhìn nhau, cô Năm lên tiếng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Thùy à, mẹ tính qua năm tới mẹ xin nghỉ theo chế độ 132...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Thấy tôi ngơ ngác, Ái Linh giải thích:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Đó là Nghị định của Chính phủ về việc giải quyết cho người nghỉ hưu trước
tuổi, đó chị.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Tôi „à” một tiếng, ngạc nhiên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Nhưng mẹ đã tới tuổi đâu? Mẹ còn trẻ... lại đang ở vị trí...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Cô Năm cười tươi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Mẹ biết mẹ không trẻ, nhưng cũng chưa già. Mẹ muốn nghỉ bây giờ, ngay bây
giờ. Cô nhìn xuống mặt bàn trải khăn đỏ, mấy ngón tay gõ nhẹ, như suy tính của
người lãnh đạo trước khi giải thích, giao nhiệm vụ cho cấp dưới. Con còn nhớ
hồi đó, hồi con còn nhỏ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Dạ, con nhớ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Con nhớ ngày đó mọi người hay chọc mẹ và ba là một <i style="mso-bidi-font-style: normal;">đôi vợ chồng</i>...?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Trời đất ạ! Con nhớ, và con hiểu. Con hiểu mẹ muốn nói gì rồi... Nhưng...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Cô nhìn tôi cười bằng nụ cười của người mẹ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Đó là ý kiến của ba con, và vì yêu ba, nên mẹ đã chấp nhận.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">Ái Linh tròn xoe cặp mắt đẹp quý phái của cô:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Vậy sao hồi đó hai bác không tiến tới hôn nhân.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="PL" style="mso-ansi-language: PL;">- Cháu sẽ hiểu ngay thôi. </span><span lang="EN-US">Riêng Thuỳ, mẹ hỏi con
nhé?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Mẹ hỏi đi ạ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Con có yêu
Hùng không? Các con có yêu nhau không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">May mà lòng tự
ái của tôi đã được dẹp xuống, nếu không, trước mặt Ái Linh, tôi sẽ… làm cho cô
đau khổ. Yêu mà, yêu phải buồn đau, khổ sở chứ! Nhưng tôi đã không làm thế,
nhoẻn cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Con thì không!
Mẹ hỏi anh Hùng…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Cả ba và mẹ
đều nghĩ là con và Hùng yêu nhau và sẽ thành vợ chồng. Chính vì thế, ba con đã
khước từ tấm chân tình của mẹ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Trời ơi! Tôi kêu
lên thảng thốt. Vậy là chúng con đã làm hại ba mẹ! Như không để ý đến tôi, cô Năm
giải thích với Ái Linh:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Ba con nói với
cô: nếu tôi với cô lấy nhau, thì làm sao thằng Hùng với con Thuỳ làm vợ chồng
được?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Ái Linh nhướng
mắt, đôi môi mở tròn xoe kinh ngạc rồi cô úp hai bàn tay mỏmg mảnh che mặt. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Hùng có biết
không mẹ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Cô Năm gật đầu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Có lẽ chỉ có
con là không biết thôi, Thuỳ à!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Tôi phóng ra
cửa, tìm ba. Ông đang đứng bên Hùng tựa vào lan can. Tôi chạy đến ôm lấy ba, đu
lên cổ và hôn tới tấp vào mặt, khiến ông phải quay đi, lẩn tránh. Tôi quay sang
ôm Hùng hôn lia lịa. Hùng nắm lấy cánh tay tôi gỡ ra, miệng làu bàu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Con này điên!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">- Ừa! Điên đấy!
Làm gì nào? Điên, tôi điên…</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US">Trên chuyến bay
trở lại nơi tôi đang học tập, bên cạnh tôi không có gã Ả-rập ngáy như cái nhà
máy xát gạo. Tôi ngồi sát bên cửa sổ, mải mê ngắm nhìn bầu trời trắng loá,
không mây. Thỉnh thoảng tôi lại quay sang bên cạnh: ba tôi và cô Năm, à không,
mẹ tôi đang nói những gì đó với nhau, mà trong tiếng gừ gừ đơn điệu của động cơ
phản lực, tôi không nghe được, nhưng tôi hiểu!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="EN-US">Đêm 23-12-2007 </span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span lang="EN-US"><br style="mso-special-character: line-break;" />
<br style="mso-special-character: line-break;" />
</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<b><span lang="EN-US" style="color: blue;"><br />
<br style="mso-special-character: line-break;" />
<br style="mso-special-character: line-break;" />
</span></b><span lang="EN-US" style="color: blue;"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-45575674989345718552013-06-10T03:23:00.002-07:002013-06-24T17:17:35.017-07:00THỜI LOẠN<br />
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US" style="color: blue; font-size: 18.0pt;">N</span><span lang="EN-US">ăm mười
ba tuổi, cái tuổi dậy thì, da thịt, chân tay ngứa ngáy, chị Minh trèo lên cây
ổi trong sân chùa. Năm ấy ngâu vầy nhiều quá, ổi chùa toàn những quả chua. Một
cành la làm chị đuối chân ngã nhào xuống mái. Ngói xô chị xuống tam quan, một
mảnh ngói lá đề cứa vào cổ chị, máu chảy chan hòa khắp thân mình. May mà sư cụ
đã cứu được chị thoát chết nhưng chị bị câm từ đấy. Chị không nói được nhưng
vẫn nghe thấy tiếng của người đời, tiếng bấc, tiếng chì, tiếng cay tiếng
ngọt... Ai đó ác khẩu không gọi chị bằng cái tên khai sinh là Vũ Thị Minh mà
nương theo cái âm thanh nghêu ngao ú ớ của chị mà đặt cho chị cái tên là Nghêu.
Riết rồi cả làng đều gọi như thế. </span><br />
<a name='more'></a></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">Chị Nghêu bỏ học. Ú ớ thế học làm gì? </span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Mà ai người ta dạy con câm? Chị làm bạn với mẹ con
con trâu cho đến khi con nghé thành con trâu mộng to và dữ, hợp tác điều cho hộ
khác thì chị cũng trở thành một thiếu nữ. Tai ác thay, chị lại xinh đẹp, hồng
nhan như một hồn ma chứ không phải người đời!</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Chị học may vá giần sàng, cấy hái. Chị còn
học cả cày bừa nữa, khỏe và khéo chẳng thua đàn ông. Nhưng trai làng tôi chẳng
ai ỏ ê gì đến chị. Năm ấy thanh niên trai tráng ra trận hết, đàn bà con gái
thừa ra hàng xốc, ai dại gì dây vào với con câm! Đẹp thì đẹp đấy, nhưng phải ăn
ở suốt đời với cái thứ người ọ e ấy, chịu sao nổi. Thọt chân, khoèo tay, còn vớ
đươc vợ đẹp như tiên, lại lành hành hẳn hoi... Trai thời loạn mà lại! </span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Tôi kém chị Nghêu bốn tuổi, năm ấy mười
sáu, nhìn con gái cũng thấy thích nhưng không biết làm thế nào. Mà lại chỉ
thích những người hơn tuổi mình mới tội chứ ! Nhìn tóc, nhìn vai, nhìn mông,
nhìn ngực họ có lúc tôi cứ thẫn thờ cả người. </span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Có một hôm tôi đang ngồi bần thần một mình
bên vệ cỏ ven đuờng vắng thì chị Nghêu đi qua, tôi nhỏm dậy nhìn chị. Đôi môi
mỏng mím lại, bộ ngực chặt nhô cao, làm chỗ ấy bạc đi. Tôi tưởng rằng chị chỉ
thở mạnh một cái là tấm áo gụ sẽ toạc ra. Chị nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng cười
lại nhưng héo hon lắm. Khi chị bước qua trước mặt tôi thì một mùi hương lạ xông
thẳng vào tôi. Mùi hương đầm và ngọt làm cho thằng trai mới lớn như tôi cứ đoán
già, đoán non: nó bay ra từ chỗ nào? Tôi gọi khẽ:</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">-Chị Minh!</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Chị quay lại nhìn tôi bằng con mắt thoáng
ngạc nhiên rồi chợt rũ xuống buồn.</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">-Chị đi đâu đấy? Ngồi xuống đây em bảo!</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Chị không ngồi nhưng đến sát bên tôi gỡ
cái kẹp ba lá ngậm vào miệng. Hai tay chị đưa ra sau gáy bới mái tóc dày càng
làm cho bộ ngực căng ra dưới lớp vải phin đã mỏng lại sờn.</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">-Tại sao chị lấy ông Xẩm?</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Mặt chị tái đi, vội vàng ngồi xuống. Tôi
giật những cái lá sim ném túi bụi ra mặt đường. Chị nhìn tôi, còn tôi thì cứ
nhìn cái ngón chân út vương bùn của chị. Chợt chị vỗ vào vai tôi. Tôi ngoảnh
lại, chị xòe bàn tay ra, ngón tay trỏ kia viết viết vào đó, rồi chỉ lên trời.
Tôi không hiểu chị muốn nói gì, nhưng đoán là chị bảo tôi phải học cao lên nữa,
đừng yêu chị! Đấy là lúc ấy tôi nghĩ thế. Về sau, tôi nghĩ chị trách ông Trời,
ông Trời của chúng tôi.</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">-Em chán học lắm! Ai bảo chị lấy ông Xẩm?
Em mà lớn tí nữa là em lấy chị đấy!</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Chị cười không có tiếng, cái miệng đẹp trở
nên méo mó làm tôi hơi sợ. Bỗng chị đưa hai tay tát nhẹ vào hai bên má tôi. Tôi
định tránh nhưng không kịp.Thoắt cái chị đứng dậy bỏ đi. Còn lại tôi một mình
bên vệ cỏ với một cái gì đó ngòn ngọt như sữa đòng đòng. Tôi nhìn theo tấm lưng
lẳn của chị khuất dần sau lùm sim. Mãi vàng mặt trời tôi mới thất thểu về nhà.</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div align="center" style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: center; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">*</span></div>
<div align="center" style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: center; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">* * </span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Tôi quyết tâm học kéo nhị.</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Một mình tôi hì hục làm một cái bầu nhị
bằng gốc tre, bịt ny-lông, tiếng kêu khàn khàn, ọ ẹ. Anh Tước tôi nghe thấy thế
thì bảo: chẳng khác gì tiếng cái Nghêu, làm tôi vừa xấu hổ, vừa tức. Những buổi
tối tôi thường đến đứng bên ngoài nhà ông Xẩm nghe ông kéo nhị. Càng nghe tiếng
nỉ non của ông tôi càng tưởng ra chị Nghêu, càng tưởng ra những ngón tay xương
xẩu của ông nhảy múa trên ngực chị, và những tiếng nỉ non kia chính là tiếng
thở than cho thân phận của chị Nghêu! </span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Nhờ những đêm nghe lén rình trộm nhà chị
nên tôi biết vợ chồng chị hay cãi nhau lắm. Mỗi lần ông Xẩm uống rượu vào lại
chửi chị. Chị nghe được những lời chồng chửi nhưng không cãi lại, chửi lại
được. Thế là chị xách một cái thùng sắt tây và cây dùi. Mỗi lần ông Xẩm lèm bèm
là chị xách cái thùng đến bên cạnh gõ phèng phèng vào tai ông ta. Những lúc như
thế, dù thương chị, dù giận ông Xẩm lắm, nhưng tôi vẫn cứ rũ ra mà cười. </span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Một buổi trưa, tôi trốn học về giấu xe đạp
trong dõng sắn, đứng ngoài hàng rào đợi chị Nghêu. Mãi lâu chị mới về, quần xắn
quá đầu gối, mặt đỏ phừng phừng, vừa đi vừa cầm nón quạt. Mới nghe tiếng chân
chị, ông Xẩm đã nhổm dậy:</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">- Tiên sư con cái câm! Sao bây giờ mới về?
Để ông đói suốt từ sáng đến giờ...</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Chị im lặng ra giếng múc nước rửa mặt,
nhưng tiếng ông chồng vẫn đeo đẳng:</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">- Sư mày chứ! Đâu rồi? Hai cái vú thì như
hai cái dành tích ấy! Ông có sờ một tí thì giãy nảy lên. Mày giữ à? Mày định
giữ cho thằng bố mày hả?...</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">Nghe những câu chửi vừa tục tằn vừa láo xược ấy, chị Nghêu quắc mắt
ngó về phía ông Xẩm. Bất thần, chị quẳng cái gầu lăn lông lốc, chạy vào bếp vớ
vội cái thùng sắt mọi ngày...</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">Như một kẻ mộng du, tôi vạch hàng rào lách vào. Trông thấy tôi chị
sững lại, làm rơi chiếc thùng xuống nền giếng bằng xi măng, vang lên một tiếng
kêu rời rã. Không đắn đo, tôi lao vào ôm chầm lấy chị. Hai bàn tay ngờ nghệch
của tôi lần trên ngực chị như điên dại. Trong một thoáng ngỡ ngàng, chị buông thõng
hai tay rồi bất ngờ ôm ghì lấy đầu tôi. Tôi hoang mang quá, không hiểu chuyện
ấy sẽ như thế nào thì chị đã tĩnh lại, đẩy tôi ra, hai tay cài lại hàng cúc áo
đã bật tung. Tôi còn cố bấu víu nhưng cũng đã thấy sợ, rời khỏi vạt áo chị,
giật lùi rồi quay cổ, co giò nhảy qua hàng rào.</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">Trong tiếng tim đập thình thịch ở hai bên thái dương, tôi còn nghe
thấy tiếng ông Xẩm chửi vợ:</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">- Con câm kia...! Mày định để dành cho cái thằng...</span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">- Phèng- Phèng... Phèng!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">1995</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-68680074455336094862013-06-10T03:21:00.001-07:002013-06-24T17:17:10.661-07:00PHIÊN CHỢ TẾT CUỐI CÙNG<br />
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cho đến tận bây giờ, đã
hơn ba mươi năm qua rồi nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ đinh ninh rằng tiết Đại
hàn phải rơi vào ngày hai mươi sáu tháng Chạp, dù rằng lịch thiên văn không hẳn
năm nào cũng vậy. Đó là một ngày gió rét xẻo da cắt thịt, mưa phùn giăng như
bột muối trắng trời, còn con đường đất đỏ chen lẫn đá cuội từ nhà tôi ra chợ Ba
Hàng lép nhép bùn. Ngày hai mươi sáu tháng Chạp, có thể gọi là hăm sáu Tết được
rồi, là ngày mà chợ Ba Hàng họp phiên cuối cùng trong năm. Phiên này ai mua gì,
bán gì thì cũng cố mà mua mà bán cho bằng hết, bằng đủ... Đúng ra thì còn một
phiên nữa họp vào ngày hăm chín, nhưng là chợ xép (phiên của chợ Đồn Sơn Cốt
chuyển ra), lại cận quá rồi, năm nào tháng thiếu, hai chín bắt làm ba mươi, ai
bí quá chạy ra mua nắm mùi, củ su hào hoặc tí dầu, tí mắm mà thôi!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hàng năm, buổi học cuối
cùng của chúng tôi là vào ngày hăm nhăm, sau đó khuân bàn ghế đi gửi để nghỉ
Tết. Tối hôm ấy tôi cuộn tròn mình vào cái chăn chiên vùi trong ỗ rơm thơm thơm
mùi mày lúa mà háo hức chờ cho mau sáng. Tôi nhẩm tính... mình có năm hào trong
túi. Với tôi, năm hào cho một phiên chợ là thật to. Ở vành cối xay kia là đôi
giầy cao cổ tuy đã rách lỗ chỗ và lại cỡ bốn mươi quá to so với đôi chân tuỗi
mười ba của tôi, nhưng còn tốt chán. Tôi đã tìm<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>được nó ở doanh trại bộ đội trong lúc nhặt pin và cất kỹ chỉ để dùng vào
những dịp trọng đại như sáng mai, phiên chợ Tết. Năm hào, dứt khoát là tôi phải
mua được một cái ong-bun, hết hai hào rưỡi. Có ong-bun tôi sẽ có một cái đèn
pin tự chế bằng ống nứa và nửa quả bóng bàn, bởi vì tôi đã có khá nhiều pin
nhặt được của bộ đội họ vứt đi. Còn lại mua gì tính sau. Pháo thì tôi không
thích lắm, vì vừa đắt, vừa nổ nhỏ. Tôi sẽ mua lấy mấy bao diêm, bởi vì khẩu
súng<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>bắn diêm của tôi, chắc chắn là vô
địch. Nó được tôi tự chế bằng một cái van xe đạp cũ. Sau khi gỡ bỏ cái hạt gạo
tôi nhét một que diêm vào bít lại, nhồi tiếp thuốc diêm vào bên trong dùng một
cái đinh mười phân mài tù đầu đi làm chầy kích nổ. Tất cả được bố trí trên một
khẩu súng lục và một đoạn dây cao su sau khi bật lẫy cò đã<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>đẩy mạnh cái đinh. Diêm bị kích mạnh, cháy
cực nhanh tạo ra tiếng nổ không thua gì một phát súng trường!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trong lúc đang lơ mơ nghĩ
về ngày mai hạnh phúc của mình, tình cờ tôi đè phải cái gì nho nhỏ, tròn tròn
trong túi áo. À, chiều nay thằng Phúc Trều vừa cho tôi một cái ong-bun đã bị
cháy, đứt dây tóc. Nó bày cho tôi cách đánh tráo của bà hàng xén. Tôi thấy cũng
hay nhưng liệu có an toàn không? Thôi được, để mai hẵng hay. Tôi cọ quạy lần
cuối cùng và quyết tâm nhắm mắt!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Đang lơ mơ thì có người kéo chăn làm tôi giật
mình rụi mắt, vừa bực lại vừa sợ. Sợ là sợ bố tôi sai đi đâu vào giờ này thì
chỉ có mà chết. Nhưng tôi nhìn thấy bố vẫn đang ngồi chẻ lạt dang cạnh bếp.
Tiếng con gái thì thào:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Hoàng ngủ rồi à? Này
chị bảo này...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Tằm! Tưởng ai? Mà sao
chị tìm tôi đêm hôm thế này, lại ăn mặc phong phanh thế kia? Chị ngồi sát vào
tôi thì thầm:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mai em có đi chợ không
? </span><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">Tôi gật đầu. Có à? Thế chị
bảo thế này nhá. Sáng mai em ra đón ngõ cho chị, chị bán đắt hàng mau hết đến
trưa chị cho hai hào mà mua pháo... <span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
nhỏm dậy, gió lùa hiu hiu vào mặt, vào cổ làm tôi rụt đầu lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Chị bán gì? Lại bòng à? Nhỡ sáng mai u em không gọi, em ngủ quên thì sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Quên là quên thế nào? Chị kéo dài hai tiếng “thế nào” một cách âu yếm.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Hay là chị ngủ đây với em, sáng mai cùng dậy!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Không được, chị còn phải về xay nốt nắm gạo. Em có sang ngủ với chị thì sang...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Rét lắm, em chả đi đâu. Sáng mai em dậy trước chị cho mà xem...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
lăn đùng ra ổ rơm, nhắm mắt, mặc kệ chị Tằm. Thật ra tôi cũng thích sang ngủ
với chị Tằm. Ngủ với chị ấm lắm. Có hôm chị còn ôm chặt lấy tôi, lúc chị phải
dậy nấu cám tôi còn cố kéo chị nằm với tôi một lúc. Nhưng từ hôm anh Tước chê
tôi là quân ngủ với đàn bà, rằng “đít đàn bà bằng ba đống dấm”, tôi đâm ngượng,
nên chỉ hôm nào rét lắm hoặc đi chơi về khuya sợ không dám gọi bố mở cửa thì
tôi mới sang ngủ với chị Tằm. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị
Tằm là con gái bác Khuê. Tôi gọi là bác, nhưng bác Khuê không có họ hàng gì với
nhà tôi. Gia đình bác hồi tản cư chạy Tây từ mãi dưới Hà Đông lên. Sau hoà
bình, gia đình bác không về quê nữa mà ở lại chung với nhà tôi trên miếng đất
ông bà nội để lại cho bố tôi. Họ nhà tôi nhỏ, bố tôi lại vốn quý người nên coi
bác bá như anh chị. Hai bác cũng đối xử với nhà tôi như vậy. Mỗi khi nhà tôi có
giỗ hoặc Tết, bác Khuê gái cũng đội gạo, đem tiền đến đóng như các cô chú tôi.
Hai bác chỉ có mỗi chị Tằm, năm ấy chị mười bảy...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
cũng biết tôi là thằng con ngỗ ngược, bố tôi mấy lần dọa “khiền” cho tôi một
trận, nhưng chưa làm được. Chỉ vì tôi không ăn trộm, ăn cắp của ai, lại học
giỏi. Tôi chỉ học ở lớp, còn về nhà hầu như chẳng mấy khi phải học, chiều nào
cũng làm cặp quang sọt đi gắp phân, tối đến ít khi phải dùng đến đèn dầu. Thế
mà vẫn được lên lớp, vẫn được khen, được cha mẹ khối đứa hàng xóm coi tôi là
tấm gương cho chúng. Vậy thì chuyện đi ngủ đỗ hàng xóm là chuyện quá thường, bố
tôi còn ba thằng con trai nữa, tha hồ mà quát! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nghe
tiếng guốc của chị ra đến đầu hè tôi biết chị Tằm đã về. Tôi mỉm cười, nghĩ
bụng: chịu khó dậy sớm đón ngõ, sờ tay vào gánh bòng của chị Tằm, được hai hào.
Thế là vốn liếng của ta có bảy hào rồi, cũng khơ khớ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;">*<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
thấy người lớn vẫn hay hát:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 2;"> </span>Phổ
Yên có phố Ba Hàng</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Có Chiêu đãi sở, có nàng Lệ Thanh!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nghe
bảo từ hồi xưa, cả dãy phố huyện bây giờ chỉ có<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>một hàng nước, một hàng xén và một hàng cắt tóc, nên người ta gọi là phố
Ba Hàng, sau thành tên hành<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>chính. Chiêu
đãi sở là cái “sở chiêu đãi” người nhà, thường là vợ của các anh bộ đội thuộc
sư đoàn 312. Còn nàng Lệ Thanh là bà Thanh Khoèo, bán quán nước, có anh con
trai tên Đắc, làm chân quét chợ Ba Hàng, nên gọi là Đắc Vỏ. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáng
sớm hôm sau, tiết Đại hàn, trời đã gió rét lại mưa phùn nhưng tôi vẫn dậy rất
sớm. Sau khi ra đón ngõ và sờ vào gánh bòng của chị Tằm, tôi lẽo đẽo theo chị
ra chợ. Tôi dận đôi giày lịch bịch to đùng lòi ra cái ống chân như chân hét, có
lẽ giống cái thằng người gỗ Pinôkiô trong chuyện tôi đọc ké được ở nha bà Phán
Lan. Trông tôi, ai cũng phải bật cười, nhưng vì rét quá, nhiều bà không há
miệng ra được mà chỉ nhủi cái gì đó vào lưng, vào đít tôi mà đi. Từ nhà tôi ra
chợ cũng xa, gần ba cây số. Nhìn chị Tằm gánh bòng sao mà điệu thế! Không biết
vía tôi thế nào mà chị vừa đặt gánh xuống là có người nhao nhao<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>hỏi mua. Hai hào một quả, người chọn, người
moi những quả dưới thúng làm bòng lăn cả ra đất, tôi cũng hăng hái nhặt hộ chị.
Có người mua chưa kịp trả tiền, tôi sấn đến đòi ngay, sợ mất. Mãi đến lúc chỉ
còn hơn chục quả vẹo, tôi để mặc chị Tằm, lỉnh vào chợ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Đang<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>chen lấn, thấy hàng bánh chưng, bụng tôi bỗng đói ngấu, tôi liều mình
đĩnh đạc mua hẳn một cái, đứng dựa cột lều ăn ngay. Cái bánh chỉ mới hết có hai
hào, còn ba hào vẫn mua được ong-bun kia mà! Đi một lúc, vì tin rằng thế nào
chị Tằm cũng cho hai hào nên tôi mua một hào kẹo dồi nhai tóp tép. Khi tôi quay
ra tìm chị Tằm thì chả thấy chị đâu nữa. Tôi lo quá, còn có hai hào làm sao mua
nổi cái ong-bun, nó những hai hào rưỡi kia? Tôi tự trách mình, hai tay thọc túi
quần vân vê tờ giấy bạc hai hào màu xanh nhàu nhò. Bỗng tôi chạm phải cái bóng
đèn pin đã đứt dây tóc mà Phúc Trều cho tôi hôm qua, tôi tìm đến bà hàng xén.
Đầu tóc bù xù, áo mặc chồng chất hai ba bốn cái, dưới chân là đôi giày to xù,
mồm há hoang hoác... trông tôi có vẻ một thằng nhóc du thủ, du thực lắm. Chẳng
thế mà bà hàng xén tuy bận túi bụi nhưng vẫn liếc tôi cảnh giác. Tôi mân mê cái
bóng đèn đến mức chảy nước trong túi áo rồi đánh bạo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span><span lang="EN-US">- Bà cho cháu xem cái ong-bun...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vừa nói tay tôi vừa thọc
vào cái hộp đựng bóng đèn, cầm một cái giả vờ giơ lên trời soi xem dây tóc,
nhưng thực ra theo lời dạy của thằng Phúc, tôi đã đánh tráo cái bóng đứt dây
tóc, rồi chià ra cho bà hàng xén:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cháu trả bà ạ, cháu
muốn mua một cái ba von tám... mà bà chỉ có hai von năm thôi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đáng lẽ tôi nên bỏ đi
ngay nhưng những bao diêm Thống Nhất hấp dẫn tôi quá làm tôi cứ đứng ngây ra.
Bà hàng xén nhìn tôi rồi giật mình cầm cái bóng đèn pin<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>mà tôi vừa bỏ vào hộp, miệng chu chéo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thằng ranh con, mày lừa
bà tráo cái ong-bun cháy ... Anh Đắc ơi!...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cũng đáng lẽ tôi phải
thản nhiên mắng lại bà ta vu oan giá họa thì tôi lại co cẳng chạy. Được vài
bước, tôi bị ngáng ngã. Một bàn tay hộ pháp nhấc tôi dậy, và một khuôn mặt dữ
tợn ghé sát mặt tôi: Đắc Vỏ! Lần đầu tiên tôi giáp mặt anh ta, nhưng tiếng đồn
về Đắc Vỏ thì tôi đã nghe từ lâu, toàn những chuyện hãi hùng. Trong dư luận
người lớn lúc bấy giờ, quét chợ là một nghề hèn hạ, nhưng anh ta có quyền hành
lớn lắm. Ai vào chợ cũng phải nộp cho Đắc Vỏ một sản vật gì đó. Cà chua, khoai,
sắn, lạc vừng... đó là những nông dân đem vào bán. Còn những tư thương chuyên
nghiệp có môn bài thì anh ta là người bảo vệ thường xuyên và đắc lực của họ.
Chợ họp năm ngày hai phiên, những ngày không họp chợ, Đắc Vỏ quét dọn khu chợ
và bảo vệ cho những cái lều không bị phá hoại. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Không nói không rằng, Đắc
Vỏ véo tai tôi lôi xềnh xệch về phía cổng chợ. Trời lạnh, một bên tai tôi không
thấy đau nhưng tưởng như<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>đã rụng ra. Chợ
Tết đông như nêm cối, tôi cố trì lại nhưng không được, lòng hoang mang, chỉ sợ
tin này mà đến tai bố tôi thì chết đòn. Bỗng tôi nghe tiếng chị Tằm:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh Đắc! Buông thằng bé
ra...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cùng với tiếng thét là
một tiếng “báp”. Cái đòn gánh trên tay chị Tằm vừa giáng vào vai Đắc Vỏ. Anh ta
quay lại, và tôi cũng nhìn thấy đôi mắt long lanh, đôi gò má đỏ bừng của chị vì
tức giận:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Anh làm gì thằng bé? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ơ, cái nhà cô này...
Nó... nó ăn cắp... Đắc Vỏ ấp úng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nó là em tôi, nó không
bao giờ ăn cắp. Anh có bằng chứng gì không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tôi nghe bà Bóp nói...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Tằm giằng lấy tôi từ
tay Đắc Vỏ, kéo đến trước mặt bà hàng xén:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đâu? Bà bảo nó ăn cắp
cái gì của bà, nói tôi nghe nào!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bà hàng xén cũng bị bất
ngờ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Tôi nghi nó đánh tráo
cái ong-bun...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nghi thôi à? Nghi mà
dám đổ riệt cho nó, không sợ thụt lưỡi à? Nào, bán cho nó mấy cái, nhà tôi
thiếu gì tiền. Em chọn đi, bao nhiêu chị trả...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi đứng ngẩn người:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đừng mua của bà này,
chị ạ. Sang hàng khác... Mà em cũng chẳng cần nữa!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Tằm dắt tay tôi đi,
còn quay lại lườm Đắc Vỏ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nhớ mặt con này nhá,
lần sau đừng có mà vớ vẩn! Ăn không của người ta quả bòng không nhớ à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đắc Vỏ xoa vai cười nhăn
nhở.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tự dưng tôi muốn khóc
quá, cứ nấc lên từng nhịp, cũng có lẽ cái bánh chưng làm tôi nóng cổ. Chị Tằm
dẫn tôi đến dãy hàng quà, bảo tôi ăn bún riêu, nhưng tôi không ăn, thành ra chị
cũng thôi. Chị bảo tôi trông quang thúng cho chị đi mua mấy thứ hàng Tết. Lúc
sau chị quay lại, tôi chìa cái ong-bun cho chị xem. Chị hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em mua lúc nào thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em tráo của bà Bóp đấy!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thảo nào! Chị cười. Em
tôi cũng không vừa, lần sau đừng có làm thế nữa nhé. Không có tiền bảo chị, chị
cho...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Gần trưa, hai chị em sắp
gánh ra về. Qua cổng chợ, đến dãy mấy ông phó máy, chị bảo tôi ở ngoài, chị vào
đứng nhìn những cái coóc-xê treo lũng lẵng trên dây. Chị chọn đi chọn lại mấy
cái ướm thử lên ngực... Tôi ngoảnh mặt đi vì sợ phải nhìn vào cái đổ vật kỳ dị
ấy của đàn bà. Những miếng vải may chần ba bốn lớp, cuộn lại nhọn hoắt như
những cái bù đài, mà những hôm ngủ chung với chị, thỉnh thoảng lại cọ vào lưng
tôi, cứng cứng. Tôi không muốn hỏi nhưng miệng vẫn cứ bật ra:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Chị mua cái gì thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Tằm lườm tôi, mặt đỏ
bừng lên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Có nói em cũng chả
biết!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Em mà không biết? Tôi
cãi lại. Thế chị có áo mới chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị hứ một tiếng rồi cất
cái gói giấy xuống đáy thúng, cất đòn gánh, ve vẩy ra về.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đêm ấy về nhà, nằm một
mình buồn và lạnh quá, lại sẵn cái đèn pin tự chế và đôi giày thủng cỡ bốn
mươi, tôi chạy sang chui vào chăn với chị Tằm. Không chờ chị ôm, tôi ghì lấy
lưng chị, đầy vẻ biết ơn và thương mến.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi không ngờ đó là phiên
chợ tết cuối cùng. Bởi vì năm sau, chiến tranh nổ ra, chợ họp sơ tán và thưa
thớt. Ngày hoà bình, chợ Ba Hàng về trung tâm thị trấn, họp quanh năm, không
còn kể phiên, kể lượt. Sẽ chẳng bao giờ còn những phiên chợ Tết như thế nữa!
Chị Tằm ơi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<span lang="EN-US">Sài Gòn Tết Bính Tý</span></div>
<div class="MsoNormal" style="mso-layout-grid-align: none; mso-pagination: none; tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-autospace: none; text-indent: 19.85pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-63438970969878967972013-06-10T03:19:00.002-07:002014-04-04T19:40:00.357-07:00NHỮNG NGƯỜI THỌ NẠN<br />
<br />
<br />
Ông Tư Sâm, tức nhà văn Trang Thế Hy, tức Già Hy từ ngày giã từ chốn thị thiềng nhộn nhịp dọn hẳn về dưới quê nhà, có lần nhắn thằng Quang nếu rảnh xuống chơi. Anh Thanh Vũ, phó chủ tịch Hội Văn nghệ tỉnh gặp cũng bảo: bữa nào ông về Bến Tre chơi mấy ngày đi! Rồi Thọ, thằng bạn đồng liêu, cùng học trường đại học cũng rủ mấy lần…<br />
<a name='more'></a><br />
Tất cả những lời nhắn nhủ rủ rê ấy thật vô cùng hấp dẫn nhưng, với tôi Bến Tre còn một duyên nợ khác. Ở đó tôi có ông bạn vong niên hào hiệp như Lục Vân Tiên, quen nhau, chơi thân cũng mười mấy năm trời. Biết anh ở Bến Tre nhưng chưa bao giờ tôi đến nhà, chỉ toàn gặp nhau ngoài đường, ngoài xá. Khổ cái, chính anh cũng chưa bao giờ mời, mà tôi lại vô tâm, thành thử có muốn đến thăm gia đình anh cũng không biết đâu mà lần. Thôi được, dịp này nhất định phải đi Bến Tre, tôi nhủ thế, nhưng cứ toan mãi, định mãi chả đi được.<br />
Tôi cũng đã về Bến Tre mấy lần, nhưng toàn vì công việc. Đã vì công việc mà đi thì phải làm người mẫn cán, thời gian, địa chỉ, con người ai ai, cả đến cái ăn, cái ngủ cũng là trong vòng nghị sự. Ai trả công cho anh lang thang, bầu bạn? Nói cho ngay, một lần tôi cũng đã chuẩn bị đi, đã bắn tin đến Hội Văn nghệ rồi, lại phải bỏ, cũng vì chuyện nhà, làm anh em chờ, dọa sẽ tưới rượu lên đầu cho chừa cái tội hứa lèo. Khốn khổ, miếng cơm manh áo là cái đáng trọng, đáng làm, tình nghĩa bạn bè cũng đành tạm gác.<br />
Cứ lần khần mãi, đến một hôm đang ngồi nhà thấy có tiếng gọi cửa. Tiếng gõ cửa dè dặt lắm, đích thị người lạ. Một cô con gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dụt dè:<br />
- Cháu muốn hỏi thăm nhà chú Quang?<br />
- Tôi đây! Em hỏi có chuyện gì?<br />
Con bé lúng túng lần túi áo đưa cho tôi bức thư, nói:<br />
- Cháu là con gái ông Năm Minh ở Bến Tre.<br />
- Trời đất! Con gái Năm Minh hả? Vô nhà đi cháu.<br />
Nó khép nép ngồi lên cái ghế đẩu cập kễnh, tò mò nhìn đồ lề buôn bán của vợ chồng tôi.<br />
- Cháu là con gái lớn của anh Năm hả?<br />
- Dạ. Cháu thứ hai.<br />
- Lớn dữ rồi ha. Uống nước đi, để chú đọc thư coi ba nói gì.<br />
Tôi xé bì thư, chữ Năm Minh rắn rỏi và đẹp, nhưng thư thì ngắn ngủn. Anh viết rằng anh nhớ tôi, nhắn tôi xuống chơi gấp. Và, tôi rùng mình khi đọc thấy:<br />
“Lúc này tôi yếu lắm, mong chú xuống chơi. Năm nay tôi tuổi năm ba, sợ không qua khỏi số…”<br />
Thế là thế nào? Tôi hỏi con bé:<br />
- Ba cháu sao? Bệnh nặng lắm hả?<br />
- Dạ thưa… không!<br />
- Thì đây nè. Thư ông viết cho chú rành rành. Hay mày giấu?<br />
Con bé thất sắc, cầm tờ thư xoay nghiêng cho dễ đọc. Lúc sau nó ngẩng lên lo lắng:<br />
- Cháu cũng hổng biết.<br />
- Cháu lên Sài Gòn lâu chưa?<br />
- Cháu mới lên học may ba bữa nay.<br />
Tôi trầm ngâm nghĩ ngợi. Chắc có chuyện gì. Có thể là sức khỏe, cũng có thể là chuyện khác mà con anh không biết.<br />
- Được rồi! Để chú về coi sao. Tôi kiên quyết. Còn con, học may ở đâu, rồi tối về ăn cơm, ngủ đây với chú thím và các em.<br />
Tôi coi lại bức thư, Năm Minh còn cẩn thạn vẽ cả sơ đồ chỉ dẫn cho tôi tới nhà anh.<br />
<br />
***<br />
<br />
Tôi quen Năm Minh một cách tình cờ, vào lúc mà hoàn cảnh của tôi có thể nói là vô cùng hiểm nghèo. Năm 1978, tôi có việc đi Mỹ Tho. Xuống xe đò còn đang lớ ngớ thì đã thấy năm bảy anh xích lô vây lấy:<br />
- Về đâu, anh đội?<br />
- Anh đội để em chở cho lẹ nào!<br />
Một anh giằng ngay lấy cái cặp táp của tôi:<br />
- Anh đội, để em.<br />
Anh đội, tức là anh bộ đội, tôi rất ghét cách gọi xấc xược này. Mặc dù tôi không mặc quần áo bộ đội, nhưng có lẽ dòm tướng tá và nghe giọng nói của tôi mà họ gọi vậy. Đang khó chịu lại bị giật mất cái cặp, tôi quài tay giằng lại, không ngờ tôi giật quá mạnh nên cái cặp vung lại trúng vào mặt một tay đứng phía sau. Anh này tức giận xông lại nắm áo tôi:<br />
- Đù mẹ, mày đánh hả?<br />
Đối diện với một khuôn mặt sứt sẹo, đôi mắt đỏ vằn, tôi nhỏ nhẹ:<br />
- Tôi xin lỗi vì lỡ tay. Với lại, cũng tại anh kia…<br />
- Tại này!<br />
Kèm theo câu nói là một cú đấm thẳng vào mặt tôi. Mặc dù tôi kịp tránh, nhưng cú đấm vẫn xé rách một bên mí mắt, máu tóe ra lòe nhòe. Chưa kịp bình tĩnh lại, tôi đã nhận ra cú đấm tiếp theo. Lần này tôi tránh được nhưng cũng đã điên tiết, xoay người dùng chân gạt đối thủ làm hắn ngã nhào, đầu đập xuống đất. Và, thế là tứ phía hội xích lô sáu, bảy anh nhào vào tôi. Xin nói, tôi không phải tay vừa, nhưng vì họ quá đông, lực mình quá yếu lại thế cô, nên tôi vừa đỡ, vừa tránh đòn vừa tìm cách thoát. Nhưng không sao thoát được. Xung quanh người đông nhoang nhoáng, bụi mịt mù. Tôi hy vọng có ai đó, một anh công an chẳng hạn giải thoát giúp tôi. Nhưng không, chỉ có những cú đấm, cú đá nhằm vào tôi tới tấp. Bỗng tôi nghe một tiếng quát to:<br />
- Tụi bây, giang ra!<br />
Tức thì hội xích lô ngưng tay. Vẹt đám đông tiến lại là một người đàn ông cao to, đội chiếc nón vải nhàu nát, bận bà ba màu đen mốc. Tôi lau máu ở mắt trái liếc nhìn khuôn mặt đày nộ khí của con người này, thầm lượng sức mình. Anh ta đứng chống nạnh nhìn tôi chằm chằm rồi bất ngờ quay sang mấy tay xích lô, gằn giọng:<br />
- Tụi bây hèn quá. Năm, sáu thằng sáp đánh hội đồng một người lạ mà không thấy hổ ngươi à? Người ta không thèm đánh lại đó. Liệu có dám ăn thua đủ không? Thôi cút đi, công an họ đến thì lôi thôi lắm.<br />
Thì ra, anh ta là ân nhân của tôi. Anh dòm vết thương rồi nắm cánh tay tôi lôi đi. Tôi im lặng để cho anh dẫn đến chiếc xích lô ghếch bên đường, chỉ tay, không nói. Tôi lo lo:<br />
- Anh đưa tôi đi đâu?<br />
- Vô bệnh viện!<br />
- Không cần, nhà tôi gần đây rồi!<br />
- Vậy để tôi đưa về nhà.<br />
Đến một quãng đường đã xa bến xe, hai bên tỏa rợp bóng cây, tôi ngoái lại bảo:<br />
- Anh cho tôi xuống đây!<br />
Chiếc xích lô tấp vào lề đường, tôi bước ra và hỏi:<br />
- Anh lấy bao nhiêu, tôi xin gửi?<br />
- Tôi không lấy tiền anh đâu. Lần sau cẩn thân tụi nó.<br />
Cảm thấy mến anh và cũng muốn trả nghĩa, tôi bảo:<br />
- Anh không lấy tiền thì thôi. Tôi muốn mời anh uống nước.<br />
Anh lặng lẽ nhảy khỏi xe. Tôi kêu hai ly nước chanh.<br />
- Cám ơn anh. Nếu không có anh, hôm nay tôi bị trận đòn nhừ tử. Thấy anh hiện ra tôi cứ tưởng Lục Vân Tiên tái thế. Tôi nói vui.<br />
Anh nhấp một miếng nước rồi cũng cười:<br />
- Kiến ngãi bất vi, vô dixng dã? Này, anh người Bắc, quê đâu?<br />
- Quê tôi ở Bắc Thái. Tôi chỉ định nói qua quýt vậy thôi. Nhiều người, nhất là người miền Nam, không biết Bắc Thái là đâu. Có chăng, họ chỉ nghe có trà Bắc Thái, ở mãi tận miền rừng xanh núi đỏ nào. Nhưng bất ngờ, anh ta hỏi tiếp:<br />
- Bắc Thái? Ở huyện nào?<br />
- Phổ Yên. Tôi cũng bất ngờ thú vị. Anh có biết không?<br />
- Biết! Anh gật đầu. Tôi đã từng sống ở đó.<br />
Hóa ra, một cán bộ tập kết. Nhưng tôi băn khoăn quá, bởi vì hầu như tất cả những cán bộ tập kết hoặc ra Bắc học tập, lúc trở về họ đều là cán bộ giữ những trọng trách nào đó. Làm sao có được một cán bộ tập kết về đạp xích lô? Thôi rồi, chắc là bị kỷ luật. Tôi đang phân vân, anh hỏi tiếp:<br />
- Không tin hả? Để tôi nói nghe nha: Ba Hàng, Bến Đẫm, Thác Nhái… Có không?<br />
- Đúng. Đúng là quê tôi rồi. Anh ở đó có lâu không?<br />
- Năm năm. Nhưng không phải đi tập kết.<br />
- …?<br />
- Thôi, tôi đi đây. Nhớ coi chừng chỗ bị thương.<br />
Tôi chia tay, anh ngượng nghịu nắm tay tôi:<br />
- Tôi tên Minh, thứ Năm.<br />
<br />
***<br />
<br />
Mấy ngày ở Mỹ Tho, chiều nào tôi cũng ra tìm Năm Minh. Gặp nhau, tôi mời anh điếu thuốc, nhưng rủ vô quán uống nước anh từ chối. Mãi đến hôm cuối cùng, tôi nói:<br />
- Mai tôi về Sài Gòn rồi, anh em mình làm vài ly xây chừng, anh Năm?<br />
Anh nhìn tôi, không cười:<br />
- Anh lên xe, tôi chở.<br />
Tôi hơi ngại nhưng cũng trèo vào xích lô của anh, chỉ vì tò mò muốn biết lý do vì sao anh lại ở làng tôi, mà không phải cán bộ tập kết. Anh đưa tôi vào một cái quán nhỏ ven sông. Nước triều lớn đang lên, sông ở đây một ngày có hai con nước lớn, lúc triều lên và lúc triều rút, nước sông cái ra biển không kịp, dồn vào sông nhỏ. Tiếng người mua bán, chào hỏi lao xao mặt nước. Ánh đèn chai dập dờn mỗi khi có ghe bầu chạy qua. Tôi đỡ ly rượu anh đưa, nói:<br />
- Tôi nhỏ tuổi hơn anh, anh Năm kêu tôi bằng chú em hay mày cho thân mật. Dầu gì anh Năm cũng ở quê tôi…<br />
- Được. Tôi biết là chú thắc mắc về tôi lắm. Để rồi tôi kể chú nghe chuyện tôi. Chú là người cách mạng đầu tiên tôi kể… <br />
Và anh bắt đầu. <br />
Tôi không phải người ở Mỹ Tho này, quê tôi ở Kiến Hòa, tức là Bến Tre, bên kia sông. Năm tôi hai mươi hai tuổi thì bị bắt lính. Đúng là bị bắt, bởi vì cả hai cù lao bên bển chưa từng có một thanh niên nào đăng lính hoặc tình nguyện làm sĩ quan. Bến Tre là xứ cách mạng dữ lắn, nên chánh quyền phải đổi ra tỉnh Kiến Hòa, nhằm xóa di cái tên Bến Tre. Biết tôi dân Bến Tre nên họ đẩy tôi ra tận vùng Một để khỏi đào ngũ. Thế là kéo một mạch ra tận Quảng Trị, Khe Sanh. Không phải nói giấu hoặc khoe với chú, nhưng đúng là tôi chưa nhằm bắn một người nào, Việt Cộng cũng như dân thường. Có lẽ vì vậy mà ông trời thương, tôi thoát chết nhiều phen hiểm nghèo lắm. Đến năm Mậu Thân, tôi bị quân giải phóng bắt làm tù binh. Thế rồi đưa thẳng ra Bắc, quê chú đó…<br />
Ra vậy! Anh Năm uống cạn ly mình rồi rót cho tôi. Bây giờ thì tôi nhớ, có lần tôi được nghe kể lại, nhiều tù binh ngụy quân được đưa ra quê tôi. Vì những năm đó tôi đang ở trong Nam nên không biết. Rồi sau này, dân làng tôi cũng không thấy nhắc tới, có thể là họ đã quên, có thể là họ chưa quên, nhất là những người có tuổi, tuy hoài cổ nhưng không muốn nhắc lại.<br />
- Chú biết không? Anh hỏi mà không đợi trả lời. Chúng tôi là lũ người đen. Quần áo bà ba đen, nón vải đen, dép cao su đen. Cả chăn mền đắp mùa lạnh cũng màu đen. Tuy thế, chúng tôi lại được ở nhà xây hai tầng…<br />
- Doanh trại sư đoàn 312?<br />
- Chắc có lẽ vậy. Là tù nhân nhưng chúng tôi không bị giam giữ, có thể các chú nghĩ là chúng tôi khó mà thoát được. Thiệt tình thì chúng tôi cũng chẳng có ý định trốn. Đi đâu? Chẳng lẽ lại trở về với đạn, bom? Chỉ còn biết ngoan ngoãn làm việc và cầu Trời cho chiến tranh mau chấm dứt. Chỉ có hòa bình mới được trở về nhà.<br />
Tôi nghe anh Năm kể, mắt dõi theo những chấm đèn dầu vàng quạch xa dần trên những chiếc ghe nhỏ. Tai vẫn nghe, nhưng đầu nghĩ về cái điều nghịch lý giản đơn. Trong lúc chúng tôi, những đoàn quân lặng lẽ tiến về phương Nam, thì lại có một đoàn quân khác âm thầm hành quân ngược lại. Đất nước mình là thế, lịch sử hành quân dọc theo bờ cõi đã có từ bao thế kỷ. Chả làm được Vạn lý, dân tộc này cũng đã từng làm nên bao nhiêu thiên lý trường chinh.<br />
- Công việc chính của chúng tôi là tự túc tăng gia, trồng rau, nuôi heo, nuôi gà mà ăn, còn gạo thì được cấp. Ngoài ra chúng tôi còn được làm một việc mà nhờ đó, tôi được biết về miền Bắc. Đó là đi lấy củi. Mỗi tốp chúng tôi có từ hai mươi đến ba mươi đứa được dẫn vào rừng lấy mỗi người một gánh củi. Chắc là đem bán, chớ thổi chụm gì hết. Được vào rừng tắm suối, chúng tôi rất khoái, tuy biết rằng vẫn có một nòng súng AK đâu đó trên đầu. Nhờ những chuyến như thế mà chúng tôi được tiếp xúc với dân. Dân quê chú cũng cực lắm phải không? Họ cũng vào rừng lấy củi. Gánh củi của họ bao giờ cũng đẹp hơn, to hơn và nặng hơn chúng tôi…<br />
Đúng thế! Quê tôi bán sơn địa, ruộng ít lắm. Hầu như ai cũng có cái nghiệp sơn tràng. Đàn ông thì luồn nâu, luồn vỏ, hoặc xuôi bè. Đàn bà thì luồn măng, hái củi, củi đứng, củi ngang. Tất cả đem bán thành tiền. Cái mặc, cái sắm sửa học hành đều ngoảnh mặt vào rừng, phía mặt trời lặn. Có vụ, lúa má thất bát, hạt gạo cũng gửi trên rừng. Tôi, năm mười bốn tuổi, đã kiếm được đồng tiền đàu tiên trong đời bằng một gánh củi đứng, đem bán chợ Vạn, được một đồng tám.<br />
- Những năm anh ở đó, rừng còn nhiều, chứ bây giờ người ta khoét đến chân núi Tam Đảo rồi. Tôi nói nhỏ, giọng đượm buồn.<br />
- Vậy kia? Tôi nhớ là rừng rậm lắm, cây nhiều lắm. Có một loài cây nhỏ, mọc trên đất gò, hoa rất đẹp, chú biết cây gì không?<br />
- Sim!<br />
- Sim cũng đẹp, nhưng chưa phải. Đó là cây mua đất. Lá nằm sát đất, mát mịn. Bỏ dép, đi chân không trên đó tưởng như đi trên nhung, trên lụa. Hoa màu tím nhỏ như nút áo, trái chín màu đen thẫm, ăn được…<br />
Đúng rồi, tôi gật đầu. Cái cảm giác bàn chân trần trên vạt mua đất, không bao giờ, không ở đâu có, ngoài vùng quê tôi. Lũ trẻ chăn trâu chúng tôi, nhồm nhoàm nhai mua đất, lờ lợ ngọt, nhân nhẩn đắng, chiều về mồm miệng đen nhẻm.<br />
- Cây mua đất, anh Năm tiếp, loài cây này đã để lại cho tôi một ấn tượng mãi mãi không quên… Thế rồi, đến ngày mùa, chúng tôi được chia về các hợp tác xã gặt lúa giúp dân. Đó là những ngày vui nhất, đầm ấm nhất. Chúng tôi gặt lúa rồi chất lên cái xe trâu của ông Sáu Điểu, chú biết ổng chớ?<br />
- Biết. Ông ấy là Việt kiều ở Thái Lan, người gốc Nam Bộ, về nước năm 1962, làm nghề đánh xe trâu. Hồi nhỏ, chúng tôi vẫn hay đến coi ông bày chiếc chiếu ra trước nhà, với cút rượu nghê nga hát vọng cổ…<br />
- Đó, ông Sáu đó. Ba, bốn đứa tù binh chúng tôi ngồi trên xe lúa phanh ngực áo đón gió chiều lồng lộng thổi, nghêu ngao ca sáu câu ghẹo các cô gái.<br />
Anh Năm tợp một ly rượu rồi tằng hắng dọn giọng:<br />
- Tình chồng vợ như mắm tôm, đậu phụ, bởi thế cho nên tôi mới phải thịt cái con chó… ư… ừ… xồm!<br />
Tôi vỗ tay vào nhịp xuống xề của anh tán thưởng. Bàn bên cạnh có người ngoái sang:<br />
- Tri kỷ gì mà xôm dữ, mấy cha?<br />
Quả là chúng tôi đã thành tri kỷ. Tôi chia tay anh Năm, hẹn ngày tái ngộ. Ba năm sau, anh lên Sài Gòn, ghé vào nhà tôi thông báo:<br />
- Tôi đã về quê bên Bến Tre, vừa mần ruộng, vừa buôn bán lai rai. Bữa nay lên Sài Gòn mua thuốc trừ cỏ.<br />
Đêm ấy, chúng tôi lại được dịp tri kỷ dưới ánh đèn đường bên gốc me già cổ thụ.<br />
<br />
***<br />
<br />
Tầm hai giờ chiều, tôi tìm thấy nhà Năm Minh. Anh mừng lắm, sai thằng con trai lấy nước dừa đãi tôi. Chị vợ bận bộ đồ vải hoa từ sau nhà lên chào một cách cung kính nhưng chân thực.<br />
Anh hất hàm:<br />
- Bà xã tôi, cũng người xã này. Tôi được trả về, năm sau thì cưới vợ. Hồi gặp chú ở Mỹ Tho, bả đang có bầu thằng nhỏ nãy đó!<br />
Rồi anh dẫn tôi ra vườn sau giới thiệu cơ ngơi. Căn nhà tường, lợp ngói đã thấp lại rộng, trông càng thấp. Phía sau là ao cá sát vạt lúa chạy thẳng ra tận bờ kênh. Dừa quá chừng là dừa, lớp lớn chi chít quả, lớp nhỏ xiên xiên chen lấn nhau. Đến lúc hai anh em ngồi uống trà ở bộ vạt làm bằng thân dừa trước nhà, tôi hỏi:<br />
- Anh nói bệnh tình sao, anh Năm?<br />
Mấy năm không gặp nhau, thấy anh xuống sức quá, màu da tai tái, mắt ngó đâu đó, chậm chạp:<br />
- Buồn, nhớ chú, nhắn về nhậu chơi!<br />
Nhìn anh để tóc búi củ hành sau gáy, chải lật phía trán, tôi thấy anh càng giống Lục Vân Tiên, nhưng là một Lục Vân Tiên thọ nạn.<br />
- Vậy mà làm em lo quá. Lần sau có nhắn thì nói thiệt, chớ kiểu này quýnh quáng, dễ tai nạn giao thông lắm. Tôi cười.<br />
Anh vấn điếu thuốc sâu kèn, lè lưỡi nhấm dán, còn chưa châm lửa:<br />
- Nói thiệt với chú, mời chú xuống chơi cho biết nhà biết cửa. Sau nữa, tôi có chuyện này tính kể chú nghe. Nếu không thích, chú bỏ ngoài tai, chớ với tôi, nó… anh dừng lại tìm chữ… nó thiêng liêng lắm!<br />
Tôi cảm thấy có chuyện quan trọng thiệt:<br />
- Đâu có, anh Năm! Anh em với nhau, chuyện thiêng liêng của anh, em đâu có dám coi nhẹ. Nào, kể em nghe đi! Tôi giục.<br />
Anh châm lửa điếu thuốc, nhà khói mịt mù:<br />
- Nhưng mà vội chi, để khuya nay anh em tâm sự. Bây giờ tắm rửa sơ sơ rồi lai rai đã…<br />
<br />
***<br />
<br />
Thịt gà xé phay trộn gỏi ngó sen, rắc đậu phộng, thơm dậy nhà. Rót cho tôi ly rượu, anh cụng ly rồi dằn xuống, nói nhỏ:<br />
- Chú cứ tự nhiên, thứ lỗi cho tôi…<br />
- Sao vậy, anh Năm?<br />
Anh ghé sát tai tôi, thì thầm:<br />
- Cái lá gan tôi nó hư rồi. Nghe bảo ung thư…<br />
- Chết thật! Anh phải vô bệnh viện ngay!<br />
Năm Minh giật vai tôi:<br />
- Đừng la lớn. Tôi giấu bà xã với mấy đứa nhỏ.<br />
Suốt bữa anh nâng ly lên lại đặt xuống, không uống miếng nào. Tôi cũng chẳng còn bụng dạ đâu để ăn uống. Sắp tàn cuộc nhậu anh sai thằng con chặt cây dừa non mơn mởn, đào cả gốc lên, lấy có cái lõi đem ra cho tôi:<br />
- Chắc chú chưa được ăn thứ này. Rã rượu, nhậu tiếp.<br />
- Chết thật! Sao phải đào cả cây dừa lên để lấy có cái lõi mà ăn? Phí quá!<br />
- Thiếu gì!<br />
Tôi cắn một miếng trắng phau, giòn, mát ngọt ngầy ngậy. Quả có tỉnh rượu ra thật, chỉ có xứ dừa mới xài sang kiểu này.<br />
Chừng đã khuya khuya, anh sắp tôi nằm trên bộ vạt dừa, có giăng mùng cẩn thận, còn anh đu đưa cái võng kề bên. Đoạn, anh tằng hắng kêu vợ:<br />
- Em à, em ơi! Ra anh nói nghe này.<br />
Chị Năm đang dọn dẹp phía sau, vừa đi ra vừa buông ống quần. Chị ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh Năm chỉ tôi:<br />
- Nè mình, chú em tôi đây, quê tận ngoài Bắc, tốt xấu tôi không dám nói, nhưng là người biết điều, chơi được. Mai mốt tôi có mệnh hệ nào, mình và sắp nhỏ, có làm việc gì lớn, phải hỏi qua chú ấy một tiếng.<br />
Tôi bật khóc:<br />
- Anh Năm! Chị Năm à, em tệ quá. Mười mấy năm nay, anh em chơi với nhau, mà em chưa tới thăm cửa nhà anh chị. Thật tệ!<br />
Chị Năm thở dài sườn sượt, rồi không nói gì, vào trong. Bấy giờ anh Năm mới nhìn tôi:<br />
- Chắc chú còn nhớ tôi có nói tới cây mua đất, quê chú? Cái thứ cây mà sau này tôi không bao giờ gặp lại. Thế chú có biết làng chú có ai tên Mua không?<br />
Tôi cố lục lọi trí nhớ trong cái đầu lơ mơ rượu của mình:<br />
- Hình như đàn bà phải không? Em có nghe tên nhưng không nhớ mặt. Xa que cũng gần ba chục năm rồi, anh Năm.<br />
Anh Năm xoay người, nằm xuống:<br />
- Ngày đó mỗi lần đi ra ngoài trại, gặp ai chúng tôi đều phải cúi mặt xuống, bởi biết mình có lỗi với họ. Dù gì chúng tôi cũng là những kẻ cầm súng bắn lại anh em, chồng con họ đang ở miền Nam. Ngay cả mỗi lần đi lấy củi về, gánh của tôi nhẹ hều, gặp người gánh nặng xin đổi giúp dùm, họ cũng từ chối. Điều đó cũng đương nhiên, đâu dám trách.<br />
Bữa đó, toán chúng tôi vô rừng, tuy có quản trại khoác AK đi kèm nhưng rừng thì rậm nên chúng tôi được tự do lắm. Tôi cứ nhẩn nha vào sâu trong rừng mà chưa kiếm được cây củi nào. Bỗng tôi nhận ra phía trước mặt có một người con gái đang chặt nứa. Thấy tôi, cô thoáng sợ hãi và sau đó thì tỏ ra bối rối. Tôi đứng lặng nhìn thân hình thiếu nữ gọn gàng và thanh thoát trong lam lũ. Cô gái vẫn bình thản phạt ngọn, lẩy lá. Kềm không nổi, tôi bước lên mấy bước:<br />
- Thưa cô, có cách nào lấy được nhiều củi, chỉ giùm tôi…<br />
Tôi tưởng cô sẽ nhe răng, trợn mắt ra mà chưởi, không ngờ cô quay lại cười rất duyên:<br />
- Chẳng có cách nào đâu! Chỉ có cách là đừng nhìn lên trời như thế mà vấp dây ngã chết đấy! Kèm theo là những tiếng cười trong vắt, giòn tan.<br />
Thiệt tôi có phước quá chừng nên mạnh dạn hơn:<br />
- Cô lấy nứa về xài hay bán?<br />
- Bán chứ!<br />
- Mỗi ngày cô được bao nhiêu?<br />
- Chẳng được bao nhiêu. Cô gái ngừng tay. Ở miền Nam chắc không phải di rừng như thế này đâu nhỉ?<br />
- Tôi không biết nữa, quê tôi không có rừng.<br />
- À… Rồi cô lại thoăn thoắt chăm chú vào công việc, như không có tôi bên cạnh.<br />
- Ở đây, bà con cô bác ghét chúng tôi lắm hả cô?<br />
Lần này thì cô quay lại đối diện với tôi:<br />
- Không! Chúng tôi rất căm thù Mỹ ngụy, nhưng các anh thì không ai ghét. Lâu nay thấy các anh ra đây. Ai cũng hiền lành… Nhưng… có điều anh hãy thông cảm cho chúng tôi, nói chuyện riêng với các anh, lỡ có ai thấy, phiền lắm. Thôi, nói thế anh hiểu chứ gì? Bây giờ anh hãy đi làm việc của mình đi…<br />
Tôi lặng lẽ quay đi, lòng cảm thấy sung sướng, nhưng cũng thấy thật buồn, xót xa, tủi hổ. Gần trưa, tôi đang cột bó củi của mình bỗng nghe có tiếng la thất thanh từ phía cô gái, tôi vùng đứng dậy xách dao chạy lại. Vừa lúc đó có một người đàn bà cũng chạy tới, ôm cô gái miệng kêu cứu. Tôi vội đến và máu, trời ơi máu! Một ngọn nứa phạt ngang từ trên cao vụt phóng xuống trúng vào ngực cô. Người đàn bà nhìn tôi cầu khẩn. Tôi đỡ cô gái và rút mạnh ngọn nứa, máu phun ra từ ngực cô, thành tia. Tôi giật phăng tấm áo xanh của cô, bộ ngực trần sáng lên trong ánh nắng trưa.<br />
- Thuốc lào? Anh có không?<br />
May mắn, tôi có đem theo một bịch thuốc lào, liền lấy ra đắp vào chỗ vết thương để cầm máu. Rồi cứ thế, tôi bồng cô đi ra phía cửa rừng. Tôi trao cô cho một người khác rồi lui lại lẩn mình sau một lùm cây. Lâu sau, tôi lặng lẽ tới chỗ cô gái bị thương. Trời ơi, những giọt máu của cô đọng trên vạt mua đất màu tím đen, tròn mọng.<br />
Tôi khắc khoải không biết số phận của cô gái ra sao. Sau nhờ hỏi thăm con nít, biết tên cô là Mua và cô đã được cứu sống. Mua, cái tên mộc mạc, dịu hiền quá, Mua đất!<br />
Tôi ước sao được gặp lại Mua, chỉ đơn giản là để biết cô ra sao thôi. Nhưng, cô không vào rừng nữa. Tôi đành nén lòng, coi như một chuyện đã qua trong giấc mơ.<br />
Nhưng thật bất ngờ, chính Mua đã chủ động tìm gặp tôi. Hôm đó, chúng tôi vừa đi “tăng gia” về, một toán vài chục đứa. Bên đường, một cô gái đang đứng che nón khuất mặt. Đoàn tù binh thất thểu đi qua, coi như không biết. Đúng lúc tôi đi ngang, cô gái bỏ nón ra, và tôi vui mừng biết bao: Mua! Cô nói nhanh:<br />
- Anh! Và cứ thế cô đi lẫn vào đoàn tù binh!<br />
- Cô Mua, cô không sao chứ? Gặp được cô, tôi mừng quá!<br />
- Tôi khỏi rồi, nhưng không dám vào rừng nữa.<br />
Bất ngờ, cô dúi vào tay tôi một cái bọc giấy báo, nói nhanh:<br />
- Cám ơn anh! Anh đã cứu sống tôi, ơn này sống để dạ, chết mang theo. Chúc anh gặp được những điều tốt lành. Vĩnh biệt!<br />
Cô nhìn tôi với cái nhìn thân thiết mà bao lâu rồi tôi không nhận được. Mua rẽ vào một con đường mòn nhỏ, khuất dạng.<br />
Tôi về trại mở gói ra thì thấy có một bịch thuốc lào khá to và năm mươi đồng. Trời ơi, năm mươi đồng này, theo tôi biết phải kiếm trong rừng gần một tháng trời mới có nổi. Tôi đem chia đều cho mấy người bạn, và đêm ấy tôi nằm úp mặt vào cánh tay mà khóc. Tôi cũng không biết mình khóc vì cái gì?<br />
Từ đó cho đến ngày được trao trả về Nam, tôi có gặp Mua bốn lần cả thảy, nhưng chỉ qua ánh mắt mà không nói với nhau câu nào.<br />
Chú ngủ chưa? Chuyện tôi vậy đó, chú nghe có được không? Chú là người duy nhất tôi kể cho nghe, đặng có về quê, hỏi thử giùm tôi coi cô Mua bây giờ ra sao?<br />
Tôi giở mình, để bảo rằng tôi chưa ngủ. Nghe chuyện Năm Minh chính tôi cũng không biết là vui hay buồn. Anh ngồi dậy, vấn điếu thuốc đi vào nhà trong tìm hộp quẹt. Lát sau quay ra, nói bằng một giọng nghèn nghẹt:<br />
- Ở đời này, tôi nghiệm ra có hai thứ đúng là của mình nhưng lại không tự giữ được. Đó là sinh mệnh và tiền bạc… Còn cái nhân cách, tình bằng hữu, tình thương thì chỉ có mình mới giữ được cho mình… Khi nào chú về quê, gặp cô Mua, nếu cổ còn nhớ đến tôi mà hỏi, chú nói là tôi đã… chết rồi, nghe!<br />
<br />
***<br />
<br />
Để cho câu chuyện có hậu, tôi xin kể nốt đoạn sau này, ngắn thôi.<br />
Hóa ra, chị Mua cũng là người bà con với tôi, vậy mà lúc ở nhà tôi không biết. Chuyến về quê vừa rồi của tôi cũng vội. Hỏi đến tên chị, mẹ tôi ái ngại:<br />
- Bây giờ nó ở một mình tận trong Gốc Nhội. Khổ thân con mẹ! Theo lời mẹ tôi thì chị Mua đẹp lắm, vậy mà ai hỏi chị cũng không lấy. Sau mới biết chị có người yêu là anh Đường. Hai người sắp lấy nhau thì bố chị mất, chị phải trở ba năm. Trong thời gian ấy, anh Đường vào bộ đội, rồi đi B. Chị chờ đợi cho đến ngày hòa bình, người yêu của chị trở về. Nhưng… anh Đường về mà không lấy chị, đi cưới người vợ khác, gần đấy. Hai mẹ con chị Mua bỏ làng vào trong Gốc Nhội, thui thủi hai người đàn bà. Dân làng, ai cũng trách anh Đường, thì ra, anh bỏ chị vì chị có quan hê với tù binh Ngụy. Nghe đâu hồi đó chị bị chi đoàn kiểm điểm dữ lắm, đến nỗi chị phải bỏ sinh hoạt.<br />
- Ai chả biết người ta là tù binh nhưng đã cứu sống nó. Cũng con người với nhau. Chứ nào phải giống gì. Mẹ tôi thở dài. Vậy mà nỡ hành hạ con bé. Rõ khổ một đời người. Mà cũng tại chiến tranh…<br />
Tôi cũng có người cậu ở Gốc Nhội. Hôm sau tôi đạp xe vào hỏi đứa em, nó bảo:<br />
- Bà cụ mất rồi, còn chị ấy lẩn thẩn lắm. Để em đưa anh ra nhé!<br />
- Đừng! Cứ để anh đi một mình!<br />
Nhà chị Mua nhỏ xíu nên gọn ghẽ, phải cái vắng quá. Tôi vào đến giữa sân mà chẳng thấy chó sủa gà kêu, bèn lớn giong;<br />
- Chị Mua có nhà không? Chị Mua!<br />
Lâu lắm mới có tiếng động từ đầu hồi. Một người đàn bà hãy còn đẹp nhưng còm cõi quá, nom đắng cay như quả mướp khô.<br />
- Bác hỏi ai ạ? Chị dòm sát mặt tôi, thì thầm.<br />
- Chào chị ạ! Tôi nói to như ta vẫn nói với người điếc. Chị có biết em không?<br />
- Không! Thế bác ở đâu đến? Tôi càng quát to thì chị càng nhỏ nhẹ, sợ sệt.<br />
- Em là Quang, con ông Bách Quang ở Sơn Cốt đây!<br />
Chị nhìn thẳng vào mặt tôi, sững sờ:<br />
- Thôi chết! Cậu đấy à? Thấy bảo làm chức gì to lắm ở trong Nam, phải không?<br />
Tôi cười to, để chị vui:<br />
- To gì! Chỉ được cái to xác thôi, chị ạ.<br />
Chị cũng cười rồi mở cửa bảo tôi vào nhà. Trong nhà khô như xác, trên bàn thờ bụi phủ, nắm chân hương tóe ra tứ phía. Tôi ngồi xuống cái chõng mà chỉ sợ sập. Tôi hỏi thăm chị đôi câu rồi bất ngờ hỏi:<br />
- Cái chỗ ngọn nứa nó đâm phải chị ngày xưa giờ còn đau không?<br />
Chị Mua giật mình, đưa tay ôm lấy ngực:<br />
- Cậu cũng biết à? Trở trời cũng vẫn đau đau. Ai nói mà cậu biết?<br />
- Cái người đã cứu chị, đã nhét cả nắm thuốc lào vào chỗ vết thương. Cái người mà chị đã cho năm mươi đồng và bọc thuốc lào ấy, đã kể với em về chị…<br />
Thoáng chốc, vẻ mặt chị giãn ra, nhưng rồi lại chùng xuống trầm mặc. Chị lắc đầu khe khẽ để cho hai giọt nước mắt cằn cõi lăn ra:<br />
- Cậu có gặp người ta à?<br />
- Vâng! Anh ấy nhờ em về tìm chị…<br />
- Hóa ra nước mình cũng nhỏ nhỉ! Thế người ấy bây giờ ra sao?<br />
Tôi bối rối quá. Biết nói thế nào được đây? Anh Năm Minh con người trải qua bao nỗi thăng trầm, có được chút hạnh phúc đời thường, giờ đang ngẫm nỗi bất hạnh. Còn chị Mua ngồi đây nhưng lại là người của thuở nào. Thấy tôi im lặng, chị hỏi dồn:<br />
- Hả? Cậu thấy anh ấy có sung sướng không?<br />
- Sung sướng! Nhưng, chợt nhớ tới lời dặn của anh Năm, tôi buột miệng. Nhưng.. anh ấy chết rồi! Nói xong câu này, tôi thấy hối hận quá.<br />
Chị im lặng, không ngạc nhiên, không đau khổ, chỉ khẽ lắc đầu, làm cho hai giọt nước mắt vỡ ra, theo những nếp nhăn, chảy xuống khóe miệng.<br />
Tôi trở lại thành phố Hồ Chí Minh thì nghe tin anh Năm Minh đã qua đời, đúng bệnh, đúng như chẩn đoán của thầy thuốc.<br />
Thương ơi! Việc đời lưu thủy, hành vân, vần vần, vụ vụ. Kiếp người mong manh, sống gởi thác về. Chỉ tiếc là tôi chưa kịp kể về chị Mua cho anh nghe.<br />
Sài Gòn 14-16.9.1993.<br />
<br />
<br />Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-79194686835666776432013-06-10T03:16:00.000-07:002014-04-04T19:41:26.094-07:00HÀNH HƯƠNG <!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><span lang="EN-US"><br /></span>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Công
việc của tôi ở thành phố Hồ Chí Minh chưa lần nào lại vất vả như chuyến công
tác cuối năm này. Vụ việc phức tạp đến nỗi trưa ngày hăm bảy Tết mới họp để các
bên ký vào biên bản. Sự việc cũng không đơn giản, mặc dù trước đó, chúng tôi đã
phải vất vả hơn một tháng trời thu thập số liệu, chứng cứ để kết luận. Có người
ghé vào tai tôi: "Các ông nhè nhẹ tay một chút, vé máy bay ra Hà Nội đã
chuẩn bị sẵn rồi! Anh em trong này cố gắng để ông về ăn Tết với gia đình, một
cái tết xứng đáng với công lao của ông!". Tôi hiểu câu nói "chân
tình" này, nhưng không thể được. Họ cố tình rây rưa, trì hoãn để chúng tôi
nản lòng, chấp nhận một kết luận như ý họ. Chiều hăm tám, năm nay tháng Chạp
thiếu, thành ra hăm chín rồi, biên bản đã được ký nghiêm túc. Tôi thấy lòng nhẹ
nhõm, về phòng khách, nhìn<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>giường chiếu
xếp gọn ngay ngắn, không có chăn màn, phích nước như mọi ngày, máy điện thoại
cũng đã gỡ. Họ đuổi mình đi đây, cũng phải thôi, công việc xong rồi, lại năm
hết tết đến, ai còn hầu mình nữa. Tôi hỏi chị phục vụ, nhưng chị tránh mặt, mãi
sau mới nói nhỏ: "Chú có ra Hà Nội thì đi lè lẹ lên!". "Sao vậy,
chị Ba?". "Tôi không biết, nhưng ngày mai là ba mươi rồi!". </span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tình
cảnh của tôi lúc này mới đáng ngại làm sao, không còn vé máy bay, vé tàu cũng
không kịp ra trước tết. Lòng tôi như lửa đốt, không biết vợ tôi và hai cháu Tết
này, vắng tôi rồi ra sao? Chạy đến mấy chỗ quen biết, họ cũng nghỉ rồi, có gặp
được, họ cũng lắc đầu, chỉ được cái tốt mời nhậu. Nhưng lòng dạ tôi còn gì mà
uống, mà ăn...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đang
thất thểu trên vỉa hè, chợt có chiếc ô tô du lịch biển số tư nhân đậu xịch
trước mặt tôi. Từ trong xe, một người đàn bà đẫy đà, nhô đầu qua cửa kính đon
đả:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu
Vận! Chết thôi, sao giờ này mà còn láng cháng ở đây? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hóa
ra chị Ngọc, chị họ con ông bác ruột tôi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Công
việc sáng nay mới xong, em đi chạy vé máy bay nhưng không còn. Tôi nói gần như
mếu.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vào
đây, đứng ở ngoài ấy cho chết nắng. Chị nhích vào nhường chỗ cho tôi, rồi giục
tài xế. Chạy đi chú Triều, về qua công ty cái nhá. Tôi tưởng cậu ra lâu rồi kia
chứ? Làm cái gì? Làm lấy sống hay là làm lấy chết mà các cậu cố kiết thế? Liệu
có bỏ tù được hết cái đám ấy không? Thế thủ trưởng của cậu đâu<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>mà đem con bỏ chợ thế này?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trước
những câu hỏi dồn dập của người chị họ vốn tính tình đã táo tợn, bỗ bã, ruột
gan tôi lạnh toát:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Họ
hứa mua giúp vé máy bay cho em, nhưng giờ chót...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị
Ngọc cười rung cả xe:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Giờ
chót cậu cho họ vào xiếc chứ gì? Hèn nào, nó cho cậu đi máy ủi là phải. Tôi nói
thế có đúng không? Tôi nghiệp cậu em tôi, cán bộ nhà nước đã bạc cả đầu rồi mà
còn ngây thơ. Thôi, không tài nào kiếm nổi vé cho cậu được đâu, trừ phi cậu là
Tổng Bí thư hay Thủ tướng đi công cán thì họa may. Ở trong này ăn Tết với chị
một năm cho vui. Cũng là "đắm đò giặt mẹt", chứ bình thường ngày dưng
cậu còn ngại đến chỗ chị nữa là ngày tết...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em
lo quá, không biết tết nhất này, không có mình ở nhà, mẹ con các cháu xoay xở
ra sao...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cái
gì?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Lại
còn họp họ nữa. Em nghe ông cụ Hoàn Cả nói năm nay muốn bổ sung cuốn gia phả.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị
Ngọc móc bao thuốc 555 ra rút một điếu rồi chìa cho tôi. Nghe tôi nói thế, chị
nhèn điếu thuốc ra khỏi miệng, nhổ phì phì rồi nhìn tôi với cái nhìn giễu cợt:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao
cậu khéo lo thế? Gần chục năm cậu vào bộ đội, rồi đi B, đi C, mút chỉ cà tha,
dễ thường ở nhà người ta chết cả đấy? Nói cậu đừng giận, tôi là tôi nói thẳng,
nói thật. Cán bộ nhà nước các cậu quen thói dạy đời, coi mình là quan trọng
lắm. Đụng một tí thì bận quá, thì khó quá. Đến cả vợ con, cha mẹ, họ mạc cũng
phải nể vì, nhìn các cậu cứ như ông thánh ấy...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
nhìn chị, dở cười, dở mếu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chị
cứ nói quá. Công việc nó vậy chứ nào ai muốn...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nói
chơi vậy thôi, tết này ở trong này cho nó biết mùi Tết Sài Gòn. Ngoài tết ít
người đi lại rồi tôi bảo chúng nó lấy vé cho mà ra. Đâu? Quần áo, tư trang để
đâu rồi? Nhà khách hả? Giờ này không biết có còn ma nào không. Cậu Triều này,
đưa chị em tôi về công ty rồi cậu chạy lên nhà khách Thủy sản lấy hành lý của
cậu Vận đem về giúp giùm chị nghe...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu
lái xe còn trẻ, để hàng ria mép thưa thớt, khẽ gật đầu dạ. Tôi phân trần:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế
cũng được, nhưng chị cho em về qua nhà khách để em chào mấy người phục vụ. Hơn
tháng trời, họ chăm lo hầu hạ mình, lẽ nào lúc chia tay không nói với nhau được
một câu chân tình...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị
Ngọc nhìn tôi cười ruồi ý nhị, tôi tảng lờ coi như không biết, không hiểu. Thế
là, sau gần hai chục năm thống nhất đất nước, lần đầu tiên tôi ăn Tết ở nhà chị
tôi và cũng là cái Tết đầu tiên ở Sài Gòn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>*</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáng
mồng một, trời âm âm nóng. Tôi dậy sớm. Thật ra suốt đêm, từ sau giao thừa cho
tới sáng, tôi không tài nào ngủ được. Tôi vào toa-lét rửa mặt mũi rồi vào thắp
chín nén hương trên ba cái bát hương, khấn bác cả và ông bà nội. Chị Ngọc là
con gái bác Cả, anh ruột bố tôi. Năm 1954 bác đem cả nhà vào Nam, lúc ấy chị
Ngọc mới độ chín, mười tuổi còn anh Ngân mười bốn. Năm 1975, vợ chồng anh Ngân
cùng với bác gái di tản sang Mỹ, ở nhà còn bác trai và vợ chồng chị Ngọc . Mấy
năm sau bác Cả sống với bà vợ hai, rồi qua đời để lại bà vợ xấp xỉ tuổi chị
Ngọc một mình, không con cái. Bây giờ thì bà dì ghẻ ở với chị Ngọc, làm bà, làm
mẹ, làm bạn và làm người giúp việc trong nhà. Chị Ngọc thường đùa, chả biết
giữa em với dì ai đi trước ai? Thôi thì dì sống với nhà em và các cháu, ăn uống
chẳng bao nhiêu, sống chúng nó nuôi, chết chúng nó...thiêu! Bà chỉ cười, nom
tủi tủi. Thấy tôi về<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>ăn tết với gia đình
chị Ngọc, bà rụt rè, lo giường chiếu, chăn màn, nước tắm cho tôi với một vẻ cúc
cung quá đáng, làm tôi cũng ngại. Tôi thì vẫn gọi bà là bác Cả cho thân tình.
Chị Ngọc lấy chồng là sĩ quan quân đội Sài Gòn, lúc giải phóng thành phố, anh
chồng về nhà ôm theo đứa con gái lớn đi di tản sang Mỹ. Mấy năm sau anh viết
thư về muốn xin cho chị đi theo diện đoàn tụ gia đình, chị viết thư trả lời
ngay. Trong thư chị bảo anh là ông có muốn đoàn tụ thì vế đây, chứ tôi không đi
đâu cả. Còn nếu ông sợ mẹ con tôi khổ thì có tiền gửi về, ông muốn lấy vợ thì
cứ lấy, chẳng phải ngại. Sao? Lại sợ chính quyền Mỹ không cho lấy vợ à? Rõ ngớ
ngẩn, hai nước đang ghét nhau dến đào đất đổ đi lại tôn trọng con dấu của nhau
đến thế kia à? Mà chính quyền Việt Nam đời nào lại xử cho tôi ly dị
ông khi tôi không muốn? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Khoảng mười giờ trưa, chị Ngọc dẫn đầu phái
đoàn đi chúc tết những người trong họ. Chị bảo: "Cậu Vận đi xe ô tô với
tôi và dì Nhẫn, còn tất cả đi bằng xe máy!". Trong lần ấy tôi mới thấy các
ông, các bà họ nhà tôi trong này ai cũng nể trọng chị Ngọc. Cũng đúng thôi, chị
tuy là gái nhưng con ông trưởng tộc, anh con trai lại đang lưu lạc xứ người.
Hơn nữa, tính tình chị giảo hoạt, quyền biến. Nhớ lần con gái chị lấy chồng bên
Mỹ, quay hẳn mấy cuộn băng vedéo gửi về cho mẹ. Chị ngồi xem được một chốc rồi
phảy tay đứng dậy:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tưởng
thế nào! Hoá ra bên Tây bên Mỹ cũng chẳng hơn gì bên ta. Chúng mày xem đấy, có
các vàng tao cũng chả đi. Ở bên này mà biết cách làm ra tiền lại chả sướng bằng
tiên. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đoàn
người đi đến đâu trở ra lại nối thêm vào, rùng rùng toàn xe gắn máy. Hóa ra họ
hàng hang hốc nhà tôi cũng to thật. Mãi đến chiều tối mới về đến nhà chị Ngọc,
tôi mệt muốn bã cả người. Tết nhất gì mà trời đất nóng như rang như luộc, lại
rượu mạnh, thuốc thơm, đi đến nhà ai cũng kiểu cách, chỉ mong cho về đến nhà mà
tháo cái caravatte ra khỏi cổ... Tôi tắm rửa xong ngồi bó gối xem tivi. May
cũng nhờ có đài trung ương nên nhìn cảnh tết nhất ngoài bắc cũng đỡ buồn nhưng
lại càng nhớ nhà. Chị Ngọc thấy tôi ngồi ỉu xìu thì bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nhớ
nhà, nhớ vợ con hả? Thôi, ngồi xuống đây làm mấy ván cho vui.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cả
nhà bày ra đánh chắn, hai mẹ con chị Ngọc, bác cả Nhẫn, hãy còn thiếu một chân,
nên chị Ngọc vời mãi. Tôi không thích nhưng đánh chắn bằng quân bài tổ tôm thì
tôi cũng biết. Phải cái không thuộc quân nên cứ phải nhìn chữ, thành ra xòe bài
rộng quá, lộ hết. Kết thúc, mọi người đứng dậy vặn lưng rôm rốp, chị Ngọc thua
mất hơn trăm ngàn, chắc là con chị nó ăn. Tôi thì đánh kém, nên được mọi người
chiếu cố, chị Ngọc đặt tiền cho, nên không được, không thua. Bà cả Nhẫn cũng
khoe: "Năm mới thế mà may, tôi cũng ăn được hai chục, cậu ạ!". </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
nhờ chị Ngọc mua vé máy bay hộ để mùng ba hoặc mùng bốn quay ra Hà Nội, nhưng
chị giữ tôi lại:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mùng
bốn đi Chùa với chị, vui lắm. Chắc cậu thì chẳng tin vào chùa chiền đâu, nhưng
cứ đi cho biết, cho vui. Chùa này linh lắm lắm, cầu được ước thấy nhá! Năm nào
chị và mấy người bạn thân cũng phải đi bằng được. Mà ngôi chùa xây cũng đẹp,
cậu cũng nên đi cho biết...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Biết
chị có ý tốt, nhưng tôi nản quá, đến mức thôi đành chịu, chẳng nói, chẳng cãi,
chẳng tranh luận. Thế mới biết anh em tôi, họ hàng tôi đông đảo là thế nhưng
chẳng ai bằng chị Ngọc. Chúng tôi, phần đông làm việc nhà nước, lương lĩnh ba
cọc ba đồng, ai trông cũng đạo mạo, cũng bảnh bao như nhiều văn hoá lắm, nhưng
cứ hèn hèn thế nào. Nói năng lúc nào cũng cố giữ ý, giữ tứ, cũng sợ mất lòng
người nghe, nhưng hóa ra trêu ngươi thiên hạ. Mấy năm nay, sự đời cũng có cái
đổi thay, thành ra cái nghèo lòi đuôi ra, cố giữ sĩ diện mà không xong. Đã hèn
lại nghèo, cuối cùng rồi ai bảo sao cũng nghe, rõ tội.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
bảo chị Ngọc rằng tuy tôi không tin vào cái sự "cầu được, ước thấy"
nơi cửa Phật nhưng tôi không báng bổ chùa chiền, có lẽ cũng tại sợ. Tôi tôn
trọng Trời Phật là vì họ răn dạy người đời, trong đó có mình rằng chớ ăn gian
nói dối, đừng vu oan giá họa, không được lừa thầy phản bạn, cái nhân sinh ra
cái quả, chẳng phải luân hồi mấy kiếp mà đời người cũng ngắn ngủi như con cá,
lá rau, mới sáng đó đã chiều đây... Chị cười hinh hích:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chị
là chị đến vay vốn nhà chùa làm ăn, sang năm lại trả, "của chùa vay một
trả mười", còn cái lời mình hưởng, chị chẳng hơi đâu mà nghĩ sâu như cậu.
Cứ nghĩ vẩn vơ, dông dài như thế thì còn lúc nào mà làm ăn, mà tranh đấu...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chiếc
xe cá mập mười bốn chỗ ngồi, máy lạnh êm ru ghé sát vào thềm nhà. Trên xe đã có
mấy bà lố nhố, ai cũng quần nhung áo gấm, ăn nói tự nhiên. Tôi lên xe, ngồi
cạnh người đàn ông duy nhất trong đám bạn chị Ngọc. Kể không có tôi, thì ông ta
là con gà trống trong đám các mợ gà mái dầu. Tôi chợt bật cười về cái ý nghĩ
hơi lưu manh của mình. Chị Ngọc giới thiệu: "Bác sĩ Duy Cương, bác sĩ
riêng của bọn chị, một phật tử trung thành!". Ông ta mặc bộ vét màu trắng,
tàu tàu, chiếc cà-vạt hơi mảnh, xiết lấy cái cổ lộ hầu to tướng. Bàn tay ông
lạnh, ẩm và lỏng, kèm thêm cái nhớm đít và "Cám ơn", nghe không rõ
giọng Nam hay giọng Bắc. Còn tôi thì chị Ngọc lớn giọng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Giới
thiệu với quý vị, cậu Vận, em con ông chú tôi, ở Hà Nội vào công tác. Vì nhỡ
tàu nên cậu ấy mới ở ăn tết với chúng tôi. Nghề nghiệp là cán bộ thanh tra Nhà
nước...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
hơi sượng cúi mặt, ông bác sĩ lại bắt tay tôi vẫn bằng bàn tay lạnh và lỏng
"Cám ơn". Một bà gầy nhô lưỡng quyền gần che lấp mắt, giọng khàn
khàn: "Úi dùi ui! Thanh tra chắc là ngon lắm nhỉ?". Chị tôi cười hà
hà, rồi dài giọng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vâng,
ngon lắm nên mới bị người ta cho tàu bay giấy mà về nhà ăn tết với mẹ đĩ. Tôi
thì tôi biết tỏng tòng tong rồi. Này nhá: Thanh cha, thanh mẹ, thanh gì? Cứ có
phong bì là nó thanh kiu! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cả
xe cười ồ! Tôi cũng cười, đúng là câu ca đáng buồn cười thật. Ông bác sĩ lại
quay phắt vào tôi bắt tay, có chặt hơn tý chút: "Cám ơn!".</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 5;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 3;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xe
chạy nửa ngày đường mới tới nơi. Ngôi chùa to và đẹp thật. Tôi mua thẻ nhang
vào chính điện định cắm nhưng người bảo vệ thu lại, phát cho tôi đúng một cây,
bảo đừng đốt nhiều. "Khói bỏ mẹ, ai mà chịu nổi. Đừng tưởng cứ đốt nhiều
nhang là Phật thương đâu nha. Này kìa, bà kia, dúi cháy áo người ta...!".
Trai thanh gái lịch, ăn mặc rất mốt, phơi cả một khúc bụng, lúi húi móc gà
luộc, bia lon, thuốc 555... ra cúng Phật. Tôi đứng ngắm vị Bồ tát quan âm đẹp
thánh thiện, trong đầu cũng nghĩ những điều uớc muốn thầm kín. Xong tôi ra xe
hút thuốc với bác tài, chờ các bà còn đi lễ, cầu tài, mượn vốn. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu
lái xe này cũng trẻ người nhưng tính tình có vẻ nhu mì. Xe này là của gia đình
sắm chạy thuê cho khách du lịch. Cậu ta bảo thỉnh thoảng vẫn chạy cho cô Ngọc, cô
chịu chơi lắm. Sao chú không vào trong này mà làm ăn? Cô Ngọc nhiều vốn<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>lại quen biết rộng, cháu đi cháu biết, có cả
dân tư bản, Đài Loan, Nhật Bản không! Đang nói chuyện, chợt có một cậu bộ đội,
trẻ lắm, trẻ như trẻ con, dáng bơ phờ bụi bặm đến gần tôi lễ phép:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ,
có phải xe chú về thành phố?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
gật đầu. Cậu ta lí nhí:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Lát
nữa chú cho cháu về thành phố được không? Cháu có giấy đây...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu
lục lọi trong cái ba lô lộn ngược ra một mớ giấy tờ, rồi chìa cho tôi xem giấy.
Hoá ra anh chàng này là lính biên giới được đơn vị cho đi phép về thăm quê ở
Lục Ngạn, Hà Bắc. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chị
dâu cháu ghi thư vào nói mẹ cháu ốm nặng, chị mong cháu về. Cháu được thủ
trưởng cho phép, rồi cuốc bộ suốt đêm qua. Ra tới đây, không còn xe đò. Phải
chờ tới khuya nay mới có chuyến. Cháu xin chú...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
trả lại anh lính tờ giấy, bảo cậu ta:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Xe
này không phải của tôi, tôi cũng là khách thôi. Em thử hỏi anh lái xe kia...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu
ta ngần ngừ rồi đi về phía tài xế. Được mấy bước, nghĩ sao tôi gọi giật lại:
"Để tôi hỏi cho!". Anh tài xế không dám từ chối mà ngần ngại:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Xe
thì còn chỗ đấy nhưng mà cháu sợ cô Ngọc.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nếu
chú đồng ý thì để tôi nói chị Ngọc cho.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vâng
tùy chú.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu
ta cám ơn tôi rối rít rồi nhét cái ba lô lộn ngược xuống gầm chế, chìa bao
thuốc Jet ra mời tôi. Tôi châm lửa và hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em
đi bộ đội lâu chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ,
được hơn một năm rồi, đây là lần đầu cháu được đi phép. Vội quá chẳng mua được
cái gì. Với lại chú bảo, lính tráng như chúng cháu cũng chả có tiền mà mua.
Cháu cần về nhanh cho mẹ cháu mừng. Chỉ sợ mẹ cháu chết mà cháu không được
gặp...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Các
bà lễ chùa đã ra, họ gọi tôi đi ăn trưa trong cái quán tuy không đồ sộ nhưng
cũng vào loại khá sang. Tôi khều cậu bộ đội:" Đi ăn cơm với chúng
tôi", nhưng cậu ta lắc đầu cười ngon lành:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu
ăn từ sáng còn no lắm. Chú cứ đi ăn đi, được chú cho đi nhờ là may cho cháu lắm
rồi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cơm
nước xong, mọi người lên xe, tôi bảo cậu bộ đội ngồi vào phía trong, còn tôi
ngồi giữa giáp với ông bác sĩ. Chị Ngọc ngồi trên hàng ghế trước ngang với tài
xế, quay xuống, hô to:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Còn
thiếu ai nữa không? Cậu Vận đâu? Lên rồi hả? Nào thôi, xe chạy đi. Chợt chị
dựng ngược lông mày. Ê, ông tướng nào kia? Ai cho lên xe?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị
Ngọc nhìn chằm chằm vào cậu ta rồi quay sang tài xế. Anh ta thản nhiên nhìn ra
phía trước, làm như không nghe. Đến lúc chị Ngọc "hử" một tiếng rõ to
thì anh ta quay lại:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu...
cháu không biết.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi
xuống đi, ông. Chị Ngọc gằn giọng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu...
cháu là bộ đội đang làm nhiệm vụ ở biên giới. Cháu xin các ông, các bà cho cháu
quá giang về thành phố để kịp mua vé tàu ra Bắc. Mẹ cháu ốm nặng...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không
có bộ đội bộ đùng gì hết, đây là xe nhà, chứ không phải xe đò. Xuống! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nghe
tiếng chị Ngọc, tôi biết là chị giận lắm. Chắc cậu bộ đội cũng nghĩ thế, nên
cậu ta nhớm dậy, cúi xuống gầm ghế, moi cái ba lô lộn ngược. Tôi thấy nghèn
nghẹn trong ngực, kéo áo cậu ta ngồi xuống, nhớm lên phía trước, nói với chị
Ngọc:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu
này quê ngoài Bắc, là bộ đôi đóng quân ở biên giới, có mẹ ốm nặng. Bây giờ hết
xe đò, phải chờ đến ba giờ khuya. Em xin chị cho nó đi nhờ về thành phố...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị
Ngọc tròn mắt, nhìn tôi như nhìn người lạ từ cõi nào lạc tới. Chị ngoảnh lên,
lầm bầm: "Không khéo lại là thằng trấn lột. Rõ rách chuyện. Thôi, chạy đi
bác tài". Tôi chợt cảm thấy nhoi nhói ở đâu đó trong lòng. Nhìn anh bạn
trẻ, tôi chợt nghĩ về mình. Tôi cũng đã từng có những lần lỡ đường, phải nài nỉ
người ta, mà không khỏi bị xúc phạm. Có điều, thế hệ chúng tôi còn mang trên
lưng cái ba lô con cóc lòng thòng dây dợ, túi nhỏ túi to, chứ không biết lộn
ngược như những cậu lính trẻ hôm nay. Chiếc xe chuyển động cũng chừng như khó
nhọc hơn. Bà lưỡng quyền nhô cất giọng xoe xoé:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạo
năm rồi tôi đi Đà Lạt mà gặp một bọn trấn lột kinh hồn lắm nha cô. Chúng nó có
hai thằng cũng mặc quần áo y chang mấy cha bộ đội xin quá giang. Nào ngờ lên xe
chúng xin tiền, ai không cho chúng "uýnh". Một cậu thanh niên bị tụi
nó "dzục" xuống đường vì không chịu "ói" cái đồng hồ
tich-tắc. Kỳ đó, may tôi không đeo cái vòng cẩm hai cây, nếu không chúng dám
chặt tay tôi mà lấy quá...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lời
của bà ta ráo hoảnh, giọng chì chiết làm cho mấy bà bạn lắc đầu thè lưỡi. Ông
bác sĩ "cám ơn" thở dài sườn sượt. Tôi liếc thấy cậu bộ đội đi nhờ đã
ngoẹo đầu vào cửa kính mà ngủ. Xe chạy được chừng một giờ thì thủng bánh, anh
tài lặc lè xách cái thùng sắt xuống. Cậu bộ đội đi nhờ tỉnh ngủ, xin tôi nhẹ
nhàng xuống phụ với tài xế, lát sau tôi đã thấy tiếng cười khúc khích của anh
tài. Thay xong bánh xe, cậu ta lên xe, lấm tấm mồ hôi, một vệt mỡ pha gỉ sắt
quẹt ngang trán. Xe chạy lại, không khí đã bớt im lặng hơn. Người ta đã vui vẻ
kể cho nhau nghe những chuyện vừa thấy trong chùa. Tôi cũng bắt chước cậu bộ
đội, ngả lưng ra sau ghế nhắm mắt lại, dập dềnh theo nhịp xóc của xe. Thế rồi
tôi cũng thiu thiu... </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bỗng
tôi giật mình, đầu dập mạnh về phía trước, do xe phanh gấp. Tiếng đập cửa thình
thình, và không đợi có người ngồi bên trong mở, cánh cửa kéo xoạt, mở toang.
Bước lên xe là một tay bặm trợn, có vẻ mặt nhằng nhịt sẹo, trên tay lăm lăm quả
lựu đạn US
màu xanh bóng loáng. Thôi rồi, kẻ trấn lột thực thụ, không phải câu chuyện của
bà lưỡng quyền nhô vừa mới kể. Cũng không phải mơ ngủ, y hằm hằm mặt:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ai
có tiền, vòng vàng bỏ ra cho. Y cười hềnh hệch, ngửa cái mũ bẩn thỉu ra trước
mặt. Đây không muốn giết ai, mà chỉ cần sự biết điều. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
thấy chị Ngọc "biết điều" trước tiên, móc túi bỏ vào một xấp tiền:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ngần
này đủ rồi đấy, xin ông xuống cho...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tên
trấn lột cười khẩy chìa cái mũ sang bà lưỡng quyền nhô, bà ta đờ người, ú ớ.
Tên cướp ngày dí quả lựu đạn vào trán, làm bà ta tháo vội chiếc nhẫn vàng khá
to ra. Xong xuôi, y đến hàng ghế tôi, ông bác sĩ ngoẹo vào tôi như một cái xác
lạnh toát. Tôi còn đang lúng túng chưa biết cách nào, chỉ lo ông bác sĩ chết.
Tên cướp tuồng như có ái ngại tí chút, nó chỉ đứng yên, vẻ sốt ruột nhưng không
dí lựu đạn vào tôi. Cậu bộ đội quài qua người tôi, đưa hai tay lắc đầu ông bác
sĩ. Bất ngờ, cậu ta vọt đứng dậy, đầu đụng trần xe một tiếng kịch khô khan. Bàn
tay cậu tóm gọn cổ tay tên cướp, vặn mạnh làm<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>nó kêu lên một tiếng đau đớn:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dang
ra, tao cho chết hết bây giờ!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trong
một khỏang chật hẹp như thế, mà cậu ta vẫn đánh mạnh vào gáy tên cướp làm nó
ngã vật ra sàn xe, quả lựu đạn lăn ra. Có tiếng thét:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đừng
đánh nó! Coi chừng lựu đạn nổ chết hết giờ...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Tôi cũng hoảng, trái lựu đạn này của Mỹ, nó mà nổ thì sát thương không
biết chừng nào. Bằng này con người ngồi trong chiếc xe chật hẹp, chắc là chết
hết. Nhưng cậu bộ đội đi nhờ đã nắm gọn quả lựu đạn trên tay, cười:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Xin
các bà đừng lo. Lựu đạn giả thôi mà. Đoạn cậu xốc cổ tên cướp lên, xoay mặt hắn
lại. Thiếu tiền<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>nhậu phải không? Mấy lần
rồi?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tên
cướp lí nhí trong cổ, rồi ngoan ngoãn nhặt trả lại những thứ vừa cướp. Bấy giờ
các bà mới hoàn hồn, thi nhau lên tiếng, ai cũng đanh thép:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đánh
cho nó một trận nhừ tử để nó không còn chân tay mà đi cướp!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Lôi
cổ nó đến nộp cho đồn công an!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tên
cướp sụp xuống trước mặt cậu bộ đội:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đại
ca, xin đại ca tha cho. Lần sau em không dám tái phạm.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu
bộ đội hướng về phía chị Ngọc:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thưa
các bà, các bác, cháu đề nghị tha cho tên này. Sức lực nó yếu lắm, dân xì ke,
liều mạng vậy thôi, chứ nó nhát lắm. Đánh nó hay giao nó cho công an cũng được,
nhưng khổ cho nó, mà rồi chắc gì nó tốt hơn hay lại... Còn mày, không bao giờ
làm như thế nữa, hiểu chưa? Lừa người ta không dễ đâu, tao nhìn tao biết là đồ
dỏm mà. Xuống xe ngay, còn quả lựu đạn dỏm này để tao quẳng nó đi... </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tên
cướp lủi mất, anh tài xế vừa cho xe chạy vội vừa thanh minh:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thấy
nó chặn đầu xe, cháu cũng bất ngờ, bụng nghi nghi, không dừng lại sợ nó làm ẩu
thành tai nạn… Ai ngờ, nó dám liều vậy.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Lần
sau chú không được dừng xe, có hư hỏng đâu tôi đền. Chứ như vừa rồi, sinh mạng
bao nhiêu con người... Chị Ngọc nghiêm giọng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông
bác sĩ lúc này cũng đã tỉnh lại, lần tay tôi, thều thào "Cám ơn!".
Nhưng câu chuyện có vẻ nhạt nhẽo. Tôi nhìn sang, người khách đi nhờ đã lại
ngoẹo đầu vào cửa kính mà ngủ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">*</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xe
chạy vào thành phố, đèn đường và hàng quán khách sạn sáng choang. Cậu bô đội đi
nhờ hỏi tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đây
là đâu hả chú? Đến ga chưa ạ?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi
cũng lạ lắm, không biết gì về thành phố này cả. Để hỏi anh lái xe xem.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Từ
trên, chị Ngọc ngoảnh xuống, thông báo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đến
thành phố rồi đấy. Ông bộ đội quá giang đâu, xuống đi...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cậu
ta nhanh nhẹn bước ra, giọng lễ phép:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu
xin cám ơn các bà, các ông, cám ơn bác tài cho cháu quá giang. Chúc các vị bình
an...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có
tiếng bà lưỡng quyền: "Thôi, đi đi, còn dài dòng vòng vo". Cậu ta làm
như không nghe thấy, nắm tay tôi thật chặt. Trong bóng tối, tôi nhìn vào cặp
mắt sáng rực rỡ của cậu ta, thầm mong cho cậu may mắn. Ông bác sĩ cũng bắt tay
cậu kèm theo câu "cám ơn". Xe chạy, tôi nhìn ra cửa kính, thấy cậu ta
đang ngơ ngác trước bạt ngàn người xe và ánh đèn sặc sỡ. Bên cạnh cậu, chỉ có
một cây cột điện im lặng, nhưng ghi đậm vào trí nhớ của tôi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Về
nhà, tôi chưa thay quần áo, bảo thằng Hùng con trai lớn chị Ngọc:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu
có bận gì không? Lấy xe chở cậu đi đằng này tí...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
cảm thấy xe chạy chậm quá, mặc dù thằng Hùng chạy xe lạng lách khá điệu. Đến
đoạn đường khi nãy, không thấy ai trên cái mô đất vỉa hè công cộng. Tôi bảo
Hùng chạy đi chạy lại mấy lần, nhưng chỉ có cây cột điện thì vẫn còn đó, nó in
trong trí nhớ của tôi. Hùng sốt ruột:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu
tìm ai? Có hẹn à?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không.
Không có ai đâu. Về thôi...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">1994</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-87886138420040852592013-06-10T03:14:00.002-07:002014-04-04T19:42:42.723-07:00“LỚP MƯỜI BA” THƯƠNG MẾN!<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><span lang="AF" style="font-family: Arial; font-size: 20.0pt;"> </span><br />
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thượng úy Đức, cầm giấy phép trong tay,
rồi vội vã rời trung đoàn để kịp chuyến xe ba giờ chiều. Bụng dạ anh đang như
lửa đốt mà chiếc xe khách dù được mệnh danh là tốc hành vẫn cứ như rùa bò. Mãi
hơn mười giờ đêm xe mới về đến thị trấn. Cả nhà đang ngồi đợi anh, Đức nhìn vợ
đang nằm thiêm thiếp trên giường, lòng se sắt, hỏi mẹ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nhà con làm sao thế hả mẹ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bà cụ nhấc đầu thằng cháu nội đang ngủ
say gối lên đùi bà đặt xuống cái gối, giọng đầy lo lắng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nó bị đau mấy ngày nay rồi, phải nghỉ
dạy. Tưởng uống thuốc sẽ đỡ nào ngờ nó lại đau quá, nên tao phải nhắn cho anh
về. Ngộ nhỡ có điều gì thì khổ...</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức bế con vào giường, rồi ra sân giếng
dội ào qua mấy gầu. Đêm ở quê yên tĩnh đến lạnh lùng, thỉnh thoảng tiếng côn
trùng trú ngụ quanh thềm giếng lại rộ lên, người lạ nghe đến sốt ruột. Anh vào
nhà tìm xem sổ khám bệnh và những tờ đơn thuốc của bệnh viện, toàn những chữ
loằng ngoằng, luận không ra. Giường bên kia, mẹ vần ngồi quạt cho vợ anh, thỉnh
thoảng lại húng hắng ho. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con định xin cho vợ con lên viện quân y
để chữa chạy, mẹ thấy có được không? Đức hỏi mẹ mà nhìn vào cái bóng của bà,
được cái đèn tròn ngoài chuồng lợn hắt lên tường. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi thì anh tính thế nào thì tính, chứ
mẹ lo quá! Chỉ sợ lên trên ấy, không có người trông nom thì khổ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức không nói gì, chỉ nhìn vào cái màn
đang lay động theo từng nhịp quạt của mẹ. Lúc sau, anh hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Quạt điện đâu mà mẹ quạt tay thế thì mỏi
chết?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Có quạt điện, nhưng hỏng từ sau hôm anh
đi rồi. Mới lại, quạt tay nó không bạt hơi, hại người. Này, mẹ nghe nhà chú Hỹ
nói ở dưới Lạc Môn, Hưng Yên có ông thầy châm cứu hay lắm. Chân chú ấy đi nứa
bị liệt mấy năm, thế mà giờ đã đi lại được rồi cơ đấy. Sáng mai anh thử sang
hỏi thăm xem thế nào. Biết đâu, phước thầy, may chủ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi mẹ sang đây nằm với cháu để con
quạt đỡ cho...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức ghé lưng nằm xuống bên cạnh vợ, hơi
thở của chị nghe nhẹ như bấc, nhưng thỉnh thoảng lại nghẽn lại, khó nhọc, nặng
nề như người vác nặng, đang lên dốc. Hai mắt Đức mở to nhìn lên đình màn, tiếng
muỗi vo ve bên ngoài nghe khó chịu. Bất chợt, vợ Đức choàng tỉnh, nhìn quanh
nhận ra chồng, chị quay sang, thì thầm:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh về rồi à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ừ, anh vừa về...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đã ăn uống gì chưa? Ai báo cho anh biết
mà về? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nghe trực ban báo có điện thoại của chú
Phất nhắn lời bà. Em đau làm sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cái chỗ đau cũ thôi. Rõ khổ, anh về luôn
thế sợ đơn vị họ nói...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ừ... Anh về đưa em lên quân y chữa
nhé...?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị im lặng, khẽ thở dài, rồi như người
đuối hơi, chị nằm im, chìm vào giấc ngủ. Đức thấy thế cũng không hỏi gì nữa,
anh phẩy mấy tay quạt rồi cũng xoay người, gối lên cánh tay, nhìn ra cửa. Đằng
đông, ,thỉnh thoảng lại lằng nhằng chớp khan. Tiếng ti-vi nhà nào vẫn rù rù,
lúc trầm, lúc bổng... <span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáng hôm sau, Đức dậy sớm sang gọi cổng
nhà chú Hỹ. Lúc sau, anh về, đã thấy vợ ngồi dậy đang gỡ đầu. Đức đến bên cạnh,
ngồi xuống:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Trưa nay anh đưa em xuống Hưng Yên, xem
có thể châm cứu được không nhé? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vợ Đức nhìn chồng, vẻ mệt mỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh được về mấy hôm?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mười ngày! Nhưng sao lại đột xuất đau
ghê thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị búi sơ mái tốc đã rụng thưa đến trông
thấy ra sau gáy, vẻ mặt nhăn nhó, dường như chạm phải chỗ đau, giọng đứt quãng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tháng trước em phải tập trung bồi dưỡng
cho mấy đứa học trò còn yếu mấy chỗ, để chúng đi thi. Dọc đường về, mệt, cũng
đói nữa, không tránh được cái xe “Công nông” không có phanh. Đầu em bị va vào
cái thùng xe... về nhà, đâu quá!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Giữa trưa, hai vợ chồng Đức nai nịt gọn
gàng, khẩu trang, mũ bảo hiểm đèo nhau đi Lạc Môn. Mãi xế chiều mới hỏi thăm
được nhà ông thầy Quản Hành. Thầy Quản là một y sĩ trung cấp, đã từng ở chiến
trường Nam
bộ, về học thêm trình độ đại học Đông y “Hải Thượng y tông tâm lĩnh”, có tiếng
là giỏi đông tây y kết hợp, lại mát tay. Thấy Đức là bộ đội, nên thầy ưu tiên
cho khám trước. Xong, thầy Quản nói:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bệnh của chị ấy do để lâu không chữa,
nên thành mãn tính.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thưa thầy, có chữa được không ạ? Đức hấp
tấp hỏi lại.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Được thì được, nhưng phải tốn thời gian.
Anh chị cố mà chữa cho dứt đi không sau về già càng khó... Nhà anh ở đâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ, chúng em ở Bắc Giang...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Xa đấy! Mà anh lại đang tại ngũ thì hơi
vất vả. Bây giờ tôi khám và điều trị cho chị ấy, nhưng phải ở trọ quanh đây,
uống thuốc đã đành, nhưng ngày nào cũng phải cứu mới được...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ, vâng! Chúng em hiểu ạ. Đức nói thế
nhưng bụng rất phân vân. Thưa thầy, cũng gần chiều rồi, về trên chúng em thì xa
quá, sợ tối. Thầy xem có chỗ nào cho chúng em nghỉ trọ một đêm... Rồi lại tính!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thầy Hành nhìn vợ chồng Đức ái ngại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chỗ trọ thì nhà tôi không có. Thầy quay
sang hỏi một bà đang têm trầu dưới hiên. Bà Quạt này, cho vợ chồng anh bộ đội
nghỉ một đêm nhé. Người ta là bộ đội, lại sĩ quan, không khéo chỉ huy con bà
đấy... Thầy quay sang nói với Đức. Bà ấy có thằng con thi trượt đại học cũng
đang đi nghĩa vụ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bà Quạt, bỏ miếng trầu vào miệng, giọng
nói như ngọng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Một đêm thì được, nhưng phải ở riêng...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Gớm bà! Người ta đang đau yếu thế kia,
chung hay riêng thì có mà...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vâng! Thế thì được. Chờ tôi nhờ chú Hành
day cho cái huyệt cổ, rồi về. Gớm, hôm qua tham mấy chục cân phân đạm, thế mà
về đau quá... muốn gãy cả cổ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Dọc đường theo bà Quạt về, tiện miệng Đức
hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đây có gần Hòa Mỗ không hả bà?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hòa Mỗ là xã bên cạnh. Anh cũng biết bên
ấy à? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ngày trước cháu có người bạn học ở xã
ấy. Hơn chục năm chưa gặp lại, cháu cũng chưa đến nhà bao giờ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bà Quạt là người cởi mở:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tên là gì? Con cái nhà ai? Tôi cũng
người bên ấy lấy chồng sang đây.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức phì cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con cái nhà ai thì cháu không biết,
nhưng tên là Chuyên, bằng tuổi cháu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế thì Chuyên con nhà Mai Phục, rồi.
Năm nay đúng ba mươi phải không nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đúng đấy ạ! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh là bạn học trường huyện với nó à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không ạ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế thì học hành ở đâu? Năm nọ nó thi
đại học hai năm không đỗ, về đi bộ đội, phục viên rồi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chúng cháu là bạn học lớp “mười ba”, bà
ạ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bà Quạt dừng lại, nhả miếng bã trầu, ngạc
nhiên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Lớp “mười ba” là lớp gì? Chúng tôi chỉ
biết cho con đi học hết lớp mười hai...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vợ Đức tuy mệt, nhưng cũng cười, trả lời
thay chồng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Lớp “mười ba” là thi rớt đại học, ở nhà
luyện thi thêm một năm, gọi là lớp “mười ba” đấy bà ạ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bà Quạt cười, phô hàm răng đen nhưng nhức:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thằng Chuyên là cháu gọi tôi bằng cô
ruột đấy. Để xem có đứa nào về bên ấy tôi nhắn cho. Mà anh tên gì, ở đâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cơm chiều dọn ra, bà Quạt nài nỉ vợ chồng
Đức ngồi ăn chung. Đức thì quen rồi, ở bộ đội thỉnh thoảng làm công tác dân
vận, gặp bữa anh cũng vẫn ăn cơm cùng bà con, nhưng vợ anh thì ngại, chối khéo.
Thành thử, cả Đức cũng phải từ chối, lấy cớ vừa ăn ngoài huyện, hãy còn no. Bà
Quạt cho mượn chiếc giường lớn kê gian ngoài, có mắc sẵn màn. Đức biết ý, để vợ
nằm một mình, anh ra hiên, trả manh chiếu. Trăng hạ tuần nhô lên sau rặng cúc
tần, cóc nhái kêu ran rình ngoài ao, khiến Đức không sao ngủ được. Anh nhìn
đồng hồ, đã mười giờ đêm. Bỗng có tiếng chó sủa ran ngòai dầu xóm, rồi tiếng ô
tô, lát sau lại thấy vệt đèn pha loang loáng, tiếng ô tô to dần, rồi dừng lại
trước cổng nhà bà Quạt. Tiếng máy xe đã tắt, nhưng đèn pha vẫn sáng, hai con
chó nhảy xô ra sủa quyết liệt. Tiếng đàn ông từ đầu xe, vọng vào:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cô ơi! Cô chú ngủ cả rồi à...?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ai đấy? Ông Quạt gọi vọng ra.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu, Chuyên đây! Mở cổng, đánh chó hộ
cháu cái.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bà Quạt từ trong buồng ra, nói với Đức
lúc này cũng đã ngồi dậy: “Thằng Chuyên nó sang đấy”, giọng bà thì thầm, nhưng
chứa đựng niềm tự hào. Đèn bật sáng, Đức nhìn thấy người đàn ông bước vào sân,
bước đi đầy tự tin. Đến hè, anh ta nhìn Đức đang ngồi phe phất cái quạt nan:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đức phải không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức đứng dậy, kéo lưng áo, tiến đến:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi... Đức đây!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Trời ơi! Chuyên lao đến ôm choàng lấy
Đức, không nói được gì, cứ thế mà lắc, mà rung, mà vỗ... Lúc sau, Chuyên mới
đẩy Đức ra trước ánh đèn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình mong gặp cậu quá, mà không biết tìm
ở đâu? Run rủi thế nào, cậu lại mò đến đây...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức cảm thấy nghẹn trong cổ, nước mắt ứa
ra:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình cũng thế! Hôm nay đưa vợ về đây
châm cứu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Biết rồi! Thôi nhé, cứ yên tâm để mình
lo, không có vấn đề gì. Cứ coi như ở nhà... Bây giờ, vợ cậu đâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đang nằm trong kia... Đi đường mệt, chắc
ngủ rồi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chuyên nghĩ ngợi một lúc rồi nói:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi vậy, cứ để cô ấy ngủ, mai mình tới
thăm. Rồi Chuyên nói với bà Quạt, đang đứng ở cửa. Cô ơi! Cô chú cho vợ chồng
thằng bạn cháu nghỉ nhờ cô đêm nay nhé. Bây giờ cháu với Đức đi có tí việc, có
khi sáng mai mới về. Có chuyện gì với vợ Đức, cô lo hộ, cô nhá! Đi, cậu đi với
mình, ta hàn huyên một chặp...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thì <i>hẵng</i> vào nhà uống chén nước
đã. Đêm hôm thế này còn đi đâu nữa...?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi để mai, sáng cháu sang. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ô tô của cậu à? Ai lái? Đức tò mò hỏi
Chuyên.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ô tô của mình, mình lái. Thôi cô tắt đèn
đi ngủ nhá, chúng cháu đi đây...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: center;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngồi thả mình trên chiếc ghế nệm, bên
cạnh Chuyên đang chăm chú đánh tay lái tránh những ổ gà đường làng, trong hơi
mát dìu dịu của máy lạnh xe hơi, Đức cảm thấy nỗi lo trong anh từ chiều đến
giờ, vơi đi được mấy phần. Bệnh tình của vợ anh, vẫn là nỗi ám ảnh, nhưng dù
sao, nghe lời thầy Quản Hành nói thế, giờ lại thêm được lời hứa của bạn “không
có vấn đề gì đáng ngại”, Đức thấy được an ủi bao nhiêu. Thật không ngờ, Đức chỉ
tiện miệng hỏi thăm, thế mà khi biết Đức đang ở đây, lại đang gặp khó khăn,
Chuyên đã đánh cả xe ô tô đến thăm, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này. Không
muốn làm phân tán ý nghĩ người lái xe, nhất là con đường đêm lởm khởm như thế
này, Đức dựa vào ghế ngả đầu như ngủ, thực ra anh đang nghĩ về câu chuyện giũa
hai người.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chuyện của Đức và Chuyên là chuyện của
hai chàng “học sinh lớp mười ba”, từ mười năm về trước. Ngày ấy, Đức tốt nghiệp
lớp mười hai, thi đại học rớt. Buồn lắm, nhưng Đức xin với mẹ và anh chị cho
được ôn một năm rồi thi tiếp.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Biết có trúng không hay lại toi cơm? Ông
anh cả đủng đỉnh. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Riêng mẹ thì thương Đức, mồ côi cha từ
trong bụng mẹ, nên cố cho cậu con trai đi thi một năm nữa. Lần này, cẩn thận
hơn, bắt đầu vào học kỳ hai, mẹ cho Đức lên Hà Nội, ở nhờ nhà một người quen để
tìm lò luyện thi. Lạ đất, lạ người, lạ thầy, lạ bạn, nhưng Đức quyết tâm ôn
tập, dù xa nhà, bao nhiêu là vất vả, có cả khi nhịn đói đi học, nhưng cậu vẫn
không hề nản. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tình cờ vào lớp ôn thi, chen lấn nhau
trong một căn phòng chật chội, ngồi cạnh Đức là một thanh niên, cũng dáng dấp
nhà quê như Đức, có mái tóc hơi quăn, đen nhánh và một khuôn mặt trắng trẻo. Vẻ
nhút nhát, nỗi lo lắng lúc nào cũng hiện dưới vầng trán và đôi mắt lanh lợi,
nhưng ngây thơ, lúc nào cũng chứa đựng một câu hỏi. Lúc nghỉ hết giờ, Đức bắt
chuyện:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình tên là Đức ở Bắc Giang, còn cậu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Người bạn nhìn Đức như thầm đoán thái độ
có vẻ dạn dĩ của cậu ta, rồi trả lời nhỏ nhẹ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi tên Chuyên, nhà ở Hưng Yên...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế rồi, hai người trở thành đôi bạn
thân, cùng chia xẻ những nỗi lo và những điều băn khoăn trong học hành, những
bài toán khó, mơ hồ.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu ở đâu hả Đức? Chuyên hỏi như không
định hỏi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình ở nhờ nhà một người quen, cô ấy
người làng lấy chồng lên Hà Nội, ở trên dốc Hàng Than. Đức nhìn bạn, và cũng
định hỏi Chuyên một câu tương tự, nhưng Chuyên đã hỏi lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu may mắn thật đấy. Dốc Hàng Than ở
đâu? Có xa không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cũng xa, đạp xe mất hơn nửa tiếng. Thế
còn cậu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình thuê nhà trọ ở phố Minh Khai. Tuy
có hơi gần hơn cậu, nhưng chỗ ở chật chội lắm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cũng là số phận phải làm học trò “lớp
mười ba”, nhưng Đức nhận thấy mình may mắn hơn bạn, còn có chỗ để ở trọ trong
những ngày luyện thi, với Chuyên, quả thật một căn phòng chừng chín mét vuông,
thế mà năm chàng “sĩ tử” phải chen chúc nhau. Đúng là “lò” thật, nóng như hấp,
hơi người lúc nào cũng hầm hập. Mong sao cho đến ngày thi, cố giành lấy một
chỗ, lách qua cái khe nhỏ, lọt qua cánh cổng trường đại học, niềm mơ ước cháy
bỏng của bao chàng trai cô gái, vốn chui ra từ đống rơm rạ, bùn vữa, làng
quê...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Năm ngoái không trúng, bố mẹ mình không
nặng lời, lại an ủi rất nhiều nhưng mình hiểu các cụ buồn lắm. Riêng mình thì
lại càng buồn. Cậu biết không, quê tớ hiếm có người học đại học lắm. Lúc ở
chiến trường về, bố mình bảo: thà ăn muối cũng phải để cho thằng Chuyên được
học đến đại học. Chuyên đã giãi bày với Đức như thế, bằng một giọng nhút nhát,
nhưng ẩn chứa một quyết tâm mạnh mẽ. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tuy không bị sức ép nặng nề như Chuyên, nhưng
cứ nghĩ đến câu nói của ông anh “không khéo lại toi cơm” mà Đức ức lắm. Cũng có
khi là một câu nói khích của người đi trước, Chuyên bảo thế, nhưng dù sao Đức
cũng phải chứng tỏ mình trước con mắt mọi người. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế nhỡ không đỗ thì làm thế nào? Đức hỏi,
trong khi nghỉ buổi trưa, cả hai cùng ra ghế đá công viên găm bánh mì chờ buổi
học chiều.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chuyên lặng đi, vẻ mặt vốn thư sinh của
nó càng thêm trắng bệch ra:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nếu... nếu lại trượt, chắc mình không về
quê nữa, ở lại Hà Nội, kiếm việc làm, có tiền lại luyện thi nữa...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thỉnh thoảng mẹ Đức gửi cho cậu một chút
tiền để tiêu vặt, Đức thường đem ra chia sẻ với Chuyên, nhưng Chuyên vốn khái
tính, chỉ lặng lẽ bỏ đi, tránh gặp Đức vào những ngày ấy.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế rồi kỳ thi đã đến, những con cá chép
nhà quê đang được bày lên thớt để chuẩn bị vượt vũ môn rất hồi hộp. Buổi sáng,
Đức đến phòng thi rất sớm, (cả hai cùng thi vào một trường, may sao lại có vần
tên sát nhau, nên được thi chung một phòng thi), kéo Chuyên ra quán gần đó:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tớ còn ít tiền mẹ cho, hôm nay chúng
mình ăn thật no để làm bài cho tốt. Ngày mai, thi xong, chúng mình chia tay
rồi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhìn Chuyên bẽn lẽn ngồi ăn nhấm nháp
từng sợi bánh phở, Đức thương bạn qua, cứ nghĩ, ngộ nhỡ không đậu, chắc Chuyên
không dám về nhà thật!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngày thứ nhất đã qua đi, cả hai đều phấn
khởi, tin ở bài làm của mình. Chiều ấy, Đức dốc nốt túi tiền nhỏ nhoi của mình
ra làm một bữa liên hoan, chiều mai là mỗi đứa mỗi hướng rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáng hôm sau vào buổi thi thứ ba, tức
buổi thi cuối cùng, Đức đến điểm thi chờ mãi không thấy Chuyên đâu. Đến khi
giám thị đọc danh sách, xếp chỗ ngồi rồi mà Chuyên vẫn chưa đến? Có chuyện gì,
Đức nóng ruột quá, mấy lần cậu định vào phòng, nhưng lại cố nán lại chờ Chuyên.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em kia? Sao không vào phòng thi, sắp đọc
đề thi rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức thưa với cô giám thị:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thưa cô, em còn nguời bạn thi cùng
phòng, vẫn cha đến. Em chờ bạn ấy... Cô, cô có nán lại một chút được không ạ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cô giám thị cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu này mới hay nhỉ? Đang học lớp mười
ba phải không? Đã qua mấy lần thi rồi mà không biết à? Đến giờ đọc đề mà chưa
vào phòng thì coi như bỏ thi, hiểu không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ, em hiểu! Nhưng...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi, có vào không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức im lặng nhìn ra cổng trường rồi, khi
tiếng chuông điện vang lên, cậu vã mồ hôi, và rồi... lắc đầu. Đức lê đôi chân
ra khỏi cổng trường thi, trong sự im lặng ghê rợn cả một hội đồng thi đang mải
miết vậnh hành. Cậu chỉ còn một ý nghĩ: phải tìm Chuyên!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Khi Chuyên đến địa điểm thi thì cổng
trường đã khoá chặt. Khuôn mặt tái nhợt, dựa chiếc xe đạp vào bờ tường, cậu ngồi
thụp xuống. Những giọt nước mắt ứa ra. Lúc sau, ông bảo vệ đến hất hàm:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao? Cậu này có phải sinh viên đi thi
không mà còn ngồi đây? Hai mắt đỏ hoe thế kia, chắc lại hỏng bài chiều qua chứ
gì? Không hả? Không thì đi chỗ khác nhá! Đi đi...!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chương thẫn thờ dắt xe bỏ đi dưới tầm huơ
huơ của câu gậy sơn khúc trắng, khúc đỏ của ông bảo vệ! Thế là xong! Xong một
năm dùi mài, giờ thành vô ích, và cũng có thể xong một cuộc đời! Giờ đây đi
đâu? Về quê để chịu sự miệt thị của mọi người, kể cả bố mẹ, dù thương con đến
mấy cũng phải lên tiếng chỉ trích... Hay là tìm chỗ làm để ở lại Hà Nội? Làm
thế không biết có nên người không hay lại đem thêm đau khổ cho cha mẹ... Chương
cứ thế, dẫn xe đi như người mất hồn, trong ồn ào náo nhiệt của phố phường... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bỗng có tiếng goi giật từ phía sau:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chương! Chương ơi...!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chương quay lại, vô cùng kinh ngạc khi
nhận ra Đức:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Kìa, sao giờ này cậu ở đây? Đang làm bài
thi mà cậu bỏ đi đâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình tìm cậu!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Trời ơi! Tìm mình làm gì? Sao không thi?
Làm bài xong rồi à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức kéo Chuơng ngồi xuống dưới bóng mát
của một cây xà cừ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao cậu không vào phòng thi? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình... mình bị rắc rối trên đường đi
thi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Rắc rối thế nào? Khổ quá, còn có một
buổi nữa thôi, sao cậu không cẩn thận?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế còn cậu? Chương cũng lo lắng hỏi
bạn. Sao cậu không thi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức nhặt một hòn sỏi, ném mạnh vào chân
tường, nó văng trở lại đúng vào tay Chuơng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình đợi cậu không thấy, nên cũng quyết
định bỏ thi luôn...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu ngốc quá! Nếu lỡ thì chỉ một mình tớ
chịu thôi, sao để đến nỗi cả hai thằng cùng hỏng? Chán cậu quá, Đức ơi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức ôm lấy Chương, khóc:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tớ thương cậu quá! Để một mình cậu bất
hạnh không đành, thôi thì có thêm tớ nữa cùng rủi ro, để cậu đỡ ân hận...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chương cũng khóc:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cám ơn cậu đã vì tớ mà có khi hỏng cả
cuộc đời!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hỏng là thế nào? Thua keo này, ta bày
keo khác. Với lại, có thi đã chắc gì đỗ, là tớ nói tớ ấy... Nhưng mà cậu bị rắc
rối thế nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáng ấy, Chương đến địa điểm thi sớm lắm,
trên đường mới chỉ có loáng thoáng bóng người. Đang đạp xe, bỗng Chương phát
hiện ra có một cô bé gái độ mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm quằn quại bên một
vũng máu. Cậu nhảy xuống, đến gần thì thấy cô bé bị thương ở đầu, máu chảy
nhiều quá.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em bị làm sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cô bé nhắm mắt chỉ ta về phía trước,
giọng thều thào:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bị... xe máy đâm... của một người đàn
ông... chạy rồi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tức tốc, Chương xé áo may ô buộc đầu cô
bé lại rồi đỡ lên xe đạp, phóng thẳng đến bện viện. Khổ cái, không thuộc đường,
nên vừa đi vừa hỏi thăm,. Mãi mới đến nơi..</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình định đưa cô bé vào viện rồi đến địa
điểm thi, nhưng, ở đó người ta không cho đi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Họ yêu cầu mình khai đủ thứ, rồi bắt
phải ở lại để làm thủ tục nhập viện cho cô bé... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao cậu không nói cho họ biết là cậu
đang phải đi thi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Có! Mình có nói nhưng người ta không
tin, chìa cả thẻ thí sinh dự thi ra cũng chịu. Họ còn nghi mình là thủ phạm nữa
chứ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mải nghĩ chuyện của mười năm trước, chiếc
xe do Chuyên lái đã ngoặt vào một cánh cổng, dừng lại trước một cái sân rộng,
trải bê tông nhựa. Chuyên tắt máy, giục:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Xuống đi Đức! Đến nơi rồi! Mà cậu nghĩ
gì thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức như tỉnh ra, cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tớ nghĩ về cái cô bé mà cậu đã bỏ cả
buổi thi để đưa vào bệnh viện. Giờ mà gặp được cô ấy thì buồn cười lắm nhỉ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chuyên cười to:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Buồn cười lắm hả? Thế cậu có muốn gặp cô
ấy không? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu gặp rồi à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Gặp rồi! Mà cậu cũng sắp sửa gặp ngay bây
giờ đấy!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức ra khỏi xe, hơi mát của đất trời và
cả tiếng giun dế kêu đêm ùa vào làm anh dễ chịu hơn so với cái mát lạnh bằng
máy của xe ô tô. Nghe Chuyên nói thế, Đức đã đoán ra:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cậu lấy cô bé?!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chuyên cười phá ra:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Giỏi! Giỏi đoán mò thật đấy! Mà lại đúng
mới chết chứ. Đúng là sĩ quan quân đội nhân dân thật! Thôi vào đi, đây là văn
phòng, cũng là nhà ở làm việc của vợ chồng mình...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức theo Chương vào một căn phòng có đèn
điện sáng choang, khiến anh lóa mắt, một lúc sau mới nhận ra những đồ vật được
trưng bày giản dị nhưng ngăn nắp. Ở một góc tường, khuất sau một chậu cây xanh,
phải tinh ý hoặc cố ý lắm mới thấy, Đức nhìn thấy một chiếc áo quân phục được
lồng trong tấm ni lông trong suốt, kiểu áo của binh sĩ. Phía trên là chiếc mũ
kê-pi có viền đỏ, lấp lánh quân hiệu. Đang mải mê ngắm những đồ vật trong phòng
khách thì Chương đã từ phòng bên sang, theo sau anh là một phụ nữ, giản dị
trong bộ áo cánh, nhưng không kém phần đoan trang, xinh đẹp. Đức lúng túng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chào chị...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đây, cái cô bé đã cản bước đường tiến
thân của hai thằng mình ngày đó đây. Chương giới thiệu một cách hãnh diện. Cô
ta tên là Minh Thúy, bà con trong làng còn gọi là chị Chương...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em chào anh Đức ạ! Tiếng chào trong vắt
của Minh Thúy và lời giới thiệu của Chương, khiến Đức hơi ngượng. Suốt những
năm qua, không ngày nào anh Chương nhà em không nhắc tới anh, anh gần như là
thành viên trong gia đình em đấy. Chúng em cứ ân hận mãi, vì em mà các anh phải
lỡ làng. Hôm nay thậy là may cho chúng em quá. Thôi, em mời hai anh cùng ngồi vào
mâm, để mà hàn huyên. Mâm cơm dưa muối em chuẩn bị từ khi cô em nhắn tin sang,
anh Chương đã ra lệnh cho em phải làm cho thật chu đáo, nhưng mà em vụng lắm...
Thúy che miệng cười nhẹ, còn Đức thì cứ ngẩn ngơ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Rượu rót ra, chạm cốc và im lặng. Im lặng
chất chứa đầy những kỉ niệm, long lanh như thủy tinh và cũng xót xa như hạt
muối trong veo, tưởng như trong ba người, hễ ai đụng tới, lập tức nước mắt sẽ
òa ra, tuôn trào... Để rồi, người lên tiếng trước vẫn là Thúy:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bây giờ em mời hai anh uống rượu tự nhiên,
em phải đi nằm với các cháu. Sáng mai, dậy sớm, còn phải sang cô em để thăm chị
Đức. Uống bao nhiêu thì uống, nhưng sáng mai các anh không được ngủ trưa đâu
đấy!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thúy đi rồi, Đức và Chương nhìn nhau, bất
ngờ cả hai cùng rơi nước mắt. Có một giọt lặn vào trong rượu. “Mâm cơm dưa muối”
của Thúy chất ngất thịt gà luộc vàng chơi chới, miến dong trong suốt, thơm
lừng...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sau hôm ấy, cậu về nhà hay đi đâu? Mãi
rồi Đức cũng nói được một câu, phá vỡ cái không khí nặng nề.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Về quê, về cái làng này. Bố mẹ mình
không nói câu nào, nhưng mình biết các cụ vô cùng thất vọng vì thằng con. Hai
tháng sau, mình nhập ngũ thi hành nghĩa vụ quân sự... Còn cậu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình cũng thế! Đức bắt đầu cảm thấy hào
hứng. Nhập ngũ sau hai năm, trong quân đội mình được tổ chức ôn thi rồi thi đậu
vào trường sĩ quan. Thế là nghiệp con nhà lính bắt đầu từ đó...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chuyên rót rượu vào ly Đức, rồi rót cho
mình:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế là cậu cũng đi đường thẳng rồi! Còn
mình phải đi đường vòng, vòng một chút thôi. Vào bộ đội, mình làm lính biên
phòng đóng ở một cửa biển miền Trung. Ở đây, mình được một ông cụ yêu quý, nhận
làm con và truyền cho mình cái nghề nuôi thủy sản. Ra quân, mình về ngay làng
để triển khai mấy mẫu đầm hoang của xã. Nhưng, có một điều này, quan trọng vô
cùng, có tính quyết định đến cuộc đời mình...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thúy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đúng! Đôi khi mình cứ nghĩ hình như ông
Trời cản đường không cho mình vào đại học. Nhưng bù lại, ông ta, tức là Ông
Trời ấy lại ban tặng cho mình một cô gái, không, với mình phải gọi là cô
Tiên!... Lúc mình ở bộ đội, ông cụ bố Thúy lùng sục tìm mình bằng những dấu vết
của bệnh viện mà mình khai báo hôm ấy. Cụ đến tận nhà, khi biết mình bị lỡ buổi
thi đó thì ông cụ ân hận lắm. Khi mình về phục viên, hai bố con cụ đến thăm và
rủ mình lên Hà Nội chơi. Cụ hỏi: “Anh còn quyết tâm thi vào đại học nữa không?”,
mình thưa là con muốn về quê để làm kinh tế, học hành thì để từ từ, vừa làm,
vừa học dần. Cụ im lặng, gật đầu, rồi lại hỏi: “Thế anh đã định cưới vợ chưa?”,
mình ấp úng không nói được, thì cụ nói ngay: “Nếu thế thì anh nên cưới vợ, có
vợ anh mới làm kinh tế được”. Mình vâng dạ lấy lệ cho ông cụ khỏi tra vấn gì
nữa, nào ngờ ông cụ hỏi ngay:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh có muốn cưới con Thúy nhà tôi không?
</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế mới chết chứ! Biết trả lời thế nào
bây giờ. Thúy đã mười tám tuổi, xinh như bông hoa, lại là con nhà Hà Nội gốc,
lấy một thằng nhà quê thất học như mình sao được? Rồi cũng đành đáp:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thưa bác, cháu muốn lập nghiệp ở quê
nhà. Mà quê cháu nông thôn, nghèo nàn, lạc hậu, vất vả lắm. Sợ em Thúy...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi hiểu rồi! Năm nay con Thúy vừa thi
rớt đại học, tôi cho nó về quê anh làm người giúp việc cho anh. Nếu chịu được
thì lấy nhau, còn không thì thôi, tùy anh chị...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mãi sau này khi đã thành vợ chồng, Thúy
mới thú nhận là đã nói với bố “con chỉ lấy anh Chuyên thôi”. Mình hỏi tại sao
thì Thúy bảo: “Bố nói là một con người như anh, dám hy sinh lợi ích của mình vì
người khác, thì thế nào cũng nhận được sự thương yêu giúp đỡ của người đời”.
Ngẫm ra cũng thấy đúng, Đức ạ... Cơ ngơi, sự thành công của mình hôm nay, phải
nhờ ở công sức, đầu óc tính toán của Thúy rất lớn. Nói thật nhé, người thành
phố, trong cuộc vật lộn thương trường này, họ hơn cánh nông dân mình cả cái
đầu! Thế còn cậu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức đã ngấm tí men, lại ngấm cái niềm vui
có hậu của bạn, nhưng anh vẫn có cái phiền muộn của hoàn cảnh gia đình, nên trả
lời dè dặt:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vợ mình dạy học cấp hai. Tuy vậy chứ
cũng bôn ba, đôn đáo lắm. Ngặt nỗi cái bệnh đau đầu thỉnh thoảng nó lại hành...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sự tình thế nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hồi cô ấy, học cao đẳng sư phạm, lúc đi
qua sân bóng chuyền, bị một quả bóng đâp vào sau gáy, gục xuống ngất tại chỗ.
Chữa khỏi nhưng thỉnh thoảng vẫn đau lại. Mới rồi lại bị cái công nông nó quệt
nên đau lại, dữ dội hơn...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế lúc yêu nhau cậu có biết cô ấy có
bệnh sẵn không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Biết chứ! Cô ấy kể hết cho mình nghe...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chương đứng dậy, ra chiều nghĩ ngợi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Phải chữa bằng khỏi, bằng tiệt! Cái này
để mình lo về tài chính, với lại chú Quản Hành là bạn chiến đấu với bố mình ở
miền Đông Nam bộ, chú quý mình lắm. Cậu giỏi, vẫn là con người đáng nể. Biết có
bệnh mà vẫn nhận trách nhiệm, ông Trời cũng cho cậu một Nàng Tiên... Ta uống
cái nhỉ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế là mọi cái Chương, đúng hơn là vợ
chồng Chương đã lo chu tất chuyện ăn ở của vợ Đức trong thời gian chữa bệnh.
Chú Quản Hành thì hứa, không quá hai tháng sẽ khỏi, mà là khỏi hẳn. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi, yên tâm lên đơn vị đi, đã có mình
lo. Mình phải vào Sài Gòn chứ không thì theo cậu lên đơn vị, chơi với cậu và
các bạn cậu một ngày. Nhưng vì công việc, hẹn sau vậy...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lúc ra đến đầu làng, chống xe, Đức nắm
tay Chương:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cám ơn vợ chồng cậu. Mình chúc cậu trở
thành một một tỷ phú, một doanh nhân tầm cỡ quốc tế!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cái đó khó đấy, cỡ quốc gia thì mình
hứa. Còn mình thì chúc cậu trở thành một ông tướng. Được không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đức cười xòa:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cái đó thì khó thật!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Khó cũng phải phấn đấu. Mình có đọc được
ở đâu đó, còn nhớ được câu: “Nếu một nam nhi bước chân vào cổng trường sĩ quan
mà không mơ thấy mình cầm trong tay chiếc gậy Thống chế, thì đó là một chiến
binh tồi!”. Sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi được, mình hứa, nhưng nếu không
thành sự thật thì mình xin chân làm bảo vệ cho cậu đấy.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không bao giờ, Đức ạ. Thôi lên ngựa đi,
chàng “cựu học sinh lớp mười ba”!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: center;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Các bạn lớp “mười ba” thương mến ơi, tôi
muốn nói với bạn câu này. Có một ngày nào đó trên chặng đường trước mắt, các
bạn sẽ gặp những vị tướng tài ba hay nhà doanh nghiệp lừng lẫy? Họ chính là
những cô cậu học trò lớp “mười ba”,<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>lỡ
vận may năm nào đấy. Bạn sẽ gặp họ, cũng như tôi sẽ gặp tướng Đức và nhà tỷ phú
Chuyên, mà phần đầu câu chuyện tôi đã kể trong thiên truyện ngắn này.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: right;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: right;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">H.Đ.Q.</span></i><span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="AF" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-13111935771080261422013-06-10T03:13:00.001-07:002014-04-04T19:45:37.182-07:00TRANG TRẠI TÔ VŨ<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;"><a href="http://facebook.com/dc.hdquang">http://facebook.com/dc.hdquang</a></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><i><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;">(Xin tặng những ai tuổi Quý Mùi)</span></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;"> Tôi
về làng lần này nghe dân tình kháo nhau dữ lắm. Tưởng chuyện gì, thì cũng lại
chuyện anh Phúc. Mà cũng chẳng hiểu ra làm sao, anh Phúc cứ mãi mãi là đầu têu
ra những chuyện để cái "phố cong môi" của làng tôi quan tâm bàn tán.
Thì đã đành một nhẽ, chả thế mà cái phố toen hoẻn, tự phát hình thành từ mấy
cái kẹo dồi chè chén để rồi thành nơi thu thập, tin tức, rồi biên tập cho
nhuyễn ra để phát đi, mười phần chả chắc còn được ba, bốn. Phố xóm, phố làng ấy
mà, chả có tên, vậy mà không biết vị tiên sinh nào đã đặt cho một cái tên là
phố Cong Môi. Quả đáng bậc hiền minh? Cái tên sao mà vừa kêu, vừa hay, mà chuẩn
xác đến thế. </span></span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;"> -Thì
bà cứ nói hẳn ra như thế có phải không! Tôi có mấy người bạn tên là Phúc cơ.
Ông bạn ngày bé của tôi cũng tên Phúc, Phúc Trều ấy, bây giờ làn thợ cơ khí gò
thùng ở đầu phố Cong Môi ta đây, bà biết không?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;"> -Thế
ra cái nhà ông ấy cũng là bạn ông à? Có phải cái ông "cung cấp súng"
cho cái thằng bắn què chân thầy giáo Mạnh phải không? Nhưng cơ mà tôi hỏi ông
Phúc Sếnh cơ...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;"> Giá
kể, đừng làm nghề viết lách, bố bảo tôi cũng không có thì giờ ngồi lê ở phố
Cong Môi. Tôi bỗng tò mò hỏi lại bà Tư Nhoèn:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;"> -Thế
anh Phúc làm sao hả bà Tư?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> </span><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;">-Thế ông không nghe gì à?
Đi rồi! Đi hẳn rồi, bỏ vợ con ở nhà, một mình tếch vào ở tận Khe Đù... </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US" style="font-family: Arial;"> Quả
là tôi chưa nghe chuyện anh Phúc bỏ nhà cửa, vợ con ra đi một thân, một mình.
Tội thân thế, gần sáu mươi rồi còn non nước gì. Hay là lại sinh tật. Ai chứ ông
tướng này thì dám lắm...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US">Khe Ñuø thì xa xoâi, heûo laùnh laém, nhöng khoâng
nguy hieåm baèng Ñaù Moïc, tuy Ñaù Moïc gaàn vôùi laøng toâi hôn. Hoài beù,
toâi nghe caùc cuï baûo sôû dó coù caùi teân laø Ñaù Moïc, vì moãi naêm, caùi
taûng ñaù to baèng ngoâi nhaø laïi moïc to ra moät ít. Ñaù aáy laø ñaù thaàn,
ñeâm ñeâm ñaù lôùn, ñaù beù töø maõi Nga Sôn, Nuùi Ngaïng... keùo nhau veà tuï
hoïp. Ñaùm choai choai chuùng toâi ñaõ coù laàn moø vaøo taän nôi, quaû taûng
ñaù coù nhöõng noát saàn nhö ñeá giaøy, maø moãi caùi noát aáy cöù moïc daøi ra
töø traêm ngaøn ñôøi nay. Khoâng nhöõng theá, haøng traêm taûng ñaù lôùn beù
cöù laâu laâu laïi "moïc" ra töø loøng ñaát, loån nhoån ñaây ñoù,
taïo thaønh moät baõi ñaù ñaày veû hoang vu vaø thaàn bí. Ñaáy laø moät nôi khoâng
ai ñeán laøm gì, vöøa thieâng, laïi vöøa khoù aên, troàng caáy gì ñöôïc ñaâu
maø ham. Theá maø anh Phuùc daùm vaøo ñaáy ñeå ñònh cö, ñeå laïi caû moät cô
ngôi khaù "hoaønh traùng", maø anh, vôï anh roài caùc con anh bao
naêm gaày döïng. Chaéc haún phaûi coù duyeân côù!</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US">***</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Baây
giôø noùi veà anh Phuùc. Naêm 1972, luùc toâi bò thöông ôû Ñöùc Cô, vaøo traïm
xaù ñieàu trò, coù moät oâng anh giaø ñaàu troïc loác ñeán hoûi:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Maøy
laø thaèng Quang phaûi khoâng?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Vaâng!
Anh laø ai maø bieát teân em? Toâi nghi ngaïi hoûi laïi.</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Tao
laø xem danh saùch ôû quaân löïc, thaáy maøy laø ngöôøi xoùm döôùi...!</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
caøng ngôù ngöôøi, chaúng hieåu gì. Thaáy theá, anh giaø caøng vaën:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Maøy
coù hoï vôùi caùi Nghóa, con nhaø oâng Nhaân Nghóa, ñuùng khoâng?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Vaâng!
Toâi vaãn laïnh nhaït vì khoâng bieát anh laø ai, "caùi Nghóa" laø
ñöùa naøo. Anh ta cöôøi troâng sao maø kinh haõi ñeán theá, caùi mieäng veâu
vao, haøm raêng voå vaøng kheø, chæ coù ñoâi maét laø tinh quaùi cöôøi côït:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Theá
maø maøy vaãn khoâng nhôù ra aø? Soát reùt laøm hoûng meï noù ñaàu oùc roài
phaûi khoâng? Theá naøy vaäy, tao laø Phuùc, con baø Cai Vaän. Coøn maøy laø
thaèng Quang, con oâng Baùch Quang ôû xoùm Suû...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -OÁi
giôøi! Theá maø anh chaúng noùi thaúng ra, cöù ôõm ôø laøm sao em nhôù ra. Maø
em bieát anhh töø hoài em coøn beù tí, möôøi maáy naêm laøm sao maø nhôù...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Töï
döng toâi thaáy anh Phuùc hieàn laønh, khoâng coù chuùt gì laø kinh dò nhö luùc
naõy. Anh em oâm laáy nhau haøn huyeân. Ñeán hoâm toâi ra vieän, ñeán chaøo
anh, anh Phuùc môùi keå cho toâi nghe, raèng anh cuõng bò thöông, khoâng naëng
nhöng nguy hieåm. Toâi hoûi nguy hieåm theá naøo, vaøo ñaàu, chaán thöông soï
naõo aø? Döùt khoaùt anh khoâng noùi. Maõi sau anh noùi nhoû ñaày veû buoàn
baõ: "vaøo ñaàu ñaõ may, noù laïi vaøo caùi choã... choã laáy vôï!".
Luùc ñoù, toâi coøn treû quaù, neân an uûi anh moät caâu cöïc kyø voâ duyeân:
"Soáng ñöôïc laø may, laáy vôï laøm gì cho noù khoå ñôøi haû anh!?. Toâi
khoâng ngôø caâu noùi cuûa toâi laïi laø noãi aùm aûnh cuûa anh. Cho ñeán cuoái
naêm 1975, luùc toâi veà pheùp. Anh Phuùc ra quaân töø thaùng 9, nghe tin toâi
veà anh ñeán thaêm ngay. Luùc naøy troâng anh ñaõ khaù hôn, khoâng veâu vao
kinh dò nhö hoài ôû Gia Lai. Anh baûo toâi:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Chuù
coù nhôù anh noùi vôùi chuù hoài anh bò thöông khoâng?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Maõi
toâi môùi nhôù ra, vaø giaät mình:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Cheát
thaät! Theá coù chöõa ñöôïc khoâng? </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Ñöôïc
roài! Nhöng maû meï noù khoâng bieát ñöùa naøo noù phao tin raèng tao maát caùi
aáy, neân oâng Nhaân Nghóa khoâng chòu gaû caùi Nghóa cho tao.</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Thì ra
anh ñaõ ñeå yù ñeán "caùi Nghóa" töø hoài naøo. OÂng Nhaân Nghóa laø
baùc toâi, moät con ngöôøi cöïc kyø coá höõu vaø laäp dò. Moät tay gia tröôûng
kheùt tieáng, maø laïi chæ coù moãi chò Nghóa laø con gaùi, neân baùc toâi
caøng döõ daèn. Toäi thaân anh Phuùc, laïi ñi hoûi chò Nghóa laøm gì cho khoå,
toâi nghó theá. Anh Phuùc gaï toâi:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Toái
nay anh vôùi chuù ñeán thaêm nhaø oâng Nhaân Nghóa ñi!</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
ñoàng yù. Nhaø baùc toâi ôû moät mình treân moät caùi goø, ñöôøng ñi gioù baác
thoåi buoát maët. Gaàân chuïc naêm ôû mieàn Nam khoâng chòu reùt, hai haøm
raêng toâi cöù ñaùnh vaøo nhau nhö khua moõ. Tröôùc khi ñaùnh tieáng goïi
coång, treâu choïc boïn choù döõ nhaø baùc Nhaân Nghiaõ, toâi xin keå toùm
löôïc veà oâng baùc toâi. OÂng baùc toâi teân laø Hoaøng Ñình Nhaân, tröôùc
ñaây coù ñi lính khoá ñoû cho Phaùp, leân ñeán caáp "beáp" (khoán
khoå, binh nhaát) roài giaûi nguõ. OÂng ñaõ sang ñeán taän Chaâu Phi, Mangat...
Naêm vôõ ñoàn Taây 1945, oâng tham gia du kích, roài huaán luyeän cho daân
quaân, caû nam laãn nöõ. Caùc baäc aáy sau naøy keå laïi raêng oâng beáp Nhaân
aùc laém. Ai khoâng ngay haøng thaúng loái hoaëc cöôøi ñuøa trong luùc taäp laø
oâng phaït ngay, baét nhoát vaøo chuoàng traâu. Moät trong nhöõng coâ du kích
ngaøy aáy laø vôï oâng beáp Nhaân. Sau naøy, coù chò Nghóa, khoâng thaáy ai
goïi baùc toâi laø "oâng Beáp" nöõa, maø goïi gheùp vôùi teân con
gaùi laø oâng Nhaân Nghóa. OÂng Nhaân Nghóa voán ñaõ noåi tieáng, nhöng do
caùch soáng cuûa oâng, oâng laïi caøng noåi tieáng hôn. Sau hoaø bình, oâng
choïn moät quaû ñoài, ñöa vôï con leân ôû, haàu nhö bieät laäp vôùi xung quanh.
Trong nhaø oâng nuoâi moät baày choù, maø caàm ñaàu laø moät con choù thieán
maø ngöôøi ta ñoàn laø oâng cho moät mieáng maûnh saønh vaøo choã thieán,
khieán con choù caøng suûa, caøng ñau, caøng döõ! OÂng nuoâi nhieàu con quaùi
vaät laém: raén, traên, kyø ñaø vaø caû moät con caùo nöõa. Cöù ba ngaøy con
caùo xôi moät con gaø gioø! Chaû bieát tieáng ñoàn thaät hay bôõn, bôûi chuùng
toâi, tuy coù hoï haøng thaät, nhöng vöøa sôï, laïi vöøa gheùt oâng, neân
chaúng bao giôø heùo laùnh! Thænh thoaûng toâi cuõng gaëp oâng moät khi coù
gioã teát vaø nhöõng khi oâng luøa moät ñaøn deâ cuûa oâng ñi chaên. Caùi luõ
deâ naøy cuõng thaàn tình, cöù moãi khi qua ñöôøng, chuùng ñeå laïi nhöõng cuïc
phaân nhoû nhö vieân bi, ñen boùng...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Ñeán
coång, chuùng toâi thuû saün moãi ngöôøi moät caây gaäy, roài reùo coång:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Chò
Nghóa ôi! Chò Nghóa...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Laäp
töùc baày choù suûa tung trôøi. Moät luùc sau coù tieáng chò Nghóa hoûi voïng
ra:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Ai
ñaáy?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Em
ñaây! Em laø Quang, con oâng Baùch Quang ôû trong Nam môùi ra, ñeán thaêm hai baùc
vôùi chò ñaây... Toâi keå moät leøo caû teân boá toâi cuøng vôùi coâng traïng
cuûa miønh ñeå laáy loøng tin cuûa cha con oâng Nhaân Nghóa.</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Chò
Nghóa xaùch caùi ñeøn baõo ra, theo sau laø maáy con choù caän veä, thaáy toâi
chò quaùt baày choù, laäp töùc chuùng im ngay vaø taûn sang hai beân mai phuïc.
Thaáy toâi, chò cöôøi ñon ñaû, nhöng khi thaáy anh Phuùc, laäp töùc, chò nín
baët, vaø hình nhö cuõng coù yù mai phuïc.
</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Hoaù ra
oâng baø Nhaân Nghóa cuõng laø ngöôøi xôûi lôûi. Chuyeän, anh em toâi, toâi vaø
anh Phuùc laø nhöõng "chieán só giaûi phoùng" vöøa töø chieán tröôøng
aùc lieät trôû veà, caû laøng caû nöôùc coøn phaûi nghieâng mình thaùn phuïc
nöõa laø....Caên nhaø roäng nhöng khoâng laïnh laém vì coù moät ñoáng löûa un
goác xueå , toaû muøi thôm noàng naøn. Ñoái dieän vôùi anh em toâi, oâng baùc
quaán caùi chaên chieân ñeán coå, oâng chæ noùi chuyeän vôùi toâi, nhöng cöù
lieác sang anhh Phuùc, laøm anh cöù ngoài im nhö thoùc, thænh thoaûng laïi cöïa
quaäy treân caùi traøng kyû oïp eïp. Baùc gaùi toâi vaø chò Nghóa ngoài beân
giöôøng thænh thoaûng cuõng goùp chuyeän baèng nhöõng caâu "oâ, aù, suyùt
soa...". Chuyeän vaõn moät luùc sau, oâng beáp hình nhö cuõng boác maùu
lính trong ngöôøi, haát tung caùi chaên ra khoûi vai, rít thuoác laøo trong
caùi ñieáu baùt saønh saïch. Baát ngôø, oâng hoûi toâi:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Chaùu
coù bò thöông khoâng?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Daï
coù, ñöôïc xeáp haïng, nhöng chöa coù soå...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Theá
aø? Bò vaøo choã naøo?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Chôït
toâi baät cöôøi, nhôù lôøi anh Phuùc, toâi noùi vui:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Daï,
phoåi vaø maét. Nhöng maø thöa baùc, khoâng aûnh höôûng gì ñeán chuyeän...laáy
vôï! </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Khoâng
ngôø toâi laïi daùm noùi moät caâu khaù hoãn nhö theá. Ñöôïc caùi, caû nhaø
cöôøi vang, oâng baùc cuõng cöôøi neân toâi ñôõ ngöôïng. Baùc beáp toâi baät
caùi ñoùm taønh taïch:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Boá
tieân nhaân anh. Theá kyø naøy veà cöôùi voï chöù...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Daï,
chaùu cuõng ñònh cöôùi vôï, nhöng hoï cheâ, baùc aï. Ngöôøi ngôïm xanh nhö saâu
rau theá naøy, laïi ngheøo rôùt, caùc coâ aáy cheâ. Maø caû cha meï caùc coâ
cuõng ngaùn ngaåm... Toâi quyeát ñònh "neâu vaán ñeà" theo tinh thaàn
maø toâi vôùi anh Phuùc ñaõ thoáng nhaát. Baùc gaùi ngoài beân kia giöôøng
goaùp vaøo:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Ai maø
cheâ caùc anh. Caùc anh baây giôø coù giaù, laøm cao laø phaûi...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Chuùng
chaùu coù laøm cao gì ñaâu haû baù! Hai anh em chaùu hoài gaëp nhau ôû chieán
tröôøng, cuøng bò thöông coù heïn neáu soáng maø veà thì anh Phuùc laáy vôï
tröôùc, roài môùi ñeán chaùu, anh Phuùc nhæ (Phuùc ta gaät ñaàu beõn leõn). Anh
Phuùc cuõng laø thöông binh nhöng vaãn khoeû chaùn, theá maø coøn bò cheâ
ñaáy...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Töï
döng caû nhaø im laëng moät caùch khoù hieåu. Khoâng ai ñaùp lôøi toâi, chæ coù
anh Phuùc ñaù vaøo chaân toâi moät caùi roõ maïnh. Toâi nghó mình ñaõ noùi caâu
gì thaát thoá, ñaâm lo. OÂng beáp naïp thuoác, chò Nghóa toan ñöùng vaøo buoàng
trong, toâi ñaùnh lieàu:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Hay
laø baùc baù gaû chò Nghóa cho anh Phuùc ñi!</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Vaãn im
laëng. OÂng beáp huùt xong ñieáu thuoác, nhaû khoùi, roài noùi vôùi anh Phuùc,
ñaây laø caâu ñaàu tieân keå töø luùc anh Phuùc böôùc vaøo nhaø:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Toâi
thöông anh, nhöng tröôùc heát anh phaûi chöõa chaïy veát thöông trong ngöôøi,
sau ñoù anh phaûi laøm cho toâi phuïc anh, tin anh, toâi seõ gaû con Nghóa
cho...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
chaû hieåu caùi aån yù cuûa oâng baùc trong caâu noùi, roài baám anh Phuùc ra
veà. Caâu chuyeän toái hoâm aáy ñaïi loaïi nhö theá. Toâi heát pheùp trôû laïi
mieàn Nam,
roài chuyeån ngaønh ra daân söï, coâng taùc taïi Saøi Goøn. Laâu laém môùi veà
qua nhaø, vì chaû coù tieàn, cô quan laïi khoâng coù cheá ñoâï thanh toaùn taøu
xe nhö Nhaø nöôùc cho pheùp. Veà roài laïi haáp hoaûng ñi ngay. Chuyeän cuûa
anh Phuùc toâi khoâng bieát theá naøo. Nhöng maáy naêm sau, toâi nghe tin anh
ñaõ laáy chò Nghóa thaät, ñeû moät loaït boán ñöùa, toaøn con trai... Toâi mæm
cöôøi nghó laïi vaäy laø caùi "choã laáy vôï" cuûa anh khoâng coù
vaán ñeà gì!</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US">***</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Laàn
naøy nghe tin anh Phuùc "boû laøng" vaøo Ñaù Moïc, toâi tranh thuû
phoùng leân nhaø anh. Sau khi laáy ñöôïc chò Nghóa, anh Phuùc noi göông oâng
nhaïc, ra chieám lónh moät quaû ñoài, chaúng chung ñuïng, raùp vaùch vôùi ai.
Moïi vieäc, töø lôùn chí beù, anh ñeàu coá laøm moät mình, chaúng nhôø ai. Möôi
naêm sau, quaû ñoài cuûa anh Phuùc xanh um tuøm, nhìn xa thaáy thích maét,
nhöng cöù nhö moät khoaûng röøng thieâng, dieäu vôïi. Ñuùng laø anh khoâng coù
nhaø, chò Nghóa, vôï anh tieáp toâi vôùi veû maët daøu daøu:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Ngöôøi
ñaâu maø haâm laï haâm luøng, caäu aï. OÂng aáy veà queâ ngöôøi baïn ôû Haø nam
xong veà ñöôïc vaøi böõa tuyeân boá vôùi caû nhaø laø "tao seõ ñi vaøo Ñaù
Moïc, thaèng Tuøng ñi vôùi boá, thaèng Thoâng, thaèng Queá coøn ñi hoïc thì ôû
ngoaøi naøy vôùi meï maøy...". Caäu tính theá coù quaùi ñaûn khoâng kia
chöù!</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Theá
coøn thaèng Tieán? </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Noù
sang hôïp taùc lao ñoäng ôû Haøn Quoác, caäu chöa bieát nhæ?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi ñi
loanh quanh trong vöôøn, chuoái muøa ñoâng vaøng aùy, nhöng cam thì vaøng ñoû,
nom ñaõ muoán chaûy nöôùc giaõi. Toâi ñeán beân thaønh gieáng, ngoù xuoáng caùi
mieäng gieáng roäng côõ thuôùc röôõi, nöôùc trong vaên vaét, ngoù thaáy caû
vaàng trôøi. Toâi hoûi chò Nghóa:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Gôùm,
baùc Phuùc nhaø em ñaøo laøm gì caùi gieáng to theá, ñònh ñeå caû xoùm aên
chaéc?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Chò
Nghóa ruõ ra cöôøi:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -AÁy
ñaáy, chæ coù oâng haâm môùi ñaøo gieáng theá chöù ai ñôøi! Naêm ñeû thaèng
Tieán, coøn phaûi vaøo xoùm gaùnh nöôùc aên, anh aáy baûo ñeå anh aáy ñaøo
gieáng. Ñaøo thì toát, nhöng phaûi nhôø vaû, roài aên uoáng, mình ñang tuùng,
thoâi hay laø cöù ñeå em ñi gaùnh ñôõ moät daïo. Chaúng noùi chaúng raèng, sang
hoâm sau, anh aáy ra phaùt buïi chuoái, khoanh moät voøng troøn baèng caùi
nong. Gieáng ñaáy! Khi thaáy saâu ñoä hôn meùt, anh ngoài thöø ra nghó ngôïi,
toâi baûo, anh xuoáng döôùi, ñeå treân bôø em keùo ñaát hoä anh. Anh löø maét
nhìn toâi: "Cöù lo chaên con, ñeå ñaáy cho tôù". Theá roài thaáy anh
ñem caùi ba loâ boä ñoäi ra, toâi töôûng anh ñònh ñi ñaâu, lo quaù. Ai ngôø,
saùng hoâm sau, anh ñeo ba loâ xuoáng gieáng, ñaøo ñöôïc ñeán ñaâu, anh aáy
laïi cho vaøo ba loâ, ñeo leân löng, treøo leân ñoå! Roõ toäi! Thaáy caùi
mieäng gieáng quaù to, ñaøo toán nhieàu coâng, toâi goùp yù, anh baûo:"Em
coù bieát khoái ñaáy! Gieáng heïp thì ñeo ba loâ leân theá quaùi naøo ñöôïc?
Vôùi laïi, gieáng lôùn theá naøy, khoâng sôï thieáu khí, cheát ngaït...".</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
nghe anh noùi, thöông quaù caäu aï. Ngöôøi ñaâu, phaûi caùi xaáu ngöôøi nhöng
toát buïng nhaát traàn ñôøi...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US">***</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
nhaát quyeát vaøo Ñaù Moïc tìm anh Phuùc, deã coù gaàn hai chuïc naêm, anh em
chöa gaëp nhau roài coøn gì. Caäu em toâi baûo, xe maùy khoâng vaøo ñöôïc, xe
ñaïp thì quaõng ñöôïc quaõng khoâng, toâi baûo cöù ñeøo toâi ñi, quaõng naøo
khoâng ñi ñöôïc xe thì toâi ñi boä. Laên loäi gaàn buoåi saùng, toâi môùi tìm
thaáy "Trang traïi Toâ Vuõ" cuûa anh Phuùc. Caùi teân trang traïi
vieát baèng voâi treân taám vaùn moäc ñöôïc tröông leân giöõa caùi coång chaøo.
Toâi coøn chöa kòp nghó vì sao laïi coù caùi teân Toâ Vuõ, thì moät con choù
deù ñaõ phoùn ra suûa nhaëng leân. Thaáy toâi leách theách, thaèng con anh chöa
nhaän ra noù baûo boá chaùu ôû maõi tít trong kia kìa, ñeå chaùu ñi goïi. ÖØ,
giaù keå coøn khoûe toâi vaøo tìm anh roài, nhöng baây giôø toâi ñaõ meät muoán
baõ ngöôøi, chæ toan kieám choã keành. Ngoâi nhaø troáng tueành, tieáng moït
nghieán treøo treïo treân maùi laù coï, nghe buoàn buoàn, khieán toâi díp maét
laïi. Nhöng chæ moät luùc sau toâi bò khua daäy bôûi tieáng keâu be be cuûa
haøng traêm con deâ. Roài tieáng khua moùng cuûa noù treân nhöõng taûng ñaù
moïc. Anh Phuùc vaøo cöûa ngoù toâi chaèm chaëp:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Ra bao
giôø theá? Maø caäu laïi daùm moø vaøo taän ñaây tìm toâi kia ñaáy?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Anh em
oâm laáy nhau, cöù nhö hoài coøn ôû chieán tröôøng. Ngoài nghæ ngôi moät luùc,
toâi baûo anh ñöa toâi ra xem caùi taûng "ñaù moïc" ngaøy xöa. Toâi
tìm laïi coá nhaân, naøo ngôø taûng ñaù moïc ngaøy xöa löøng löõng laø theá,
baây giôø thaáp teø. Sao baûo noù moïc to ra kia maø.</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Noù
khoâng phaûi moïc ra, caäu aï. Ñuùng ra laø noù moøn ñi, caùi lôùp ñaù phaán
troâi ñi theo möa gioù, coøn caùi phaàn ñaù hoa cöông troài leân, chöù laøm gì
coù ñaù naøo moïc ñöôïc... Kia kìa, caäu nhìn xem, nhöõng taûng ñaù nhö ñaàu
oâng sö, troài leân do ñaát maøu bò baøo troâi....</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
caûm thaáy mình lôùn leân, coøn moïi vaät thì nhoû laïi, caû anh Phuùc ñöùng
beân toâi ñaây, anh cuõng ñaõ baét ñaàu coøm xuoáng. Nöôùc chaûy ñaù moøn, maáy
ai coøn maõi vôùi tueá nguyeät... Ngoài laëng moät luùc laâu, toâi nhö chôït
nhôù ra, hoûi anh Phuùc:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Sao
anh laïi ñaët cho trang traïi cuûa anh laø Trang traïi Toâ Vuõ?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Phuùc
löø maét nhìn toâi:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Nhaø
vaên maø doát theá khoâng bieát! Caäu thaáy khoâng trang traïi cuûa toâi chuû
yeáu laø chaên deâ. Caäu khoâng nhôù caùi oâng Toâ Vuõ bò ñaøy ñi chaên deâ
maõi taän baéc cöïc laø gì? Ai chaên deâ, ngöôøi aáy laø hoï haøng vôùi oâng
Toâ Vuõ aáy caû...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
cöôøi:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Ra
vaäy ñaáy! Theá ñaõ coù "con nhaïn" naøo bay qua ñaây chöa?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Coù ma
naøo daùm vaøo ñaây, ngoaøi vôï con. Hoâm nay caäu laø khaùch ñaàu tieân cuûa
toâi ñaáy. Trang traïi naøy ñang caûi taïo, roài cuõng phaûi thueâ ngöôøi...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Sao
baûo caùi gì anh cuõng laøm moät mình ñöôïc cô maø...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Chuyeän
ñaøo gieáng, laøm nhaø khaùc, coøn baây giôø laø laøm aên kinh teá thò tröôøng,
phaûi tính toaùn, maø cuõng phaûi ñeå cho ngöôøi khaùc hoï kieám mieáng côm
vôùi chöù. Maø coâng nhaän hoài ñoù mình cuõng ngoác thaät. Cuõng taïi caùi
maùu lính, cöù töôûng caùi gì mình cuõng laøm laáy ñöôïc... May maø chæ ngoác thoâi
chöa ñeán noãi ngu!</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Ngoác
vôùi ngu thì cuõng theá?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Khaùc
chöù! Ngoác laø voâ tö, laø doát. Coøn ngu thì coù haún hoïc thöùc, coù lyù
thuyeát haún hoi. Caäu coù coâng nhaän vôùi toâi theá khoâng?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
cöôøi vaø chôït nhôù ra:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Naøy,
hoài aáy anh laøm theá naøo maø oâng baùc "Beáp" cuûa em chòu gaû chò
Nghóa cho anh?</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Phuùc
cöôøi hô hô, roài anh chôït chuøng xuoáng:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -OÂng
cuï maát roài, laøm mình maát moät choã döïa. Giaù keå oâng coøn coá soáng ñeán
baây giôø... Toâi cuõng coù loãi vôùi cuï, cuõng vì chuyeän ñoù. Nhöng thoâi,
anh em mình veà, baûo thaèng Tuøng laøm baùt tieát deâ cho hoài söùc, roài ñeâm
toâi keå cho caäu nghe...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Caâu chuyeän maø anh Phuùc keå cho toâi nghe
vaøo caùi ñeâm giaù ôû baõi Ñaù Moïc, raët laø moät chuyeän hoang ñöôøng. Ñuùng
vaäy, neáu moät ngöôøi khaùc, chöù khoâng phaûi anh Phuùc cuûa toâi keå laïi.
Khi caâu chuyeän anh keå xong, toâi naèm traèn troïc, vöøa cöoøi moät mình
trong boùng toái, laïi vöøa thaáy thöông anh, muoán traøo nöôùc maét. Chuyeän
kín, caùi chuyeän ñaày maëc caûm töï aùi cuûa moät gaõ ñaøn oâng bò ñem ra
dieãu côït. Baùc Beáp Nhaân cuûa toâi chæ vaøo moät ñaøn deâ ñang laøm caùi
vieäc töï nhieân cuûa loaøi coù tieáng laø haêng say, baëm trôïn, noùi vôùi anh
con reå töông lai:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Toâi
khoâng muoán con Nghóa nhaø toâi phaûi thaát voïng khi laáy anh. Anh thaáy con
deâ ñöïc kia chöù? Noù thaät xöùng ñaùng ñöôïc laøm oâng chuû...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Chaùu
hieåu baùc lo cho chaùu. </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Thoâi
theá naøy vaäy. Chuyeän gì cuõng coù soá cuûa noù. Toâi soáng gaàn khaép gaàm
trôøi naøy roài, chöa bieát sôï caùi gì. Baây giôø anh laøm sao ñeå toâi sôï
maø neå anh, coi nhö toâi phoù thaùc con gaùi toâi cho anh. Haõy baét ñaàu töø
con deâ cuï kia...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Caâu
chuyeän nhieàu tình tieát laém, nhö thoâi, xin baïn ñoïc cho pheùp toâi khoâng
keå ra ôû ñaây. Noù buoàn! Ba thaùng sau, chò Nghóa tìm aên kheá chua, vaø noân
oïe döõ doäi. Nöûa naêm sau töø caùi ngaøy oâng Beáp Nhaân thaùch thöùc anh con
reå, ñaùm cöôùi ñöôïc tieán haønh, trong khi coâ daâu coù chöûa buïng vöôït maët
maø khoâng theøm che ñaäy.</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Saùng
hoâm sau, trong luùc ngoài aùp cheùn traø noùng hoåi vaøo moät beân maù, anh
Phuùc nhìn taûng ñaù moïc traàm ngaâm:</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Caäu
naøy, toâi cöù nghó maõi töø khi vaøo laäp caùi trang traïi naøy. Con ngöôøi ta
cuõng nhö taûng ñaù kia, cöù töôûng mình moïc ra, lôùn leân, nhöng hoùa ra laïi
do ñaát caùt xung quanh luùn suït, troâi röûa. Bi kòch thaät...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Toâi
quay sang nhìn thaúng vaøo maét anh:</span></span></div>
<div class="MsoBodyText2">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> -Em xin anh ñöøng noùi gì caû. Maø cho
duø coù theá ñi chaêng nöõa, thì ñaát caùt cuõng do caùc theá heä ñaù tan ra
maø thaønh...</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><span lang="EN-US"> Anh
Phuùc gaät ñaàu, nöûa nhö ñoàng tình, nöûa nhö an uûi toâi.</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: small;"><i><span lang="EN-US">Saøi Goøn, Cuoái naêm 2002</span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-70970015924799384762013-06-10T03:10:00.001-07:002014-04-10T20:16:28.137-07:00TRIẾT LÝ THỢ HỒ<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tốt nghiệp lớp mười hai, tôi thi rớt
đại học, cả ba trường đều rớt. Tôi không buồn lắm, ba tôi không nói gì, chỉ có
mẹ thì thật buồn. Mẹ buồn, đôi mắt mẹ trễ xuống, không nhìn thẳng, không nhìn
ai mà hình như mẹ tìm một cái gì đó, có lẽ là tương lai của tôi. Tương lai của
tôi? Tôi nhận quyết định nhập ngũ rồi hào hứng theo đám tân binh lên Trại huấn
luyện Phú Giáo. Sau ba tháng, tôi được bổ sung về phòng hậu cần tỉnh đội. Ở một
cơ quan "oách-xì dầu" này, tôi lại được biên chế vào một bộ phận nghe
cũng oách không kém: Đội xây dựng cơ bản! Nghe vậy, nhưng không phải vậy mà
chúng tôi là một "tiểu đội thợ hồ". Thì mọi nhẽ cũng đến vậy là cùng.
Ai cũng nghĩ làm anh bộ đội thì chiến đấu ngoan cường, từ nhân dân mà ra, kẻ
thù nào cũng đánh thắng... Kẻ thù của chúng tôi bây giờ là những bao xi măng,
còn những hố móng có lẽ còn phức tạp hơn cả giao thông hào ngày xưa. Tuổi mười
tám rưỡi của tôi vốn đã được đô thị hóa nên còn lẳng khẳng lắm. Cũng qua mau,
cái thời hạn hai năm, tôi xuất ngũ. Trở về nhà với vốn liếng xạ kích bài một,
ba bài chính trị cơ bản và trình độ "thợ hồ bậc bét", tôi thấy mẹ vui
lên một chút. Còn ba:</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thằng này có tay nghề "công
nhân xây dựng" do quân đội đào tạo, về nhà nghỉ ít bữa rồi tao qua nói với
chú Tiền, cho mầy theo chả!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mẹ tôi bừng mặt:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cái gì? Ông tính cho nó theo cái
nghề thợ hồ suốt đời chắc?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ba tôi vẫn cười, lạc quan:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thì làm sao? Má bây nghĩ nghề thầu
xây dựng kém lắm hả?! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chú Tiền với ba là bạn từ hồi nào,
tôi không biết, chỉ nghe nói chú tốt nghiệp kiến trúc sư đã lâu, làm cho nhà
nước mấy năm. Gặp lúc đổi mới, chú nhảy ra mở cơ sở xây dựng, rồi thành công ty
trách nhiệm hữu hạn. Nghe ba và mẹ nói với nhau như vậy, tôi thấy cũng cần phải
bày tỏ ý kiến:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Làm chỗ chú Tiền lương khá không
ba?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Khá hay không còn do nơi mình! Mầy
mà ngon, chả cho mầy làm cai, làm sếp, chắc là lương cao à...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vậy cho con theo ổng! Tôi quyết
định, rất nhanh gọn. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ba tôi nói để ba dẫn tôi tới
"bàn giao" cho chú Tiền, nhưng tôi không muốn. Chú Tiền tuổi còn trẻ
nhưng cái trán đã rộng, cằm hơi hóp lại, ngó bộ vó không mấy rộng rãi. Ngắm tôi
hết lượt từ đầu tóc tới đôi giày vải bố:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Biết xây?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Thưa chú, con biết xây, mà xây
nhà... cầu cho đại đội không à...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi tưởng chú Tiền thế nào cũng làm
nghiêm mà nẹt cho tôi một chặp. Nào ngờ, ổng ngửa người ra ghế mà cười in hệt
cải lương:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Giỏi! Giỏi lắm, thanh niên bây giờ
đi xin việc mà dám nói năng tục tĩu vậy là nhất xứ rồi! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chú Tiền không nói gì nữa mà kêu qua
máy bộ đàm: Ông Năm hả? Lên văn phòng tôi có chút việc, nghe!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có tiếng gõ cửa nhẹ, rồi cánh cửa
bằng nhựa màu trắng ngà được đẩy ra. Một ông già râu tua tủa trắng, cái lưng
hơi cong xuống trong chiếc sơ mi bợt màu, mỏng dính. Ông già nhìn tôi rồi hơi
khom mình xuống:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ông ... cho gọi tôi?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chú Tiền ngẩng lên, ngó thẳng vào
tôi, nhưng miệng lại nói với ông già:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ông Năm ngồi xuống đây! Ông biết
thằng này không? Nó là thằng con quý tử của Ba Nghĩa, bạn tôi. Đi nghĩa vụ về,
biết xây nhà cầu cho đại đội đi cầu tập thể. Tôi giao nó cho tổ ông, ráng kèm
cặp nó nghe ông Năm!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cúi đầu, nhí nhí chào sư phụ một
cách kính cẩn:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Con chào ông Năm!... </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông già Năm vẫn ngồi im, đầu hơi cúi
xuống. Chú Tiền nói thêm:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Nó biết võ vẽ nghề xây nhờ đi
nghĩa vụ. Thôi, theo ông Năm về tổ đi!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi đi theo ông già sư phụ, đầu
ngẩng lên vẻ hiên ngang, bất cần. Vài khúc cây tháo từ giàn giáo ra tua tủa
những đinh là đinh được đóng với nhau lỏng lẻo, gác lên vài tấm tôn
phi-brô-xi-măng. Đó là lán của thợ hồ, chỏng chơ vài tấm ván dính đầy xi măng
làm giường. Tôi không lấy thế làm bi quan, bởi vì tôi tin vào cái số của mình
thế nào cũng có ngày lên cai, lên sếp.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Với ông Năm, mọi người chỉ biết ông
thứ Năm, không rõ tên gì, đôi khi để khỏi lẫn lộn với vô vàn những ông Năm
khác, người ta gọi ông bằng cái tên Năm Thợ Hồ, viết hoa hẳn hoi. Tóc bạc, râu
thưa nhưng cũng bạc, chỉ có cặp chân mày là đen thui, lại dựng ngược, hơi xiên
vào trong, nom khá dữ. Nhưng tánh ông hiền khô. Đã vậy lai hơi gù lưng, đến nỗi
vai áo ông bạc phếch vì nhô ra dưới bầu trời, không nón mũ nào che kín.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngày đầu tiên đi làm về mọi nơi
trong cơ thể tôi đau rã rợi, bắp tay như có ai nện còn bàn tay phồng lên ứ máu
vì đập gạch, kéo xô. So với những ngày ở quân ngũ thì đội thợ hồ của ông Năm
quả là khổ sai. Nằm xuống, tôi ngủ được một giấc ngắn, rồi tỉnh giấc không sao
ngủ lại được. Sao thế nhỉ? Hai mươi hai tuổi mà nhuốm già, là có bệnh rồi!
Những ngày sau, tôi sung vào tổ bẻ sắt, không phải lao lực như đánh vữa, nhưng
tay chân đổ tóe máu tươi, mồ hôi ra xót đến tận tim gan. Cực thật.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Rồi một lần, tính tò mò cộng với sự
tự tin thái quá mà tôi đâm ra dại dột, hỏi ông Năm một câu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Bác Năm à, có phải ngày xưa chú
Tiền đưa bác từ Cần Thơ về phải không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Năm ngừng tay xẻng, nhìn tôi như
kẻ ăn trộm nhìn một viên cảnh sát, khẽ gật đầu. Cặp chân mày đen bóng của ông
càng xiên vào đến tận tinh mũi. Ông không nói gì, lại tếp tục công việc. Tôi
biết mình dại, lo lắng. Chợt ông Năm nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Cậu học hết lớp 12 rồi phải không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Dạ, phải! Có chi vậy bác Năm?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Đi nghĩa vụ về?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Dạ!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi không hiểu ông già sẽ định làm
gì tôi đây, nên người gồng cứng sẵn sàng ứng phó. Bỗng ông chìa bàn tay đầy
những ngón thô ngắn và sần sùi những vết sẹo trắng nhởn ra trước mặt tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mầy cho bác điếu thuốc...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vẻ chân tinh ấy làm lòng tôi xuất
hiện một cảm giác thân thiện và kính trọng ông già. Những ý nghĩ về một ông lão
bơ vơ bị bỏ rơi rớt, một con người tầm thường trong một cái nghề tầm thường
bỗng tan biến. Tuổi trẻ của chúng tôi là như vậy, yêu đấy, ghét đấy, trọng đấy
và rồi khinh đấy, như hai mặt của bàn tay, khó mà kiên định được. Hai năm trong
quân ngũ, rồi trở về tôi khát khao có một tình bạn hữu. Trong lý lịch quân nhân
của tôi có mục "Bạn thân nhất", tôi ghi vô số kể, hiềm là hết giấy.
Thế nhưng rồi sau đấy, tôi nghĩ về họ, những người bạn thân của tôi cũng dần
dần lui vào hậu trường của trí nhớ. Tôi lại lăn mình vào cuộc mưu sinh, lại có
những người bạn mới. Và, trong thân tâm tôi coi ông già Thợ hồ, vừa nghèo, vừa
hèn là bạn. Đúng, ông chỉ là bạn của tôi thôi, bạn già. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một lần, tôi tính mua chiếc xe cũ
của anh Chín, cùng tổ. Chiếc xe Dame đời YJ, ọp ẹp, giá bảy chỉ, nhưng tôi mới
để dành được bốn chỉ. Xin trả góp, anh Chín không chịu. Thấy thế, ông Năm gọi
tôi ra, đưa cho tôi xấp tiền:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tao có chừng đây, đủ trả cho thằng
Chín không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi ngần ngừ rồi cầm lấy xấp bạc,
đếm thấy vừa đúng ba chỉ. Có xe rồi, nhưng tôi mang nợ. Tôi không thích nợ,
đúng ra là sợ nợ nần, dù nợ ông bạn già. Ông không đòi, nhưng tôi cứ thấy áy
náy. Thế rồi, tôi tích cóp, xin thêm mẹ, nửa năm sau đủ tiền trả ông Năm. Ông
cầm tiền, dẫn tôi ra quán, chỉ xuống ghế:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tao bao mầy chầu nhậu nầy, nhưng
tao phải cho mầy một bài học...<span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi lo lắng nhìn ông, nhưng không
dám hỏi. Uống ba ly rượu thuốc, ông đặt ly xuống:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cái tướng mầy không giàu nổi đâu,
con ạ!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao vậy ông Năm?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Còn sao nữa. Ông Năm bỗng nổi nóng.
Mang nợ mà vội vàng đem trả, thì chẳng bao giờ khá nổi...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông Năm biểu con...?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thôi được rồi, nghe đây? Có lần mầy
hỏi tao rằng ông Tiền "đem" tao về đây phải không? Đúng. Khi đó tao
cũng có tiền, cũng xênh xang lắm, vì tao có nghề. Nghe ông Tiền vừa mở công ty,
ổng kêu tao về giúp. Tao nghe theo, nghĩ mình ít văn hóa, rốt cuộc cũng chỉ là
một thằng thợ quèn. Về làm với người có học, lại có kinh nghiệm làm trong nhà
nước, biết đâu chả có ngày thành danh phận, nở mặt với thiên hạ. Nhưng làm với
nhau một thời gian, tao mới biết, thằng chả không hề có một đồng cắc, ngoài số
tiền ba cây vàng của tao. Nhưng Tiền là người giỏi vay mượn và cũng có tài...
lỳ! Khi mượn ai, Tiền hứa ngon lành, nhưng khi trả thì lờ đi. Đòi gắt, có tới
cả chục lần, hắn trả, nhưng lúc đó giá trị chỉ còn một nửa, phần vì giá đất
tăng lên, phần vì đồng tiền tụt giá. Tao nghĩ, Tiền giầu là phải, ai như mầy,
nợ có vài chỉ vàng đã vội vàng mang trả? Làm sao mà giàu được hả con?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi giật mình vì sự thật, và càng
giật mình hơn vì cái kiểu triết lý của ông Năm Thợ Hồ!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sau một năm nhận việc, quả đúng như
lời dự đoán của ba tôi, tôi được giao chúc "cai", tức tổ trưởng. Ở
công ty của chú Tiền, và trong nghề thợ hồ,<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>là phải dùng chữ "cai" mới đúng. Nhàn, lương cao, oai, và rất
có nhiều thực<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>lực lại chẳng phải chịu
trách nhiệm gì, vì suy cho cùng cũng chỉ là anh làm thuê, như những người khác,
nhưng họ là "phu"! Một hôm, tôi được vời về văn phòng. Ở đó, tôi thấy
có nhiều người lạ và đặc biệt, có một chiếc xe jeep chở mấy người công an tới.
Họ nhảy ra khỏi xe và đứng trước mặt chú Tiền, giám đốc của tôi, một người dõng
dạc đọc Lệnh bắt tạm gia giám đốc. Trong khi bao nhiêu người sững sờ run rẩy
thì tôi lại cảm thấy bình thản, như là mình đã được biết trước. Trên đường trở
về đội, tôi mới cảm thấy lo, lo cho chú Tiền và lo cho cả chính tôi. Ông Năm
nhìn thấy tôi bơ thờ, rồi hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Ổng có bị còng tay không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi lắc đầu, gieo mình xuống bộ ván.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vài năm sau, chú Tiền được tha,
nhưng chú không thành lập công ty nữa mà chuyên mua bán xe máy cũ. Đến chơi nhà
tôi, chú rủ tôi theo chú nhưng tôi từ chối.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Công ty giải thể từ ngày chú Tiền bị
bắt, thế rồi, tôi lại làm đệ tử của bác Năm. Thầy trò tôi dắt díu nhau đi tìm
việc, ai bảo gì cũng làm, nhưng chỉ xung quanh việc xây xoẳng, vôi vữa, xi
măng. Vào dịp gần Tết chúng tôi cũng kiếm được khối tiền. Tôi theo bác Năm,
cùng làm, cùng ăn, cùng ngủ, thỉnh thoảng về thăm ba mẹ, đưa cho mẹ ít tiền,
ngồi nhà một chút rồi lại đi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một hôm bác bảo tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sức ta hồi này thấy yếu rồi Hải à!
Không biết còn làm được bao lâu nữa. Bác hỏi thiệt mầy nha: mầy có định làm
nghề này lâu dài không?<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;">Tôi
lúng túng chưa biết trả lời sao, đành nói thật:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con tính theo bác Năm đặng học nghề
tới khi nào...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông già cười méo mó:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tới khi nào ta chết phải không?
Được đó! Nghề này nó cực nhưng không bạc. Tuy nhiên, để theo được nó cần phải
hiểu nó. Nó cũng có một triết lý nghề nghiệp, như mọi triết lý nhân sinh...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi hấp tấp hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Triết lý sao bác Năm?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span><span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;">-Ngày
mai, mầy sẽ biết!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáng hôm
sau, hai thầy trò tôi lại ngồi uống cà phê đầu hẻm. Ngồi mãi, không thấy ông
Năm nói gì về công việc, nhất là cái "triết lý nhân sinh" của ông. Tôi
đang sốt ruột thì ông bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mười
giờ trưa nay, mầy pha cho tao một thùng vôi màu, và một cây chổi. Thầy trò mình
được làm khách, khách sang à nghen!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi làm
theo, chúng tôi ngồi xe ba bánh đến trước một ngôi nhà sang trọng. Bấm chuông,
người ra mở cửa, tôi giật mình: chú Tiền! Trong nhà lô nhô người, chúng tôi
được mời vào bàn tiệc. Toàn những người sang trọng, có cả các cô gái nõn nà,
xinh đẹp và có vẻ ngả ngớn. Chú Tiền trấn an khách khứa có vẻ như đang ngạc
nhiên trước sự có mặt của chúng tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Giới
thiệu với anh em, đây là ông Năm Thợ Hồ, người có tài quét vôi nhất nhì thành
phố. Hôm nay tôi mời ổng đến "biểu diễn" cho chúng ta coi. Đảm bảo
vui! Bây giờ mọi người cứ tự nhiên ăn nhậu, coi như không có chuyện gì xảy ra. Mà
tôi thì lại muốn quét vôi cái trần này... </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chú Tiền
chỉ lên trần nhà, nói với chúng tôi: </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bắt đầu
đi, ông Năm... Nếu ông quét vôi xong cái trần này mà không một giọt nào rơi
xuống, ông sẽ nhận được một cây vàng. Còn nếu có giọt nào rớt xuống thì ông
không mất gì cả...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Năm
không nói gì, sắc mặt chợt đỏ bừng lên rồi tái ngắt, lặng lẽ bắc cái thang
chống bên cạng bàn nhậu, leo lên rồi ra hiệu cho tôi đưa vôi và chổi cho ông. Khách
bên dưới, lo lắng nhìn lên, thì chú Tiền giục "dzô đi! Dzô!". Bàn tay
co quắp và cáng tay khô cứng của ông bắt đầu vươn ra, từng nhát chổi ướt vôi
lướt trên trần nhà. Dù chú Tiền có giục thế nào, các quý vị phong lưu bên dưới
cũng không tài nào ăn uống được. Có lẽ họ sợ không chỉ một giọt nước vôi màu mà
có khi cả cái thùng sơn ụp lên đầu họ. Tôi muốn hét lên "Dừng cái trò bỉ
ổi này lại, bác Năm! Nhưng tôi cũng lại muốn ông Năm chiến thắng! Thời gian như
ngưng lại, và, khi nhát chổi cuối cùng của ông kết thúc, tôi đỡ thang cho ông
xuống, hơn chục cặp mắt đỏ đi soi mói, vẫn không tìm thấy một giọ vôi nào trên
mặt bàn. Mọi người lặng ngắt, còn sắc mặt chú Tiền đang từ xám ngắt bỗng trở
nên đỏ tía. Giọng chú lắp bắp:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông...
ông N' năm! Ông giỏi quá. Nhưng hôm nay tôi xin tạm... thiếu ông...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Như đã
biết trước, ông Năm ra hiệu cho tôi gấp thang, xách xô và chổi, còn ông đi
thẳng, không chào ai. Tôi đuổi theo ông ra cổng nhà chú Tiền:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bác
Năm, chu Tiền lại... xù?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không sao!
Ta đi dặm cái chuồng heo cho bà Bảy...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Không
thể nén được sự kính phục, tôi hỏi nhỏ:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bác
Năm? Có bí quyết gì mà bác không để sớt một giọt?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không!
Không phải bí quyết, mà là triết lý!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Triết
lý?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đúng!
Đừng có tham! Mỗi lần nhúng vôi, chỉ quét một nhát. Nếu tham, sẽ hỏng!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thì ra
thế! Đúng là một triết lý nhân sinh!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 2;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 7;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;">2003</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-1483911796398219422013-06-10T03:09:00.000-07:002014-04-04T19:44:16.142-07:00GIỮA NHỮNG NGƯỜI CHA LÀ NHỮNG ĐỨA CON<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";">Tôi biết anh Thái cũng đã lâu, phải đến hơn chục năm. Lần
ấy, vào dịp kỷ niệm mười năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, tôi có
đi tìm viết về một người đã từng chiến đấu ở sông tuyến Hiền Lương trong những
năm đất nước chia cắt. Phòng tuyên huấn Bộ chỉ huy công an vũ trang giới thiệu
tôi đến Thái, người đã từng chiến đấu ở cầu Hiền Lương, đã từng ôm giữ cột cờ,
vá cờ suốt trong những ngày ác liệt đó. Trong những năm chiến tranh phá hoại
của Mỹ, cả nước có một mục tiêu duy nhất không được ngụy trang: đó là cột cờ
cầu Hiền Lương trên sông bến Hải!</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lần đó tôi thật sự xúc động khi viết
về Tháivà những đồng đội của anh. Về chiến công của các anh, báo đài đã nói
nhiều, vả lại trong bài báo năm ấy tôi cũng đã gửi gắm cả tình cảm của mình vào
đó. Chỉ xin tóm tắt như sau: mười bảy tuổi Thái học song phổ thông, anh tham
gia lực lượng công an vũ trang trực diện đấu tranh công khai với quân thù cả về
lập luận lẫn vũ trang. Thái đã được tham dự đại hội anh hùng và chiến sỹ thi
đua toàn quốc họp ở thủ đô. Năm 1970, anh có giấy triệu tập về thủ đô để đi học
nước ngoài, nhưng Thái đã xin hoãn lại để tiếp tục chiến đấu. Chuyện ấy có thể
làm cho một số người không tin, nó có vẻ giống như Lôi Phong của Trung Quốc,
nhưng cho đến bây giờ trong số những kỷ vật của anh vẫn còn tờ giấy đó cùng với
một mảnh lá cờ rách nát vì mảnh bom. Thế rồi hòa bình, thống nhất anh cũng chưa
kịp đi học nước ngoài như đã tâm niệm, Thái lại tiếp tục lên biên giới Tây Nam chiến đấu
và bị thương, về thành phố…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";">Sau
lần ấy, thỉnh thoảng chúng tôi có gặp nhau, uống bia và chuyện tào lao. Tôi hỏi
sao anh không đi học nước ngoài, anh cười: già rồi , với lại bây giờ đưa tờ
giấy ra, chắc gì đã có người giải quyết! Thôi quên đi. Thái là con người vô tư
như thế…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một
hôm, tôi tìm đến nhà anh, Thái đi vắng, vợ anh nhiệt tình tiếp tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh ngồi uống nước . chờ nhà em,
chắc chút xíu nữa là về thôi!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Từ ngày về Bộ chỉ huy, anh Thái có
hay đi xuống các đơn vị không chị?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nghe tôi hỏi, chị vợ Thái cười lắc
đầu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đi hoài à! Nhưng được cái mỗi khi
vế là thương vợ, thương con lắm!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi nói một câu có vẻ hơi đãi bôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Các chị lấy chồng bộ đội thiệt thòi
thế đấy…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vừa lúc ấy, cánh cửa xích mở, một bé
gái chạy ùa vào nhà:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thưa mẹ, con mới đi học về! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Thái kéo con vào lòng, vừa lau
mồ hôi cho con bé, vừa bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ô kìa, chào chú đi con! </span><span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">Chú là bạn
của ba đó!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Con bé
ngoan ngoãn khoanh tay:"Cháu chào chú ạ" </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi vuốt
tóc nó:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con ba
Thái giỏi quá ha! Cháu tên gì, năm nay học lớp mấy rồi?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ ,con
tên Thư, học lớp 5.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chà con
gái giống ba quá chừng. Con gái giống cha giàu ba họ, sau này ông Thái tha hồ
mà nhờ con!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị Thái
cười ngượng bảo con:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vô nhà
thay đồ đi con! Để chú nói chuyện…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sau lần
đó, thời gian cứ thế mà trôi đi vù vù, nhanh đến lạ cả người quen.Thành ra cũng
khá lâu, tôi không gặp Thái, hoặc có gặp cũng chỉ chuyện dông dài, văn chươn
thơ phú hoặc lại chuyện nghiến tranh, đánh đấm đì đùng. Ở cái thành phố này,
nhất là từ khi đổi mới, tốc độ cuộc sống đến chóng mặt, gặp nhau đấy vội vội vàng
vàng, chả ai còn thì giờ lòng dạ nào mà tâm sự. Cõi lòng thì ai cũng có nỗi trớ
trêu, nhưng chả lẽ lúc nào cũng đem ra khoe mẽ, than thở?Ai nghe, ai buồn nghe?
Thôi cứ tào lao bông phèng, phận ai nấy chịu, hồn ai nấy giữ, cho khoẻ! Thế rồi
cháu Thư con gái anh lấy chồng, anh có thiếp mời tôi. Lần ấy, chúng tôi mấy anh
em ngồi vào một bàn dành cho bậc cha chú. Anh chị Thái đưa hai đứa dâu rể đến
bàn chúng tôi. Thay mặt bàn, tôi uống ly rượu, nói vài lời, tuy lễ nghi nhưng
cũng chân thành:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nhân
ngày vui này, xin chúc hai cháu hạnh phúc, và nhân đây chúng tôi xin chúc ông
bà Thái cũng rứa!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cả bàn
cười vui, vui thật sự! Đấy, thì lớp chúng mình mới ngày nào còn ngơ ngơ ngáo
ngáo, thấy con gái thì thích nhưng lại nhát như thỏ vậy mà đã lên chức bố vợ,
có cháu gọi bằng ông bằng bà bây giờ! Và năm sau anh Thái có cháu ngoại thật!
Anh cười bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Lên
chức ông rồi mà mình vẫn ngỡ ngàng!Cái chất lính của mình chả sửa được, cứ tếu
tếu táo táo thế nào!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ấy vậy
mà bỗng nhiên tôi nghe được tin anh Thái ly dị vợ! Rồi tiếp theo đó là tin anh
đã chuyển đi ở chỗ khác. Chỗ khác là chỗ nào? Muốn tìm nhưng không nhẽ lại đến
cơ quan để hỏi? Mà hỏi cái gì? Không khéo lại thành kẻ hóng chuyện! Coi như bặt
tin. Chuyện đời thì khôn lường lắm, ai biết thế nào, cái gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng sao với Thái, cái chuyện anh bỏ vợ, bỏ con tôi thấy khó thuận, dù tôi
cũng không phải là người cố chấp lắm.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Một hôm
anh bạn tôi tên Dũng, cũng là bạn học của Thái hồi nhỏ, giờ<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>đang công tác ở Bộ chỉ huy bộ đội biên phòng
(trước là công an vũ trang), gọi điện cho tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đến
Thái chơi không? Nó mời đấy. Thấy bảo có chuyện vui, rủ anh em mình lại nhà,
nhà mới!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi thấy
cũng nghi ngại, hỏi lại Dũng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Liệu có
vui thật không? Không nhẽ chuyện anh ấy bỏ vợ cũng lại là chuyện vui?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cứ đến
rồi biết!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thì đến!
Căn nhà mới quét vôi, sạch sẽ và ngăn nắp. Đúng là nhà của một người độc thân
đứng tuổi, chẳng có con trẻ. Thái vui thật, làm tôi cứ ngờ ngợ, nhất là khi anh
dẫn chúng tôi đi xem qua các phòng, tôi thấy trong tủ áo của anh có mấy bộ quần
áo con gái, có cả áo dài trắng. Hỏng! Thì ra cái mối tình mới trẻ, đẹp, khiến
Thái ruồng rẫy vợ con. Hoá ra con người ta, anh hùng ở đâu đâu ấy, chiến trận,
biên cương thì ghê gớm lắm, nhưng trước sự cám dỗ của cuộc sống, thói giăng hoa
chả tha một ai. Tôi lẳng lặng bỏ ra phòng khách ngồi thừ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sau một
vài ly bia, tôi bắt đầu hăng lên, chả còn khách sáo, tra vấn Thái:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Này ,
sao ông nhẫn tâm mà bỏ vợ, bỏ con thế? Liệu một cô gái trẻ có đáng cho ông hủy
hoại lương tâm mình không? Có hạnh phúc hơn không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ai bảo
cậu mình bỏ vợ? Mà cô gái trẻ nào?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hay
nhỉ! Rành rành ra thế mà còn diễn tuồng! Thế quần áo con gái nào trong tủ ông
kia?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thái
rót đầy một ly bia đưa cho tôi, cười to:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Uống
đi! Uống đi, tôi sẽ nói cho cậu biết!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
không uống, ngồi ngả lưng nhìn Thái với một vẻ nghi ngờ, diễu cợt bảo Dũng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông
Dũng ạ! Hươu vượn thì được, nhưng ruồng rẫy vợ con để bám theo một cái váy thì
chả nên, chả đáng, nhất là với một anh hùng!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trước câu nói rất phũ của tôi Thái vẫn
cười, không giận, càng làm như trêu tức chúng tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">-Thôi, các cậu không uống thì tớ uống. Thái dốc cạn ly
bia vào cổ, rồi đặt xuống, khà một tiếng, tay áo quệt ngang miệng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Quần áo
trong tủ kia là quần áo con gái tôi đấy! Các cậu hiểu không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu
Thư…? Nó cũng về ở vối ông?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không
phảí! Của đứa con gái tớ mà tớ mới tìm thấy…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thấy tôi
và Dũng nhìn nhau không hiểu, Thái đứng dậy lấy cái áo sơ mi kiểu con gái trắng
trinh nguyên, nâng trên hai bàn tay, giọng xa vắng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con
gái! Ngày mai, nó sẽ về với tôi… Các bạn, tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện
đời tôi…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 4;"> </span>***</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thái kể:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">Như các bạn đã biết rồi đấy, sau khi đất nước thống nhất,
tôi đã không ra học ở nước ngoài, mà tiếp tục vào biên giới Tây Nam. Công việc
của chúng tôi là giữ gìn biên cương Tổ Quốc. Đơn vị chúng tôi đóng ở biên giới,
giáp với Cămpuchia. Chỉ vài ngày sau hòa bình, âm mưu gây chiến của Pôn-Pốt ở
biên giới đã lộ rõ. Thế là chúng tôi phải chốt chặn và sẵn sàng chiến đấu. Sau
lưng chúng tôi, bên này biên giới, nhân dân ta ra sức hàn gắn vết thương chiến
tranh, xây dựng lại cuộc sống mới. Những xóm nhỏ mọc lên những ngôi nhà mới.
Một ngôi trường được dựng lên cho các em học sinh, sớm chiều tiếng học bài,
tiếng hát líu lo, trong đó có phần góp công sức của công an vũ trang chúng tôi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ở ngôi
trường cấp một ấy, mái tranh vách lá, thưng ngang lưng, bàn ghế của các cháu là
những mảnh ván gỗ ghép, các cô giáo đều ở vào độ tuổi hai mươi, lòng đầy nhiệt
huyết. Tuy thế trong đó có cô giáo Thanh là nhiều tuổi hơn cả. Thanh tham gia
kháng chiến từ lúc còn chiến tranh, dạy học trong vùng giải phóng, hòa bình cô
đã ở lại dựng trường, mở lớp. Tự nhiên trong tôi dậy lên một tình cảm mới lạ,
mà tôi chưa từng thấy. Có lẽ do sự thông cảm giữa những con người từng trải qua
bom đạn ác liệt, tình đồng đội. Nhưng càng ngày tôi cảm thấy không chỉ có thế,
mà giữa tôi và Thanh, một mối dây vô hình đã gắn bó nhau lại. Tình yêu? Tôi đã
không giấu nổi Thanh mà nói với em điều đó. Thanh im lặng rồi đặt hai bàn tay
vào tay tôi, như một sự tin cậy, gởi gắm. Đây là mối tình đầu của tôi. Suốt
trong những năm tháng tuổi trẻ của mình, trong tôi chỉ duy nhất một tình cảm:
tình yêu nước và lòng căm thù giặc Đừng cười! Ai đó có thể cười chúng tôi,
nhưng đó là một sự thật, không đáng cười chút nào… Chúng tôi vẽ ra cho mình
những viễn cảnh tươi sáng như bất kỳ đôi tình nhân nào thường nói với nhau. Những
ngày nghỉ, anh em trong đơn vị cho tôi ra thăm Thanh, chúng tôi sống những ngày
thật đầm ấm, lãng mạn!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhưng,
trong cái tháng 3 năm 1978 ấy, đội quân áo đen từ bên kia biên giới đã bất ngờ
đánh sang. Chúng tàn sát dân làng, giết hại các em học sinh và cô giáo cũng
bằng thứ vũ khí giết người trung cổ là chém đầu, phanh thây. Đơn vị chúng tôi
đã chiến đấu ngoan cường, đến người cuối cùng, những viên đạn cuối cùng. Tôi bị
trúng đạn và khi mở mắt, thầy một khuôn mặt phụ nữ, tôi kêu lên:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thanh!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhưng
không phải Thanh, đó chính là cô y tá quân y đang ngồi túc trực bên tôi. Cô
cũng kêu lên:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ôi anh
ấy đã tỉnh lại rồi! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Những
người xung quanh xúm lấy tôi. Thì ra tôi đã bị ngất đi ít ngày và hiện đang nằm
ở viện quân y thành phố. Trí nhớ dần khôi phục lại, tôi hỏi những người xung
quanh:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>-Sao tôi lại nằm đây? Anh em tôi đâu cả rồi? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cô y tá
lắc đầu, cô chỉ biết nhận tôi từ chuyến xe quân y cấp cứu. Tôi nằm im, lắng
nghe tiếng ầm ì xe cộ ngoài đường phố mà lòng không sao nguôi nhớ Thanh,<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>cùng anh em, đồng đội. Thỉnh thoảng tôi lại
ngất đi, mỗi lần như thế tôi đều gọi tên Thanh rất thảm thiết, cô y tá kể lại
như thế.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cô y tá
có khuôn mặt phúc hậu như một masơ, luôn có mặt bên tôi, bất kỳ lúc nào tỉnh là
tôi thấy cô bên cạnh. Khi tôi ra khỏi phòng cấp cứu cô vẫn theo chăm nom tôi
rất tận tình. Đến nỗi, mỗi khi vắng cô là tôi cảm thấy có chuyện gì chẳng lành.
Cô tên Như, cũng từng là y tá trong chiến tranh nhiều năm gắn bó với rừng và
thương binh. Mấy tháng sau, tôi ra viện và về khu điều dưỡng, tôi mới biết đơn
vị cũ đã hy sinh hết, chỉ còn lại mình tôi sống sót. Hỏi thăm tình hình nhân
dân trong vùng thì biết rất nhiều phụ nữ và trẻ em bị bọn Pôn-pốt giết hại. Đặc
biệt, nhiều cô giáo và học sinh cấp một cũng bị chúng sát hại. Tôi trốn trại,
lặn lội lên tận vùng biên giới. Lúc này tôi chỉ còn nhìn thấy một đống tro tàn
và những nôi mộ đất đỏ tươi nằm song song bên nhau gần phòng tuyến biên cương. Tôi
đau đớn đi tìm mộ Thanh, nhưng không thấy. Một đồng đội mới lên chốt kể lại;</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Các cô
giáo bị bọn Pôn-pốt bắt trói lại, lột quần áo, thay nhau hãm hiếp rồi dùng dao
đâm chém chết. Chúng còn dã man chặt đầu, mổ bụng họ rồi ném xác chồng chất lên
nhau. Khi quân ta đánh bật chúng về bên kia biên giới thì không nhận mặt được
từng xác người. Chúng tôi chôn các cô theo một dãy mộ… </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi ngồi
lại với Thanh một buổi chiều rồi từ giã em trở lại trại điều dưỡng. Lòng tôi
trống trải, không nguôi thương nhớ về Thanh. Chúng tôi đã có nhau, đã gắn bó
với nhau bằng tất cả tình yêu đầu vụng dại. Theo dự tính, hè này, chúng tôi sẽ
làm đám cưới… Vậy mà tôi đã không có một dòng nào về địa chỉ của Thanh, chí ít
tôi cũng đến để chia sẻ với người thân của em những giọt nước mắt!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thái rót
đầy mấy ly bia của chúng tôi rồi nâng cốc:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Uống
đi, các bạn! Cuộc đời ngắn ngủi của ta, có những khúc quanh kỳ lạ mà ta không
thể nào cưỡng lại được. Những ngày ở trại điều dưỡng tôi sống như một kẻ mộng
du mất hết nhuệ khí. Thế rồi một hôm tôi được nhắn ra nhà khách có người tới
thăm. khách là một người phụ nữ. Ai nhỉ? Tôi làm gì có họ hàng thân thích ở
đây? Hóa ra chính là cô y tá Như. Cô đến thăm tôi và vẫn ân cần như khi tôi còn
đang nằm viện. Điều làm tôi vui là bé Thư, con gái của Như lúc ấy mới năm tuởi.
Con bé có đôi mắt trong veo và cái nhìn ấm áp, như mẹ nó. Như và con gái ở chơi
với tôi một ngày. Chúng tôi vào rừng bạch đàn, tôi và bé Thư nắm tay nhau lon
ton chạy giữa hàng cây. Tự nhiên, tôi cảm thấy ấm lòng. Đêm ấy , tiễn mẹ con
như về, tôi thao thức mãi. tuần sau, tôi ra thăm mẹ con cô trong một căn hộ nhỏ
bé trong khu cư xá quân đội. Lại một ngày nưã, tôi được sống trong không khí
gia đình. Như kể cho tôi nghe về đời cô và bé Thư. Bố của cháu cũng là một
người lính giải phóng. Bé Thư được sinh ra trong chiến khu, sau một ca đẻ khó,
trải qua gần ba giờ đồng hồ phẫu thuật. Hoà bình, về thành phố, một năm sau,
anh chồng của Như chuyển ra khỏi quân đội và…họ đã chia tay nhau. Như các bạn
đã biết đấy, gia đình chúng tôi gồm ba thành viên sống bên nhau thật hạnh phúc.
Hôm cưới cháu Thư, các cậu có để ý thấy một người đàn ông đi bên cạnh tôi
không? Có ha? Đấy chính là ba của cháu.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Và đó
là nguyên nhân để ông và như bỏ nhau? Dũng hỏi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không!
Đúng hơn là không hẳn như thế!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao hai
người lại không sinh thêm một đứa con nữa…?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thái
nhìn chúng tôi, lắc đầu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cái
chính là ở chỗ ấy! Khi tôi đề nghị sống chung với Như, cô ấy đã từ chối. Tôi
buồn bã chia tay họ. Nhưng bé Như nhào vào lòng tôi mà khóc, tôi vẫn quyết ra
đi. Ngay hôm sau Như đến với tôi như một người có lỗi. Khoảng gần một năm sau
tôi hỏi Như:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bé Thư
muốn có em chúng mình tính sao nhỉ?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Như đã
khóc với tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em
thương anh quá. Anh thật là bất hạnh, vì em không thể có con được nưã. Trong
lần sinh bé Thư phải mổ, trong điều kiện thiếu thốn…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi buồn
trĩu xuống. Như khuyên tôi hãy đi tìm mối tình khác, nhưng tôi đã không thể nào
tìm được người thứ ba! Công việc cuốn hút, nhiệm vụ ở biên cương ngày càng phức
tạp nặng nề, tôi đã sống với mẹ con Như tới ngày cháu khôn lớn. Sau khi lấy
chồng, cháu vẫn ở với chúng tôi cho đến cháu ngoại của chúng tôi hai tuổi, vợ
chồng chúng mới ra ở riêng…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Người cha của Thư tên Bảo, trong
chiến tranh ở đoàn hậu cần 500. Sau khi bỏ mẹ con Như, anh cũng có một gia đình
riêng hạnh phúc. Thỉnh thoảng chúng tôi có gặp nhau, nhưng thường thì anh ta cố
tìm cách tránh mặt tôi. Cho đến hôm chuẩn bị cho cháu Thư đi lấy chồng, Bảo đề
nghị cho anh được tham gia có mặt. Như từ chói, nhưng tôi bảo phải để cho Bảo
tham dự. Hai năm sau anh muốn nói chuyện thẳng thắn với tôi. Tôi tiếp anh ta
nngoài quán, tránh để cho cháu Thư và mẹ nó nghe thấy những điều chúng tôi nói
với nhau. Bảo nói trước:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
Thái ạ, tôi biết ơn anh đã chăm sóc mẹ con Thư trong gần hai mươi năm qua,
trong lúc tôi đã không làm tròn bổn phận người cha, người chồng của mình…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhì Bảo
tiều tụy quá tôi nói ngay:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi
anh đừng nói nưã, tất cả những điều anh vừa nói, tôi hiểu. Bây giờ anh muốn gì?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi đã phạm tội tham ô, phải chịu án
tù. Vợ tôi đã bỏ tôi sang Úc với cha mẹ cô ấy. Bây giờ tôi chẳng còn gì…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh có
muốn quay trở lại với mẹ con Như không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi xin
anh…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi lắc
đầu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">Đừng xin tôi, hãy hỏi mẹ con cô Như ấy. Nếu phải xin, anh
hãy xin họ! Cháu Thư đã trưởng thành ra ở riêng, bây giờ chỉ còn có Nhưở một
mình…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">Tôi nói lại với Như chuyện ấy, cô khóc thầm lặng. Mãi
sau, cô bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">-Anh hãy tìm lấy một người phụ nữ khác, tốt hơn em, và có
thể sinh cho anh một đứa con…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">Tôi hiểu ! Tôi đã gọi Bảo đến, và nói như một người lính:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">-Tôi xin bàn giao nhiệm vụ cho anh! Chớ phạm sai lầm lần
nữa!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">-Anh đi đâu? Bảo tỏ ra băn khoăn, ái ngại:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 2;"> </span>-Chắc
là anh không biết, hoặc quên! Từ biên giới đến hải đảo, đất nước ta rộng lắm,
nơi đâu chả là nhà của tôi!Tôi còn các đồng đội…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">***</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">Tôi nhìn Dũng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
cũng biết những chuyện này của Thái chứ?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không ! Trong bấy nhiêu năm Thái
giấu kín tất cả mọi người, chỉ đến khi anh ấy bỏ nhà, xin lên một tỉnh Tây
Nguyên, mình mới biết. Nhưng cũng không rõ nguyên nhân…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thái
lặng lẽ bỏ đá vào ly chúng tôi, giọng vẫn còn đượm buồn, nhưng đã có chút hào
hứng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Lúc
mình ở Tây Nguyên cháu Thư có lên thăm. Cháu đã khóc, và ngã vào lòng tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";">-Ba ơi!Con thương ba quá! Sao
ba làm chuyện này mà không cho con biết trước?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi an ủi cháu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ba xin lỗi, đã không cho các con
biết! Nhưng ba thật buồn, và không muốn làm cho các con phải buồn lây!Và ba tin
rằng các cõng hiểu cho ba, vì các con đã trưởng thành, đã làm mẹ, làm cha…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nhưng mãi mãi con vẫn là con của
ba!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ba cũng vậy, mãi mãi con vẫn là con
của ba! Mẹ vói ba Bảo sống ra sao?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ba đừng trách mẹ và ba Bảo cuả con
nhé!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không! Sao ba lại trách họ được kia
chứ? Họ cũng như ba, có quyền sống hạnh phúc và yên ổn. Các con về cho ba gửi
lời hỏi thăm…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cháu Thư giật mình như chợt nhớ ra:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-À ba ơi! Hôm ba đi khỏi nhà được ít
ngày có một bà đến tìm ba…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cười buồn:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chắc là họ vẫn chưa biết ba không
còn ở đó nữa…?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cháu lắc mạnh vai tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không phaỉ! Bà ấy biết ba đi khỏi
nhà ta rồi, nên chỉ hỏi con và mẹ là có biết hiện giờ ba ở đâu không thôi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi thấy hơi lạ, hỏi lại cháu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bà ấy là người như thế nào?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Một bà đứng tuổi, phong thái có vẻ
như một nhà giáo. Con hỏi bà ấy bảo người quen cũ của ba…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế con có nói ba đang ở đâu không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không! con nghĩ ba đang buồn, không
muốn làm phiền ba hơn nữa…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi mỉm cười bảo cháu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Phải đấy con ạ!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chúng tôi nhìn nhau cùng nhuốm nỗi
buồn của bạn. Nhưng Thái thì tỏ ra hào hứng, anh nâng ly, ép chúng tôi phải
uống cho cạn:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Uống trăm phần trăm đấy. Mình đang
vui đây, mình sẽ kể cho các bạn nghe tiếp chuyện của mình. Chưa! Chua hết đâu!
Các cậu đã bao giờ thấy người đã chết gần hai mươi năm rồi, bỗng nhiên sống lại
chưa? Đúng hơn là một người thân của ta, ta biết là họ không cò trên cõi đời
này nữa, vậy mà một hôm người ấy bỗng xuất hiện trước mặt ta. Không! Người
thật, bằng da thịt chứ không phải hồn ma. Người ấy chính là Thanh, cái bà mà
cháu Thư đã nói với mình! Đúng Thanh đã thành một"bà" rồi. Khi Thanh xuất
hiện trước mặt mình, chỉ chút xíu nữa là mình la hoảng lên. Chỉ khi bàn tay ấm
nóng nhiều vết chai của cô ấy đặt trong lòng tay tôi, tôi mới yên tâm, không
cho đó là ảo ảnh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Câu chuyện của Thanh thật đơn giản
mà tôi không nghĩ ra. Đúng hôm ấy, cô lên phòng giáo dục công tác, nên đã thoát
khỏi lưỡi cuốc của bọn Pôn-Pốt. Ít ngày sau, khi tình hình đã tạm yên, em quay
lại tìm tôi, nhưng cả đơn vị đã bị xóa sổ. Thanh đau đớn, nhưng vẫn cố nén,
không để cho người ngoài biết nỗi buồn. Chỉ có điều, em không còn bình tĩnh
được nữa, để mặc cho nỗi đau sai khiến. Đúng lúc ấy có một người đàn ông đến
với em.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh ấy cũng là một người lính từ
trong rừng trở về, thương binh. Em lấy anh ấy mà không biết có phải vì tình yêu
không? Thấy em buồn, anh ấy cho là nỗi sợ hãi bởi cơn tàn sát đẫm máu của kẻ
thù. sau khi cưới, em theo chồng về thành phố. Thời gian đầu em ở nhà, không
làm gì, vì em sinh cháu Lan, con gái đầu lòng. Mấy năm sau em xin đi dạy trở
lại. Hiện giờ chúng em có ba cháu, hai gái một trai!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi ngồi lặng lẽ nghe như người
không hồn. Tôi chẳng biết Thanh kết thúc câu chuyện ở chỗ nào, cho đến khi em
nắm tay tôi lây như lay gọi một người mất trí thì tôi mới sực tỉnh. Tôi nhìn
Thanh với cái nhìn giận giữ:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao em không cho anh biết từ lúc
đó?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em cũng như anh thôi. Chúng mình
lạc nhau từ ngày ấy. Em cũng nghĩ là anh chết rồi, cho đến một hôm, tình cờ em
nhìn thấy anh trên ti-vi, trong một cuộc hội nghị gì đó. Lúc ấy con bé Lan được
năm tuổi…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Rồi em im lặng?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thanh nhìn quanh căn phòng của tôi
rồi dừng lại ở mặt bàn viết, nơi tôi để tấm ảnh bé Thư chụp lúc cháu bẩy tuổi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không!Em không im lặng, em đi tìm
anh…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Có thật không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em đã tìm thấy anh, thấy gia đình.
Khi biết anh đã có môt gia đình hạnh phúc, và thế là em quay về. Nhưng suốt
mười mấy năm ấy, em vẫn theo dõi anh, em mừng khi thấy anh hạnh phúc…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi chua chát:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đúng là anh hạnh phúc thật! Bây
giờ, với một thân một mình như thế này anh càng hạnh phúc, phải không em?…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thanh không để ý đến những lời chua
chát của tôi, em lật cuốn sổ tay ra lấy một tấm ảnh màu, chụp một thiếu nữ đang
tư lự bên một chùm hoa dại:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con gái đầu của em đấy!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi xem qua rồi đưa trả lại Thanh,
giọng hờ hững:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đẹp lắm…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao? Đẹp thật à? Anh xem kỹ chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi miễn cưỡng cầm lại tấm ảnh,
nhưng mắt vẫn nhìn ra cửa nắng. Thanh giục:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh không thấy gì sao?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thấy gì kia chứ?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh xem cho kỹ đi rồi em sẽ nói…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi buộc phải nhìn kỹ cô gái trong
tấm ảnh. Đôi mắt cái miệng, ừ cũng khá xinh. Nhưng hình như giống một ai nhỉ?
Một người mà lâu lắm tôi chưa được nhìn lại. Tôi ngước lên nhìn vào khuôn mặt
đã ngả sang sương chiều của Thanh, thử nhận ra xem có nét gì tương đồng? Cũng
có cái vẻ hờn của cánh mũi, nhưng không thật giống. Vậy thì ai? Tôi ngửa mặt
lên trần nhà đăm chiêu, cái quạt trần cứ quay tít vô tâm. Tôi nói với Thanh:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hình như có nét quen quen…,nhưng
không phải em hồi ấy…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thanh đứng thẳng dậy, đến sát bên,
cầm xoay lại tấm ảnh để đối diện với mắt tôi, giọng lạc đi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh Thái! Con anh đấy!…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi vùng dậy bừng tỉnh, cầm lấy tấm
ảnh:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đúng rồi hình ảnh của mẹ tôi ngày
xa xưa!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi nâng tấm ảnh của Lan, con gái
ruột của tôi lên ngang mặt mà nước mắt chảy chan hoà, ướt đẫm cả hình ảnh cháu.
Thanh cứ đứng như thế nhìn tôi, khuôn mặt tái nhợt. Lâu sau, tôi bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em ngồi xuống đi, đứng thế làm gì?
Chồng em đã biết chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chưa! Nhưng em sẽ nói cho anh ấy
biết.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Có nên không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không thể giấu mãi được, nhất là
đối với con Lan. Em tin là anh ấy sẽ độ lượng!…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi vẫn không dứt mình ra khỏi cơn
bàng hoàng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao em không cho anh biết sớm hơn?
Từ khi con chúng ta còn bé, để anh được thương yêu nó?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thanh đứng dậy, rót cho mình và cho
tôi một ly nước:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Khi em biết anh đang có một gia
đình hạnh phúc, em định sẽ không bao giờ nói ra sự thật ấy làm gì.Nó có thể làm
tổn thương, có khi là tan vỡ gia đình anh và cả gia đình em. Nhưng đến khi em
biết sự thật và anh phải sống như thế này, em không thể để anh cô đơn, đau khổ
mãi được. Biết là khi em nói ra sự thật, có khi em phải gánh chịu sự bất hạnh.
Nhưng em phải nói, vì anh… Mặc dù tình yêu của em đối với anh đã lùi sâu vào dĩ
vãng…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi nắm hai bàn tay Thanh, lay mạnh
như nắm bàn tay của người chịu ơn:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cám ơn em!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-spacerun: yes;">
</span>***</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cuộc đời thường không bất công quá
đáng với một ai. Cuộc sống có thể bất công, nhưng cuộc đời lại rất sòng phẳng.
Từ khi biết mình có đứa con, tôi đâm ra hay lẩn thẩn triết lý vụn vặt như thế.
Nhưng tôi cứ ngẫm từ số phận mình ra để thấy. Cái khó của tôi là làm sao bây
giờ để nhận lại đứa con, mà không làm tổn thương đến một ai. Cái sự xum họp
được gia đình này thì lại lẻ nghé tan đàn cuả một gia đình khác, tôi đã thấy và
đã ngấm. Sau cùng tôi quyết định đến gặp Thanh và chồng cô ấy. Thật không ngờ,
cú<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>xốc mà chúng tôi gây ra cho Nhân,
chồng của Thanh lại nặng nề đến thế. Anh ta rũ xuống, mắt đỏ vằn, không còn sức
lực. Trước mặt tôi, Nhân không giấu được nỗi đau:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Các người không biết là các người
đã đem đến cho tôi nỗi đau như thế nào dâu!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Im lặng rất lâu. Thanh định nói câu
gì đó, nhưng tôi ra dấu ngăn lại. Hãy tôn trọng nỗi đau của Nhân, không nên nói
điều gì lúc này! Nhưng chính Nhân lại gầm gừ như con báo bị thương:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế nào? Các người nói gì đi chứ?
Im lặng thế nghĩa là các người cho rằng các người đã nắm chắc phần thắng rồi
phải không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi bắt đầu kể về cược đời tôi, Nhân
chống hai tay lên cằm, nhìn vào khoảng không trống rỗng. Không biết anh ta có
nghe tôi nói không, nhưng tôi cứ kể, rất từ từ, chậm chạp… Sau cùng tôi kết
luận:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi biết là anh rất thương yêu
Thanh và cháu Lan, và Thanh cũng vậy, cô ấy là một phụ nữ tốt nhất trên đời này
đối với anh và cả tôi nữa. Anh cũng biết là nếu không có chiến tranh, không có
sự thất lạc giữa chúng tôi, thì Thanh đã là của tôi rồi! Lỗi không phải của
Thanh, có chăng chỉ là Thanh đã dấu anh bấy nhiêu<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>năm …</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bỗng nhiên Nhân ngẩng phắt lên nhìn
thẳng vào mặt tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi đí! Anh tưởng tôi không biết
gì sao? Ngay từ khi con Lan sinh ra tôi đã biết nó không phải con ruột của tôi
nhưng tôi thương yêu , trân trọng mẹ nó, tôi đã thương yêu nó không kèm thằng
Hoà và con bé Tuyết, những đứa em của nó! Có mẹ nó đây, tôi đã sống như thế nào
thì cô ấy đã biết!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi nhìn Thanh, trên khuôn mặt tái
nhợt của cô ấy, chợt như ánh lên một niềm tự hào. Thanh ôm vai chồng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh! Em thật có lỗi với anh…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em không có lỗi! Nhân nói nhỏ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đúng là em đã có lỗi với anh. Bằng
ấy năm sống bên nhau mà em chưa thật hiểu anh. Em đã nghĩ sai về anh…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhân vẫn ngồi yên lặng, đôi vai nhô
cao thêm. Lát sau anh ngẩng lên nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chúng tôi đã từng chứng kiến và nếm
trải những nỗi mất mát của cuộc đời nên tôi đâu có hẹp hòi. Có điều, nỗi đau
của tôi nằm ở chỗ khác…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh cứ nói! Tôi nhìn anh thông cảm.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhân kéo vợ lại gần:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thanh ơi! Em có thể vô tâm, thanh
thản, nhưng anh thì không! Cứ nghĩ đến cái chuyện con bé vuột khỏi tay mình là
anh lại thấy đau xót. Anh đã có nó, chúng ta đã có nó từ lúc nó mới lọt lòng,
bây giờ tự dưng anh mất nó. Mất đứa con gái yêu thương…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi chồm qua bàn, nắm lấy tay Nhân:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không! Anh không mất nó đâu, anh
Nhân! </span><span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">Nó vẫn là con anh! Nó vẫn là con anh, tôi cam đoan với anh như thế, chỉ xin
anh từ nay cho tôi được chăm sóc cháu…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nhưng
làm sao bằng chúng tôi?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Có thể
không bằng, nhưng tôi sẽ chăm sóc, lo toan cho cháu bằng đúng tình cảm của
người cha. Để anh hiểu, có lẽ tôi phải nói thế này: tôi nuôi con tôi, nhưng
thật ra, tôi nuôi con hộ anh, anh hiểu không? Nó vẫn mang họ của anh như nó đã
mang trong giấy khai sinh. Tôi chỉ cần cái tình!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi cảm
thấy mấy ngón tay Nhân cựa quạy trong tay tôi, từ từ xiết chặt. Bỗng cửa mở, từ
ngoài sân, con bé Lan đẩy chiếc xe đạp mi-ni vào nhà, miệng líu lo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chào ba
mẹ, con đi học về! Nhìn thấy tôi nó chợt lui lại, ngượng nghịu. Ôi nhà có khách
mà con kkhông biết. Cháu chào bác!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi gật
đầu chào nó, và ngắm nhìn cái vóc dáng của con gái mình, lòng dào lên niềm xúc
động. Nhân ngồi lại ngay ngắn, nói với Lan:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">-Con đi cất cặp sách rồi ra đây ba nói nghe!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">Cháu "dạ" nhỏ rồi lên gác. Thanh bỗng nhào tới,
kéo vai chồng, giọng lạc đi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;">-Đừng, anh! Anh định nói gì vói nó?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Nhân im
lặng, còn tôi nhìn Thanh, khẽ lắc đầu. Cháu Lan từ trên gác xuống, nó đã kịp
thay bộ đồ mặc ở nhà:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>-Ba kêu con?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>-Ngồi
xuống đây con. Ngồi xuống, đừng sợ. Ba sẽ nói cho con nghe. Con có biết ông này
là ai không? Anh hướng cái nhìn vào tôi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cháu
nhìn tôi ngơ ngác, trong đôi mắt thơ ngây của nó hiện rõ vẻ ngạc nhiên, nghi
ngờ:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>-Dạ… con không biết!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>-Cha
của con đấy! Nhân nhắc lại: Cha-cuả-con-đấy, Lan à!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Con bé
nhìn tôi, nhìn Nhân rồi nhìn mẹ nó dáo dác đợi câu giải thích. Sự im lặng làm
nó hoảng sợ:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>-Không!
Ba nói sao? Ba là ba của con!…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Rồi cứ
thế nó òa khóc, chạy thẳng lên gác. Thanh đứng dậy chạy theo cháu, tôi bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con bé
bị xốc, nên để cho nó bình tĩnh!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: FR;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";">Nhân nói theo:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em lên với con! Nhanh lên, đừng để
nó một mình…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trẻ thơ không phải như người lớn
nghĩ, mặc dù cháu Lan đã mười tám tuổi. Tôi đã có mặt trong gia đình Nhân vài
lần, cố làm thân với cháu, nhưng<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Lan
không chịu gọi tôi bằng ba, điều đó làm tôi buồn lắm dù cả Nhân và Thanh đã
đồng ý để Lan về ở với tôi. Năm nay cháu học hết phổ thông trung học, tôi sẽ có
nhiệm vụ lo cho cháu học đại học, tôi đã hứa vớ ba mẹ cháu. Mỗi lần định đến
thăm cháu, tôi đều gọi điện thoại trước để cháu không bị bất ngờ. Một lần tôi
hỏi háu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ba đã xin phép Ba nhân và mẹ
Thanhcho con về ở vói ba rồi. Còn con?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lan nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu nghĩ, cháu chỉ có một ngôi nhà
duy nhất là nơi này…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đúng! Nhưng có một ngôi nhà nữa,
cũng là của con!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bỗng nhiên cháu òa khóc. Cháu cứ để
yên tôi lau nước mắt cho nó. Lúc sau, nó nhìn tôi với cái nhìn oán hận:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cháu không hiểu tại sao người lớn
lại làm như thế được? Họ lại có thể coi thường và đùa giỡn với sự có mặt của
cháu trên cõi đời này…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi biết cháu còn giận tôi. Thế là
tôi lại kể về cuộc đời cua tôi. Lan ngồi im, nghe chăm chú. Khi tôi dừng lời,
cháu hỏi tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";">-Thế
chị Thư bây giờ đối với bác thế nào?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";">-Thư
vẫn đến thăm ba, nhất là mỗi khi ba bệnh, cả chồng và con nó!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Còn bác Bảo, cô Như?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Họ cũng rất tốt với ba!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hôm ấy, lần đầu tiên, cháu tiễn tôi
ra đến cổng, nó dặn tôi đi đường cẩn thận. Ngày hôm sau, tôi gọi điện đến, gặp
cháu, từ đầu dây đằng kia, vọng lại tiếng của cháu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ba hả?Ba!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi lặng đi, vì hạnh phúc, mãi sau
mới trả lời:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ba đây, con!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ba đến thăm con, ba nhớ ghé mua cho
con mấy hũ ya-ua(*), nghe ba!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ừ, ba nhớ! À, ba đã mua cho con bộ
quần áo mới rồi! Ba mang tới cho con nhé!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Khỏi, ba! Để hôm nào con về, con
mặc!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thái cầm tấm áo sơ-mi con gái ấp vào
ngực, nói với chúng tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế là các bạn thấy rồi chứ? Bộ
quần áo con gái trong nhà này làm cho tôi ấm lòng. Ngày mai, cháu sẽ về ở với
tôi. Đón cháu tại ngôi nhà này còn có vợ chồng Bảo, Như, vợ chồng cháu Thư. Đưa
cháu về với tôi có ba mẹ cháu, Nhân và Thanh. Chúng tôi sẽ có rất nhiều bạn…
Nào, ta uống đi…!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";">TP Hồ
Chí Minh năm 1998<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman";">(*)-Ya-ua:
sữa chua (yaout)</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-66690460136410496982013-06-10T03:07:00.002-07:002014-04-04T19:47:05.279-07:00MỘT NGƯỜI CHƠI CHÓ Truyện ngắn <!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Sáu Tính đã thức giấc, thức từ
lâu rồi, tầm ba giờ sáng thì phải, nhưng ông không muốn dậy. Dậy sớm là cái
bệnh của người già, nhưng là người già bình thường, thậm chí tầm thường, chứ
còn ông, ông dậy mà làm gì, mà khua khoắng, dạy dỗ ai? Ông trở mình và nghĩ,
nghĩ ngợi cũng là một cái bệnh của người già. Người già thường nghĩ về những
cái đã qua, những phen hú vía, những mẻ tiếc rẻ và cả những lần hồi hộp, vì cho
đến gần trọn cuộc đời, người ta cũng chưa biết được, cái vụ việc ấy, cái con
người ấy... sẽ kết thúc ra sao, nếu như...? Nếu như..., giá như... giá như ta
đừng, hay giá như ta cứ...</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Có tiếng cào cửa của A Còng, tiếng
cào nhè nhẹ, mơn man nhưng dai dẳng, thỉnh thoảng mới nghe tiếng rít nhẹ của
một kẻ yêu chủ thái quá. Ông Sáu quay mặt trở ra, định ngồi dậy, nhưng chưa
đành, vì ông chưa nghe tiếng của Thượng Thư. Thượng Thư bao giờ cũng đúng mực,
đúng giờ. Khi Thượng Thư chưa lên tiếng, có nghĩa là chưa đến năm giờ, cái phẩm
chất ấy khiến ông Sáu nể phục Thượng Thư, dù nó chỉ là một con chó, nhưng là
con chó tốt. Thế rồi, Thượng Thư cũng lên tiếng. Tiếng đầu tiên nó sủa để thị
uy, dọa nạt A Còng rằng đừng quấy rầy ông chủ. Tiếng thứ hai vang hơn, sắc hơn,
và quảng đại hơn, là dùng để báo thức bọn cùng loài, đang nằm rải rác đây đó,
đang ngủ mê mệt, hãy thức dậy, đến giờ phải dậy rồi, phải làm việc và phải ăn
rồi. Tiếng thứ ba trầm hơn, có vẻ khẽ khàng hơn, nó hướng cái mõm đen nhẫy, đầy
lông lá vào gần cửa phòng, nín hơi rồi mới sủa, một tiếng êm ái, đó là tiếng nói
đánh thức ông Sáu:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông chủ ơi, dậy thôi....</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Năm giờ sáng, bên ngoài trời con tối
thẫm, thỉnh thoảng có những chiếc xe máy chạy như bán mạng, gầm rú, làm rung
rinh cả ánh đèn đường đang ngái ngủ. Trong sân, dưới ánh đèn mờ màu sữa đục, A
Còng rối rít nhảy trước mặt ông. Thợ Hồ ngồi dậy rồi, nhưng vẫn còn ngái ngủ,
nó hết nhìn ông chủ, lại ngó Thượng Thư và A Còng rồi thong thả rửa mặt, thản
nhiên. Ông Sáu đưa mắt nhìn ra phía góc sân đầy những tàu lá chuối khô chưa
cắt, treo loạt xoạt trong gió sớm, Hoa Đỏ và Mic đang vờn nhau, thỉnh thoảng
Mic-17 lại bị Hoa Đỏ ngoạm cho một miếng vào cẳng chân, nó nhảy lùi ra xa, lắc
đầu, thế thủ. Chỉ có Thái Giám là vắng mặt, chắc anh ta đang buồn vì thân phận,
nhưng cũng có lẽ khác, nó lười nhác. Đã đành, một con chó thiến thì chăm chỉ,
xăng xái làm gì, lấy lòng ai, khi mà miếng ăn nó cũng chả thiết. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Như thường lệ, ông Sáu cúi xuống bế
A Còng còng lên vuốt ve bộ lông trắng phau của nó, khiến Thượng Thư đang đứng
bên cạnh phải vẫy đuôi, phát ghen. Còn Thợ Hồ ngưng công việc rửa mặt, nhìn
bằng cặp mắt ánh lân tinh, đầy vẻ khinh bỉ. Ông chủ biết, nhưng ông không nói
gì. Thợ Hồ là một thằng lưu manh, ông nghĩ!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trong bầy cẩu quan của mình, ông Sáu
tỏ ra cưng chiều, quý mến nhất là A Còng! Ông quý nó bởi không chỉ nó là con
chó ngoại, đắt tiền, mà nó còn là hình ảnh luôn gợi lại cho ông một thời oanh
liệt, cái thời mà cho dù thế nào đi nữa, ông cũng không quên, nếu được làm lại
cuộc đời, ông cũng sẵn sàng lặp lại y như thể Máy Trời đã "lập trình"
sẵn để dành cho ông. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Làm quan sớm, lúc mới hai muơi hai
tuổi ông đã là một cán bộ cấp huyện, đứng mũi chịu sào trước cả vạn dân, lo ăn,
lo ở cho họ. Ông không phải là quan ăn lộc vạn hộ, nhưng ông luôn được hàng
nghìn con mắt nhìn vào, đầy kính phục. Chỉ có một người, đó là thân phụ của
ông, vốn là một người nho học, có đọc ít sách cổ thì nhìn con, tỏ vẻ ái ngại:
"Thiếu niên đăng khoa, tưởng rằng hay, nhưng sẽ là một mối bất hạnh. Con
hãy liệu đường mà toan tính?". Quả nhiên, mười năm sau, ông vẫn ì ạch ở
chức ấy, và dã đến lúc người ta không cần ông ở chức vị ấy nữa, ông bị đẩy sang
làm một chức lại nhỏ ở tỉnh, rồi hai mươi năm sau cùng của cuộc đời, ông chịu
làm phó cho tám đời giám đốc khác của chỉ một công ty, cho đến khi về hưu. Làm
phó là một điều may cho những ai an phận, chỉ cầu an và cầu lợi. Nhưng làm phó
là một mối bức bối cho kẻ nào muốn bứt phá, muốn thể hiện mình. Ông Sáu, lúc
đầu ông thuộc loại người thứ hai, tức là ông cũng muốn giành lấy toàn quyền,
muốn thể hiện bản lĩnh và tài năng của mình. Ông hy vọng vài năm thôi, ông sẽ
lên trưởng, sẽ được thực hiện ý đồ của mình. Nên ông cúc cung phục tùng giám
đốc, không hề đơn sai, dù một ly, một tí. Không chỉ để lấy lòng các cấp trên mà
ông còn tránh không để sai phạm, ngay cả khi biết đó là sai phạm, ông cũng
"nhẹ nhàng" dành cho cấp trưởng. Quả nhiên ông giám đốc thứ nhất
"của ông" dính tội, phải ra đi! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mẹ kiếp, ông văng tục (ngầm trong
bụng thôi) một cách hào hứng, cái thằng nhà thơ chết tiệt nào nói thế mà hay.
Cấp phó là cấp ăn chơi; Chờ cho cấp trưởng chết rồi mình lên! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhưng, cấp trên vẫn không đưa ông
lên trưởng, mà điều một ông giám đốc khác. Ông hậm hực tí chút, nhưng rồi hiểu
ngay ra thân phận của mình. Một lần, cô nhân viên hành chính xin ý kiến ông
rằng, nên mua loại trà nào, trà Bắc hay trà Bảo Lộc để tiếp khách, ông Sáu ngồi
thừ ra suy nghĩ một hồi lâu, rồi nói với cô nhân viên:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cô cứ ra làm việc đi, cái này để
tôi xin ý kiến anh Hùng (giám đốc) đã nhé. Có gì tôi sẽ báo sau... </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế rồi, một ngày xấu trời nào đó,
có kẻ xấu miệng nào đó gọi ông là "Cái đuôi" của giám đốc! Thì đã
sao? Cấp phó là cấp... </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông giám đốc thứ hai được điều lên
làm chức cao hơn, nhưng ông Sáu vẫn được ngồi nguyên vị trí, làm phó cho một
tay giám đốc trẻ hơn. Ông có cay thật, nhưng nghĩ lại, ông vui vẻ làm cái đuôi,
để ăn chơi, để chờ thời... Ba đời giám đốc, mà vẫn ông phó ấy, thì kể cũng oái
oăm thật! Hình như cấp trên cũng nhận thấy thế, nên an ủi ông bằng những chuyến
công cán ra nước ngoài, những chế độ về nhà đất thật ưu đãi. Thôi thế cũng
thỏa, hãy cứ tạm chấp nhận, đường đời còn trước mắt, lo gì... Nhưng, đến nước
này, bọn xấu mồm không còn coi ông như cái đuôi của giám đốc nữa, mà chúng đểu
hơn, gọi hẳn ông bằng cái tên: con chó cảnh của giám đốc! Sao lại thế? Chúng nó
ì xèo bảo với nhau rằng: lão phó chẳng làm gì cả, chỉ suốt ngày ve vẩy, ra vào.
Lão chẳng quyết định được gì, ngay cả gói trà cũng phải "xin ý kiến"!
Thế thì chẳng là chó cảnh hay sao?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Kệ! Ông chờ thời hay ông thức thời,
thì ngay cả chính ông cũng không cần biết. Quen rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Sáu đặt A Còng xuống, nó sung
sướng nhảy mấy vòng bằng hai chân sau, hai chân trước chắp lại, nó muốn lạy tạ
ông chủ, và cả Thượng Thư lẫn Thợ Hồ. Trời sang dần...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;">***</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trên con đường mà ngôi biệt thự của
ông Sáu tọa lạc có ít nhà, mỗi bên chẵn lẻ có hơn chục số nhà, nên ông có ít
hàng xóm, không, hàng phố mới đúng. Tuy ít láng giềng, nhưng toàn là những láng
giềng oanh liệt. Những ngôi nhà thâm trầm có tường cao và cây xanh che phủ,
những mái ngói thâm rêu, những cánh cửa nặng nề và những con người kín đáo,
chẳng bao giờ thấy họ trò chuyện với nhau, cũng chẳng khi nào họ để ý đến nhau.
Tuy nhiên, họ biết nhau cả đấy, bằng các nguồn thông tin từ trên cao, từ những
sa lông bóng loáng truyền tai nhau bằng những nụ cười to nhỏ, khó hiểu.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông Sáu mở cổng, tiếng xích sắt
loảng xoảng, hai cánh cổng khô dầu rít lên khi mở ra, rồi đóng lại, một lần nữa
tiếng xích sắt lại loảng xoảng vang lên. Có ồn thật, nhưng không làm ai khó
chịu. Tuy thế, khi ông cầm đầu một "phái bộ" gồm những sáu con chó,
đủ kích cỡ, màu lông rùng rùng một lượt đi ra, thì không chỉ những kẻ đi đường,
mà ngay cả hàng phố cũng phải nể mặt. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sáu con chó quý, trừ A Còng, còn lại
tất cả đều bị những sợi dây xích xiết lại. Riêng Thượng Thư và Thợ Hồ còn bị
đeo rọ vào mõm, đó là hai con vật có khả năng gây hại cho người đi đường mỗi
khi chúng có dịp ra ngoài. Ông chủ và những con chó đi dạo trên một đoạn đường
khá dài rồi đồng loạt dừng lại bên một gốc cây dầu cổ thụ, khá kín đáo. Đầu
tiên là A Còng, nó được tự do, dừng lại, lấy mũi ngửi ngửi chỗ đất dưới chân,
rồi hơi lùi lại, đứng dạng hai chân sau, như một thế võ "xuống tấn",
cong đuôi và... ỉa! Thế là, Thượng Thư và những con còn lại cũng đồng loạt làm
cái công việc quen thuộc và cần thiết của chúng. Ông chủ quan sát một lượt bọn
chúng, thấy yên tâm, rồi ngửa cổ một cách lịch sự, nhìn lên ngọn cây, chăm chú
khám phá những điều mới lạ của một buổi sáng thú vị. Bỗng dưng, ông giật mình
vì bị một sợi dây xích kéo căng. Lại Thợ Hồ? Tuy bị khóa mõm, nhưng nó vẫn
tranh thủ "đấm" một quả vào cạnh sườn Thượng Thư . Không biết có đau
không nhưng kẻ đạo mạo này cũng không thể để yên, nó tấn công trả miếng, nhưng
Thợ Hồ đã chủ động thủ sẵn tránh đòn. Sợi đây xích của Thượng Thư văng khỏi tay
ông chủ. Ông Sáu lầu bầu vài tiếng khó hiểu và vội vàng rượt theo, khi nắm được
sợi xích thì ông thở dốc. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Con vật tuy có hung hãn, nhưng oai
vệ và trung thành này đôi khi khiến ông nổi cáu, nhưng bao giờ cũng gây cho ông
mối cảm động chân tình. Nó là một con vật trung thành, nhưng không hề biết
chung thủy là gì. Đó là điều chỉ từ khi có Thượng Thư ông Sáu mới biết như thế
về chó và loài chó.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Về hưu, không biết có phải bị lời
nguyền ám ảnh hay không, nhưng<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>ông không
có bạn. Đành rằng, trong hơn hai mươi năm cuối công tác, ông làm tốt chức trách
cấp phó, phục tùng tuyệt đối tám ông cấp trưởng của mình. Phục tùng ngoan ngoãn
để an toàn, hay để mưu lợi thì cũng thế, nhưng rèn cho ông một đức tính nhẫn
nhục phi thường. Ông không dễ bị chọc giận và cũng dễ bị lôi kéo. Lặng lẽ, long
trọng và phớt lờ... là thế nhưng đã một lần ông bị một tên tiểu nhân khiêu khích.
Hắn dám phồng mang trợn mắt lên mà mắng ông:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông dám nhận ông là người tốt ư?
Nói cho ông biết, bao nhiêu bằng khen, giấy khen của ông chẳng qua chỉ là những
cái áo phường tuồng, lòe lọet, che mắt thế gian, do những kẻ thông manh ngồi
tít tận đâu đâu mà ký, mà ban. Người tốt phải là người có ích cho mọi người, dù
họ chẳng có mảnh giấy khen nào! Ông tốt với ai hay chỉ với chính ông? Ông may
ra được coi là người không xấu là cùng... </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mà ông có làm gì hắn đâu nhỉ? Hắn
đến nhờ ông ký xác nhận là công ty không từng cấp nhà cho hắn, ông bảo đợi giám
đốc về ký. "Đợi đến mai là ngày khắc, ngày xấu". Xấu tốt gì, vẽ
chuyện, giám đốc ký mới đúng nguyên tắc! Có thế thôi mà hắn dám bảo là "ăn
ở như ông thế thì chỉ có chơi được với chó thôi"! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Về hưu, hai đứa con lấy chồng ở
riêng. Rồi vợ ông cũng theo chúng. Bà ấy bảo: Thôi, ông ở một mình cho sướng
thân. Sống với ông tôi chịu hết nổi rồi! Ơ này, thế cái ngôi biệt thự này? Ông
muốn ở thì ở, muốn bán thì bán! Nếu ông buồn thì hãy đem lũ chó về mà nuôi!
Người văn minh hay chơi với súc vật, ông chả mong thế là gì...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cái bà này! Tôi có làm gì đâu mà bà
chán tôi! Ừ thì tôi có khó tính, có bủn xỉn, nhưng cũng để gom góp, chỉn chu
cho tôi, cho bà. Thôi được, các người muốn đi đâu thì đi, liệu chừng còn có
ngày quay về, tìm đến ta. Tròn một năm, chẳng ai đến thăm, không người đến hỏi,
vợ con cũng mất hút. Đếch cần. Ông nuôi mấy con chó cho vui thì đã sao...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đầu tiên là Thái Giám, ông đặt tên
cho con chó thiến. Tội nghiệp, cái hôm thiến nó, tên thợ hoạn cột treo cổ nó
lên cây xoài, bắt chéo hai chân trước rồi buộc nốt hai chân sau. Tên thợ hoạn
đến là khéo, nó chích mũi dao vào, nặn hai hòn giống vứt tọet vào chậu tro, chả
khâu khiếc gì, con chó được thả ra, lủi vào bụi chuối, bê bết máu. "Chó
liền da, gà liền xương, chả phải lo, ông ạ!". Chiều nó bò ra, nhìn ông ai
oán, nhưng vì là giống chó, nên chỉ cần cho bát cơm, nó cụp ngay mắt xuống. Từ
đó về sau, nghe tiếng sủa của Thái Giám thật thê lương, nó kéo dài như tiếng
tru gió của loài chó rừng, đầy vẻ bức xúc, ai oán.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mic-17 và Hoa Đỏ là một cặp tình
nhân, ông xin được trên Hóc Môn. Hóa ra chó cũng có thể là tình nhân của nhau
được. Suốt ngày đêm chúng quấn lấy nhau. Thế nhưng mà, ông chẳng thấy chúng
nó... ấy nhau bao giờ! Giống chó, có kín đáo mấy thì cũng phải lộ ra<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>chứ, nó dai dẳng lắm, lâu lắc lắm, không
nhanh chớp nhoáng "dễ dàng nhanh chóng, mọi lúc, mọi nơi" như giống
người! Thợ Hồ là một con chó đói, từ đâu mò đến, thương tình ông cho ăn rồi ở
lại. Cái giống lang thang có khác, nó sợ ông nhưng hình như nó không thân với
ông bằng Mic-17, Hoa Đỏ hay A Còng. A Còng thì phải mua, hơn hai triệu bạc,
giống chó Mítsubitxi. Nó là con chó cái, nhưng lại có vẻ mặt của một đạo sĩ.
Đôi mắt che khuất sau mớ lông bờm, thế mà tinh anh đáo để. Mỗi lần nó mừng ông,
A Còng lại lắc cái đầu hơi vuông để hé ra cặp mắt tròn, trong xanh như hai viên
thủy tinh. Lúc đầu ông đặt cho nó là Tiểu Thư, nhưng thấy cũ quá, sáo quá, A
Còng là cái tên thời thượng! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cuộc diễu hành buổi sang thế là
xong! Một đoàn quân lũ lượt ra về trước sự thán phục của hàng phố. Nghiêm túc,
trật tự và uốn éo tuần tự chui vào cổng! Từ bây giờ trở đi, mọi sự sinh hoạt
phong phú, đa dạng và có nhiều bí hiểm đều diễn ra trong cánh cổng ngôi biệt
thự số 6. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;">***</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Người ta thấy, ngoài ông Sáu Tính và
bầy chó, chỉ có một người ngày nào cũng một lần ra vào cánh cổng biệt thự số 6
này. Đó là một thằng nhỏ, độ chừng mười lăm tuổi, chạy chiếc xe honda cũ xì. Tứ
thời cái áo thun nó mặc trên người rõ ràng là màu vàng nhưng lúc nào cũng ngả
màu đục thẫm, mặc dù có in một hàng chữ bằng tiếng Anh, sang trọng, hình như là
một lời nguyện cầu may mắn. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mỗi lần nó đến, bánh trước chiếc xe
lao xầm vào cánh cổng đánh động. Tức thì bầy chó đồng loạt sủa, nhanh nhảu và
mau mắn nhất vẫn là cặp Mic-17 và Hoa Đỏ, rồi A Còng. Riêng Thượng Thư thì chỉ
nghếch mõm lên cảnh giác và không chấp. Nó đã biết trước.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông Sáu ơi!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông chủ lật đật chạy ra, mái đầu bạc
lưa thưa, hơi cúi xuống mở cổng, dúi vào tay thằng nhỏ mấy tờ giấy bạc, rồi
nhận lấy cái giỏ xách, khá nặng. Đó là một giỏ tạp pí lù chất đầy những xương
heo, bạc nhạc bò, đầu gà... khẩu phần của chó, mà thằng nhỏ áo vàng đã gom được
từ các sạp ngoài chợ. Không một lời chào hỏi, không hề có cám ơn, xin lỗi, một
cuộc mua bán thầm lặng, chính xác và buồn tẻ. Chỉ có bọn "cẩu quan"
trong ngôi biệt thự già nua là đánh hơi thấy, chả thế mà bọn chúng cùng rít
lên, mừng rỡ tột cùng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông chủ đích thân - mà thực ra có ai
cho ông sai bảo hay nhờ vả đâu-chế biến các món ăn rồi chia thành từng phần,
tùy theo vóc dáng và công trạng của bọn chó. A Còng bao giờ cũng có phần ngon
hơn, mềm hơn, bổ hơn và tất nhiên, sạch hơn! Sau đó là cặp nhân ngãi Mic-17 -
Hoa Đỏ. Thượng Thư nhận phần ngay sau đó, nhưng hắn còn đắn đo, ý chừng để bọn
đàn em xơi trước, âu cũng là phẩm chất của nhân vật quan trọng! Trong khi Thái
Giám lờ đờ nhìn phần ăn của mình, thì Thợ Hồ lấm lét chờ đợi. Nó thè lè cái
luỡi đỏ, đốm đen ra đến nử gang, đầy thèm thuồng và cầu thân. Khi cái bắt sắt
thủng chất nghễu nghện những cục xương đầu gối đẩy về phía nó, Thợ Hồ dùng mõm
đẩy xa têm chút nữa, xa hẳn so với đồng loại. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bấy giờ Thượng Thư mới thong thả
ngoạm một một miếng thịt bò bạc nhạc, đó là món ăn quen thuộc và cũng là thứ
khoái khẩu nhất của nó thường ngày. <span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trong
khi bọn chó đang cắm cúi ăn, thì cũng là lúc ông chủ bắt đầu một bài giáo huấn,
cũng là thông lệ, về luân lý, về cách ứng xử ở đời, cách nhường nhịn nhau và
tình bằng hữu, tất nhiên là của loài chó. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thượng Tư này, tao thấy mày dạo này
lười nhác lắm rồi đấy. Không chịu tập thể dục, lại còn hay đấm mõm A Còng!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hôm nay, ông sẽ nói về Thượng Thư,
ông chủ bụng rồi. Mỗi ngày một đứa, cứ vào bữa ăn là ông lên lớp, có khi chân
thành, mơn trớn, cũng có khi xỉ vả, hắt hủi, tùy theo tâm trạng của ông, và
cũng tùy theo từng đối tượng mà ông nhắm vào. Thượng Thư là một con chó lai
Berger, tuy lai, nhưng nó vẫn giữ được đầy đủ hình dáng và phẩm chất của một
con chó nòi, to lớn, vạm vỡ và hung hãn. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ngày đó, khi đã có Mic-17 và Hoa Đỏ,
nuôi Thợ Hồ, thiến Thái Giám, mua A Còng, ông vẫn muốn có một con chó thật to,
thật oai, và thật trung thành để phong cho nó vai trò chỉ huy bầy chó của mình!
Ông hỏi thăm, nhưng vì ông sống không có bạn nên chẳng biết hỏi ai, mà có hỏi
đã chắc gì họ chỉ vẽ thật lòng. Ông chỉ còn một nơi để đến, đó là khu chợ bán
chó, mèo, chim chóc... Ông cứ tha thẩn nhiều ngày mà không gặp, đã muốn nản
lòng, bỗng ông thấy một gã đàn ông có cái miệng vêu vao ngồi xếp bằng trên hè
đường, bên cạnh y là một con chó to, lông màu xám, phía dưới ức để lộ một mảng
lông trắng, và một vệt đen. Ông nghĩ ngay đến một bộ complet xám, sơ mi
cravatte sang trọng. Ông đến gần và ngắm con chó. Nó lơ đãng nhìn ông rồi lại
nhìn người đi đường, hờ hững. Chủ của nó, gã mặt vêu nhìn ông, sau một hồi,
đoán rằng ông thích con chó, y lên tiếng:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông già! Mua con chó này đi...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông sực tỉnh:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ừ, mua thì mua!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Kẻ bán chó hết lời ca ngợi trí thông
minh, lòng trung thành và sức mạnh của con chó lai. Đến nỗi, ông mê ngay, chỉ
có điều, giá y hét rất cao: mười triệu! Một con chó ba tháng là ba triệu, chín
tháng là năm triệu, đấy là loại con nít, phải tốn nhiều công sức và thời gian,
tiền bạc để cho nó học tập. Con này đã hai tuổi, mười triệu là còn rẻ, bố già
ạ. Phải bán nó, con đứt từng khúc ruột! Nhưng vì không có tiền cho thằng con ăn
học, con phải xa nó... Vừa nói, y vừa lấy ống tay áo cáu bẩn gạt ngang hai
giòng lệ! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi được! Nhưng tôi chỉ trả anh
tám triệu thôi đấy!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không được, thiệt con quá! Con xin
bớt bố hai trăm!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cuối cùng, ngã giá là chín triệu
rưỡi! Khi chuẩn bị trao tiền, ông mới giật mình:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nhưng... nhưng làm thế nào mà tôi dắt
được nón về?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bố yên tâm, kẻ bán chó nhanh nhảu,
bố cứ trao tiền đủ cho con, con sẽ bảo nó. Quả nhiên, sau khi nhét những đồng
tiền cuối cùng vào túi quần, kẻ bán chó, ông chủ của nó, tháo sợi dây xích, đặt
vào tay ông và nói với con Berger lai:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Từ bây giờ, ông này là chủ của mày!
Mày phải phục tùng ông chủ mới, nghe chưa! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Khi ông nắm sợi xích thì lập tức,
con chó nhổm đứng dậy, bước những bước nhanh nhẹn theo ông, mà không hề ngoái
lại tỏ bày một chút quyến luyến về phía người chủ cũ của nó! Ông vừa mừng vừa
kinh ngạc đến phát hoảng, nhưng ông chưa nghĩ ra được từ ngữ nào để đánh giá về
nó, như sau này. Căn cứ vào phẩm chất, vai trò cũng như hình dáng của nó (bộ
complet xám, sơ mi trắng, cravatte đen), ông đặt tên cho nó là Thượng Thư. Một
cái tên sang trọng, lẫm liệt mà không sợ đụng chạm...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Này, Thượng Thư, mày có nhiều phẩm
chất của loài chó, tao biết, và tao đánh giá cao về mày. Tao tự hào về mày lắm
chứ! Mày là một con chó trung thành, nhưng... tao biết, mày không hề chung
thủy! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thượng Thư ngưng nhai, nó có vẻ hiểu
lời ông chủ, đôi mắt nó hướng lên, vằn những tia vàng, khó hiểu.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ăn đi, đồ chó! Mày tưởng tao ngốc
đấy hả! Ừ thì tao ngốc, nhưng tao ngốc với những ai kia, chứ với mày, tao biết
rõ. Khôn oan đâu, con! Đấy, cái hôm tao bỏ ra chín triệu rưỡi để mua mày, tao
tưởng khi phải xa ông chủ cũ của mày, mày sẽ buồn? Nhưng không, mày nhanh nhẹn
theo tao, mà không hề lưu luyến người đã từng là chủ của mày?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thượng Thư lại cúi xuống ăn, nó
không chấp ông. Cũng có thể nó thầm nghĩ thế này: loài người các ông rắc rối
quá, rắc rối đến nỗi ngốc nghếch, ai là chủ mà chẳng được, miễn ông ta đối xử
tốt. thế thôi!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mày trung thành lắm, chẳng thế mà
ngay sau đó, có một người đến gần vỗ vai tao định hỏi "mua con chó bao
nhiêu tiền?", nhưng ông ta chưa kịp lên tiếng, mày đã nhảy xổ vào ông ta,
ngoạm lấy cổ tay ông ta, để bảo vệ tao, vì mày tưởng ông ta là kẻ ám sát tao!
Đáng khen, đáng khen lắm! Nhưng mày không hề chung thủy! Đò chó thật....</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;">***</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sau bữa ăn đầy những giáo huấn ấy,
Thượng Thư có vẻ buồn. Nó nằm im, suốt ngày không sủa một tiếng. Và đêm ấy, một
biến cố đã xảy ra. Như mọi đêm về sáng, ông Sáu, chủ ngôi biệt thự già nua nuôi
một bầy chó làm bạn, trở mình thức giấc. Tuổi già, dù không bình thường thì
cũng vẫn ít ngủ. Ông đợi mãi không thấy tiếng cào cửa của A Còng. Ông vẫn đợi,
vì nghĩ, chắc nó có chuyện gì đó. Một lúc sau, cũng không thấy tiếng sủa của
Thượng Thư. Sao nhỉ? Ông trở dậy, mở cuẳ phòng, nhìn ra thềm, ra sân, tuyệt
nhiên không thấy bóng một con chó nào! Chúng nắm chết đâu cả rồi? Ông bật đèn
và lùng sục mọi nơi, mọi ngóc nghách, cũng không thấy! Đên khi ông ra cổng,
thì... hai cánh cổng mở toang! Ông hoảng hốt vào nhà, mọi cánh của phòng vẫn
khóa chốt chắc chắn. Không có kẻ trộm, mà dù có thì cũng không mất bất kỳ thứ
gì, trừ bầy chó! Ông vội vàng chạy ra nơi gốc cây mọi ngày, nơi ông vẫn đưa
chúng đi làm vệ sinh. Tất cả đều vắng lặng, ngoài những đống chất thải của
chúng từ ngày hôm qua! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông có hỏi thăm mấy người hàng xóm,
họ lắc đầu! Thế là Thượng Thư, A Còng, Mic-17, Hoa Đỏ, Thái Giám và cả Thợ Hồ
cũng đã bỏ ông mà đi! Ông về nhà, nằm vật trên giường, nghĩ ngợi rồi phát ốm!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Các con ông, vợ ông, và những cộng
sự một thời của ông đã đến kịp để đưa ông về cõi thiên thu. Tôi có đi dự đám
tang ấy. Trong lúc quan tài được đưa ra xe, tôi có nhìn xung quanh xem có thấy
bóng dáng một trong những con chó đã ở bên ông suốt một thời gian cuối đời của
ông không? Nhưng tôi đã thất vọng. Không một con chó nào bén mảng!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;">2003</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-19106081553240240112013-06-10T03:06:00.002-07:002014-04-04T19:47:41.311-07:00NHŨNG NGƯỜI CHƠI CHÓ Truyện ngắn <!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi với Phức là bạn! Bạn thật! Sở dĩ
tôi cần phải khẳng định như vậy là vì giữa chúng tôi nó biểu hiện rất rõ ra cái
mối quan hệ mà không mấy người tin ngay. Bạn gì? Trên đời này thiếu cha gì cái
gọi là bạn nhưng chưa chắc, cũng như những người bà con của tôi vẫn hay lửng
lơ: nói vậy nhưng không phải vậy! Nhiều khi, và thường khi Phức gây cho tôi
những vụ rất khó chịu, có khi là tai tiếng giống như hắn ta là món nợ kiếp này
của tôi, chỉ muốn vứt quách đi cho xong, nhưng không thể được, và tôi phải chịu
sự tra tấn của hắn. Nhiều người, trong đó có cả sếp tôi lẫn vợ tôi đều phải
nhăn mặt, lắc đầu: làm sao mà ông chịu đựng được cái thằng cha bửa chơi như thế
nhỉ? Ngược lại, Phức ta cũng phải gánh chịu tôi, gánh chịu cái tính nết tôi mà
theo lời hắn ta là "thối như giày lính". Giày lính thì chỉ có thể so
sánh với cóc chết mà thôi. Hóa ra tính nết tôi nó như vậy thật à? Chứ còn gì
nữa. Gan cho ra gan, nhát cho ra nhát, đằng này cứ lừng khừng, khóc chả có nước
mắt, cười không ra hơi, xin không ra xin, mượn không ra mượn, ăn cắp cũng chẳng
ra ăn cắp! Định nghĩa tôi như thế (có lẽ không sai, nhưng là do sau này
"hoàn cảnh" làm ra tôi như vậy chứ hồi trước, hay nói đúng hơn bản
chất tôi chưa chắc đã như vậy, chuyện này rồi tôi sẽ thuật lại sau) mà hắn vẫn
còn chơi được với tôi thì chẳng là bạn thì là gì?<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Cuối cùng và tóm lại, dứt khoát hắn là bạn
tôi, tôi là bạn Phức, y như thể năm cộng năm là mười!</span><br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Dĩ nhiên tình bạn này không thể ngẫu
nhiên mà có. Hai mươi năm trước chúng tôi cùng may mắn sống sót để rồi gặp nhau
ở trại ôn thi đại học quân đoàn. Ngày ấy, sau chiến tranh chúng tôi được tập
trung lại để ôn luyện thi vào trường đại học trở thành những trí thức, những
nhà khoa học hòng<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>góp công xây dựng đất
nước. Thế quái nào tôi và Phức lại cùng thích văn chương, thơ phú và cùng nhau
thi vào trường Đại học tổng hợp. Cả hai cùng đậu, cùng học một lớp ngữ văn,
cùng ra trường và lại cùng nhau về tỉnh này làm công tác biên tập ở nhà xuất
bản của tỉnh. Hai anh chàng "học trò già, cán bộ non" thức thâu đêm
suốt sáng để tranh luận về lý thuyết nhân văn. Tranh luận chán rồi nửa nằm nửa
quỳ để... làm thơ. Làm thơ xong lại tự đọc cho nhau nghe, tự khen lấy khen để,
nhưng gửi đi thì chẳng bao giờ được đăng. Thỉnh thoảng lại có tên trong mục "nhắn
tin" của báo. Phức ta bèn cắt lấy tên của mình trong cái mục đó lồng vào
trong cái cán bút bi trong suốt. Nhìn thấy hai chữ Xuân Phức (Tên khai sinh của
hắn là Lê Văn Phức, nhưng hắn noi gương thi sĩ Xuân Diệu mà đặt ra bút danh như
vậy) bằng chữ in hẳn hoi, lại được phóng đại lên tí chút sau lần nhựa PP, cũng
có người gật gù, có lẽ là thán phục. Như thế đã đủ để chúng tôi thành đôi bạn
tri kỉ chưa? Có lẽ được rồi đấy, nhưng nếu chỉ có thế thì chưa thể khẳng định
được hai chữ "đôi bạn" cho thật chắc chắn. Phải đợi có những biến cố
mà trong lý luận văn học gọi là "hoàn cảnh điển hình" cái đã. Ngày ấy
đã đến!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Mở đầu bằng việc tôi có nhân tình,
tức bồ. Người yêu tôi làm kế toán của công ty Bảo vệ thực vật, một công ty quốc
doanh, trong kho có cơ man nào là phân bón, thuốc trừ sâu và hình như còn có cả
xăng dầu, cào cuốc nữa. Từ khi có bồ, tôi không còn nhiều dịp đàm đạo với Xuân
Phức nữa, nhưng công việc biên tập, làm thơ thì vẫn âm thầm. Một hôm Phức nhìn
tôi một chặp rồi nói bằng một giọng hiểu đời:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Này Hữu Tộ (tên và bút danh của
tôi), tử vi của cậu đã có "Thái dương chính Ngọ" lại còn có thêm
"Thân cư cung thê", chắc hẳn là nhàn hạ sung sướng, có người nâng đỡ
và sống dựa vào vợ. Cậu nên cưới ngay con Bê (tên bồ tôi) đi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi là người đang yêu nhưng cũng cảm
thấy có cái gì xỏ xiên trong câu nói của Phức. Nhưng cũng là vì đang yêu nên
tôi thấy hắn nói có lý. Mà chả cần Phức nói thì tôi và Bê cũng đã thề non hiẹn
biển rồi. "Chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa", tôi nhớ hồi đó ở
rạp đang chiếu bộ phim có tên như thế. Năm sau tôi cưới vợ và rời cái khu tập
thể của nhà xuất bản. Bây giờ nói về vợ tôi, nàng là cháu gọi ông Chủ tịch bằng
cậu ruột, thành ra tôi lập tức được ông chủ tịch hồi bấy giờ liệt vào hàng
"con cháu trong nhà". Một năm sau, tôi bỏ nghề "biên tập diệt
đồn", chuyển sang công ty Bảo vệ thực vật. Lúc đầu, tôi cũng thấy tiếc.
Nhưng vợ tôi bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thực ra em mê anh vì tưởng anh là
thiên tài thiên bẩm, nhưng rồi em nghĩ mãi cái sự cắm cúi của anh chẳng đi đến
đâu. Nghề nào thì nói cần cù bù thông minh được chứ nghề văn chương của các anh
hình như không phải thế. Anh chọn sai đường, chẳng những "em không chịu
nổi", mà rồi nay mai con cái cũng khổ lây...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sang cơ quan mới, tôi được làm cán
bộ nhân sự, chuyên theo dõi lý lịch, soi mói mọi hành vi cũ mới của đội ngũ cán
bộ công nhân viên. Ít lâu sau căn cứ vào bằng cấp, và thành tựu sáng tác văn
học của tôi, người ta bố trí tiếp tôi kiêm nhiệm cán bộ thi đua. Thành ra tôi
chuyên chú biên tập và nhiều lần phải viết hoàn chỉnh những bản báo cáo thành
tích cho khá nhiều chiến sĩ thi đua trong cơ quan. Nói nhỏ thôi nhé, trong công
việc này tôi vận dụng năng khiếu sáng tác của mình một cách rất thiết thực! Với
sự mẫn cán của tôi, với tài văn chương của tôi, tôi được đề bạt làm phó phòng,
rồi trưởng phòng tổ chức cán bộ. Nhiều lúc tôi nghĩ lại mà thấy chóng mặt, hay
là "thái dương chính ngọ" như Xuân Phức nói thật sao? Đến đây tôi
chính thức đoạn tuyệt với văn chương, không phải chỉ do lời khuyên của vợ, mà
chính tôi cũng nhận ra nó quá vất vả, lại phập phõm, phù phiếm và vô nghĩa thế
nào ấy. (Xin lỗi các nhà văn đang sống bằng ngòi bút!). Bây giờ, tôi đàng hoàng
là người có chức, trưởng phòng hẳn hoi, thuộc ngạch công chức. Công việc làm
theo thời gian, chưa xong đến mai làm tiếp. Mọi cái đều có luật, có pháp lệnh. Ngạch
công chức chúng tôi thời nào cũng ung dung, vừa mới rồi được giảm ngày làm,
nghe đâu lại sắp được tăng lương... Còn gì bằng? Chỉ buồn cười có lần con tôi
hỏi nghề nghiệp của tôi để nó ghi vào lý lịch, tôi bảo nghề "cán bộ",
nó cứ tròn mắt ra mà nhìn: cán bộ cũng là một nghề hả ba?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế còn Xuân Phức thì sao? Mỗi lần
gặp nhau Phức vẫn ân cần hỏi thăm đời sống riêng tư của tôi và luôn miệng chúc
tôi hạnh phúc. Công bằng mà xét Phức có tài hơn tôi, tôi chỉ bằng non nửa hắn.
Bằng cớ là suốt trong quá trình gần sáu năm sáng tạo tôi chỉ được đăng tổng
cộng có hai bài thơ, một ở tờ báo đoàn thể trên thành phố Hồ Chí Minh, và một ở
tờ báo văn nghệ tỉnh. Riêng Xuân Phức được đăng năm bài, trong đó có một bài
trên báo Văn Nghệ của Hội nhà văn Việt Nam. Sau khi tôi có vợ ít lâu, Phức cũng
cưới vợ. Vợ hắn là Mai Liễu, một nhà báo tỉnh. Theo nhiều người nói Mai Liễu
tuy viết lách vào loại loàng xoàng nhưng rất tháo vát. Mấy năm sau này khi báo
chí phát triển, Mai Liễu rất có tài "lấy" quảng cáo. Tiền hoa hồng
của cô ấy không những đủ nuôi chồng mà còn sắm sanh được cả xe Dream, làm nhà.
Nói chung về kinh tế Mai Liễu lo tất tật, nhưng cô ta vẫn rất ngưỡng mộ và tận
tụy đối với chồng. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế là Xuân Phức<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>vẫn ung dung ở lại nhà xuất bản và cắm cúi
làm thơ. Hắn làm thơ cực nhiều, nhưng không xuất bản thành tập được, vì hình
như biên tập viên văn học chê sao đó, cho dù Mai Liễu có tuyên bố: em dư sức lo
cho anh Phức nhà em xuất bản hai tập thơ! Phức đau lắm, nhưng càng làm thơ càng
bí, bài nào cũng giống bài nào và giông giống ai đó. Thơ tình, thơ về mẹ, mất
mát, đau thương, thời sự, chính trị... đề tài nào hắn cũng thể nghiệm cả, hội
nghị nào, câu lạc bộ nào cũng đem ra đọc thông thống, nhưng không mấy ai nhớ.
Vào lúc hắn sắp nản chí bỏ cuộc (là tôi đoán thế) thì vận may đến với hắn.
Trong cái cơ may của Phức, có một phần đóng góp của tôi, đúng hơn là vợ chồng
tôi.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Dịp ấy, cơ quan văn hóa thông tin
phát động sáng tác thơ theo đề tài "Động viên thanh niên vươn lên lập
nghiệp", Phức ta thức trắng đêm viết xong một bài thơ khá dài. Không ngờ
bài thơ lọt vào chung kết, và được giải khuyến khích. Vì cuộc thi không có giải
nhất, nhì, ba, nên coi như giải nhất! Hôm phát giải, hắn lên đọc rất hùng hồn,
trong đó có đoạn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Kìa đất nước<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>đang dang tay rộng mở</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xông lên đi, còn chờ đợi gì em?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hãy thắp sáng những bông hoa triệu
phú</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Không quản ngày và cũng chẳng kể
đêm!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đây đất, đây rừng, đây đầm hoang, cỏ
dại</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đây ngã ba sông, đây ngã tư đường...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thiếu vốn chớ nề, không tiền đừng
ngại<span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vì quanh em có bát ngát tình thương!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nào ngờ, bài thơ lọt vào mắt xanh
của ông Chủ tịch. Khi lên phát biểu huấn thị cho ngành văn hóa ông đã chúc mừng
tác giả bài "Xông lên đi" của nhà thơ Xuân Phức, và kết luận:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tuổi trẻ hôm nay cần phải lao vào
gian khó, xông lên làm giàu. Trẻ có giàu thì già mới yên tâm, dân có giàu thì
tỉnh mới vững mạnh. Tôi là nhà chính trị, không hiểu mấy về thơ ca, nhưng bài
thơ vừa rồi làm cho tôi thật xúc động, rất háo hức muốn lao ngay vào làm ăn.
Tôi đoán chắc tác giả phải là người có bản lĩnh, thấu triệt đường lối. Tôi mong
tỉnh ta có nhiều nhà thơ như thế...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sau tiếng vỗ tay rào rào, ông giám
đốc sở văn hoá hướng dẫn ông chủ tịch đến bắt tay Xuân Phức, rồi lại còn ôm hôn
nữa. Phức ta cứ đờ đẫn cả người vì sung sướng. Ngồi bên cạnh Xuân Phức, tôi
đứng lên nói với ông Chủ tịch:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh Ba! Xuân Phức là bạn em, tốt
nghiệp đại học tổng hợp chính quy khóa Một, là nhà thơ có tác phẩm đăng trên
các báo chí trung ương và địa phương!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhận ra tôi, ông Chủ tịch tươi cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Vậy hả, dượng Sáu! Trời ơi, hóa ra
người nhà với nhau cả! Bữa nào ghé nhà chơi nghe! Tôi khoái thơ lắm đó. Này,
nhà thơ - Ông quay sang nói với Xuân Phức - Bữa nào nói Sáu Tộ dẫn tới nhà tôi,
mình bàn chuyện thơ nghe chơi. Hồi đi học tôi học văn giỏi lắm nghe! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Sau đó là liên hoan, có bia bọt tưng
bừng. Tôi và Xuân Phức mỗi người ngồi một bên ông hủ tịch, khiến cho giám đốc
sở, kiêm trưởng ban tổ chức cuộc thi thơ phải dạt sang một bên. Tôi quên chưa
kể, ông chủ tịch hiện nay gọi ông chủ tịch hồi đó là chú ruột. Xét theo mối
quan hệ họ hàng, ông ta là anh vợ tôi, còn tôi là em rể. Đã mấy lần vào dịp giỗ
tết, chúng tôi đã gặp nhau, quả tình ông ta cũng tốt nết, là người có phong
thái quần chúng, dễ gần gũi. Hơn nữa ông ta lại có trí nhớ rất tốt, gặp ai chỉ
một lần, đến hai ba năm sau ông vẫn nhớ tên. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tất nhiên tôi nhận lãnh nhiệm vụ đưa
Xuân Phức đến thăm nhà anh Ba chủ tịch. Nhưng trước tiên phải gọi điện thoại
báo trước. Tưởng tình hình sẽ phức tạp, nào ngờ vừa nghe tiếng tôi anh Ba đã hồ
hởi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sáu Tộ hả? Trời ơi sao lại không
được! Hai ông lại đây liền đi. Rồi, để tôi biểu bã xã nướng mấy con khô mực,
làm vài lon bia, anh em mình lai rai chơi! Lẹ lẹ nghe, tôi chờ đó...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Hai đứa tôi rón rén nhấn chuông,
đích thân anh Ba ra mở cổng, rồi đưa chúng tôi vào phòng khách. Tôi tháo dép,
còn Phức loay hoay rất lâu mới cởi được đôi giày mõm nhọn màu nâu đánh si đen
trông rất cải mả, hắn còn tháo cả bít tất ra nhét vào ruột giày, lòi ra một nùi
bết đất. Sau khi phân ngôi chủ khách, anh Ba chủ tịch bá vai Xuân Phức:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao? Dạo này viết được nhiều không?
Đọc nghe chơi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Cũng đích thân chị Ba bưng một cái
khay sơn mài có mấy lon bia lạnh lấm tấm mồ hôi, và một đĩa mực khô ra đon đả:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>- Mời các chú... Nhận ra tôi, chị Ba
xởi lởi. Trời đất ơi! Tưởng ai hoá ra chú Sáu, vậy mà ổng khoe với tôi là tiếp
các văn nghệ sĩ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Ba cười nhìn vợ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Má bây không hiểu gì sao? Sáu Tộ
nhà mình với Xuân... (anh Ba ngập ngừng, tôi phải đỡ "Phức"), Xuân
Phức, là bạn đồng môn. Xuân Phức là nhà thơ có hạng của tỉnh nhà, đồng thời có
tên tuổi cả nước. Chớ không văn nghệ sĩ là gì? Rồi anh quay sang nói riêng với
Xuân Phức. Nói thiệt nghe, mấy lần mình họp với anh em văn nghệ, nhưng với tư
cách nhà lãnh đạo, ăn nói nó có chừng mực. Bữa nay có anh em mình cứ nói cho
thoải mái. Mấy anh nhà thơ là mạnh mồm, ác khẩu lắm phải không...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Xuân Phức cứ ngồi ngây ra:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ, cám ơn anh Ba. Quả đúng là bấy
lâu anh em chúng em không hiểu anh Ba và các anh bên ủy ban, cứ nghĩ thế nọ thế
kia. Nào ngờ anh Ba rất đáng qúy. Có người lãnh đạo thông cảm và qúy mến, anh
em chúng em thật hạnh phúc... Nhưng xin anh đừng hiểu sai bọn em. Mạnh mồm, ác
khẩu vậy thôi, chứ tâm can, lòng dạ bọn em trong sáng lắm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-À, nói chơi vậy thôi, đừng tự ái
nghen! Cánh lãnh đạo chính trị chúng mình chả tin các cậu thì tin ai. Có những
cái tuyên huấn lên lớp cả năm không bằng một bài thơ, một bản nhạc hay tranh cổ
động của các ông. Phải không nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dà! Xuân Phức luôn miệng dạ, nghe
chừng rất xúc động.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trong lúc hai người nắm tay nhau,
chuyện vãn, tôi lần lượt bật nắp mấy lon bia, rót ra ly đặt trước mặt hai vị:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi nào, uống đi hãy nói. Anh Ba,
em hôm nay là chủ, không phải khách văn nghệ của anh, cho em xin mời nhà thơ
của chúng ta. Hết đi, Phức, trăm phần trăm hả anh Ba?... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chuyện được một hồi, đột nhiên Xuân
Phức giật thót người, suýt đánh rơi ly bia trên tay. Hóa ra một con chó cảnh
lông trắng xám phóng lên đớp miếng mực khô trên tay hắn. Chả là hắn vừa nói vừa
dứ dứ, lấy nhịp, con chó tưởng là đùa với nó. Anh ba cũng phát hiện ra chuyện
đó, vội quát con chó:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Misa! Hư quá...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tuy quát thế nhưng nghe giọng anh,
tôi biết là anh Ba quý con chó lắm. Phức ta cũng hiểu vậy, vội bỏ ly bia xuống
bàn, một tay bế con chó, tay kia đút miếng mực khô vào miệng Misa. Con chó cảnh
khôn ngoan cứ nằm trên bọc Phức mà nhai, xầu cả bọt mép ra áo, nhưng hắn cứ
tỉnh khô:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh Ba có con chó khôn quá! Lại
sạch sẽ nữa, đúng là người biết chơi chó cảnh...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Ba cười tươi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Phải dạy nó nhiều lắm đấy. Con chó
này là của thằng bạn ở Bộ Điện lực trên thành phố đem xuống cho. Nó cũng được
một tay chuyên gia người Nhật tặng. Giống này khôn lắm, có nuôi nó mới biết.
Mình đi đâu về là nó ào vô mừng. Nhiều lúc mệt mỏi, có nó thư giãn cũng đỡ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đúng! Phức hào hứng tiếp lời. Có
nuôi chó, đúng hơn là chơi chó mới biết quý chúng. Có quý nó, nó mới quý mình.
Nó mà đã quý mình rồi thì bảo gì nó cũng nghe...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi bận nhiều việc quá có chăm sóc
nó được chu đáo đâu, tất cả giao cho thằng nhỏ và bà xã. Ay thế mà nó cũng biết
mình là chủ nhà đấy nhé. Nghe tiếng xe máy từ xa là nó đã nhảy lên rồi. Lại còn
có tình cảm nữa chứ! Hôm thằng nhỏ con tôi đá nó một cái mà nó giận mấy ngày...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi chẳng có chuyện gì để nói, nên
ngắm con chó cũng thấy thích. Nhìn kỹ con chó Nhật Bản này có gương mặt của một
đạo sĩ già. Với hai hàng lông mày trắng và dài phủ xuống gần như kín hai con
mắt ti hí, nheo nheo, khiến nó mỗi lần ngẩng lên nhìn cứ phải lắc mạnh cái đầu,
làm rung cả bộ lông xoăn tít, đúng như phong thái của một nhà hiền triết. Một
con chó quý như thế nghe đâu giá những vài trăm đô, là chưa kể tiền thức ăn cho
nó, mỗi ngày cũng tốn cả chục ngàn đồng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Ba tiếp:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Xuân Phức cũng nuôi chó kiểng à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không, anh Ba! Em có nuôi nhưng
nuôi con chó ta. Xuân Phức cười rất láu, nó vừa cầu tài, lại vừa xo xỏ. Em thì
thực dụng thôi anh Ba ơi! Giống này ngu, nhưng được cái dễ nuôi, dễ cho ăn. Với
lại nó dữ lắm, bọn trẻ trong xóm klhông đứa nào dám hó hé. Em nuôi nó là tình
cờ thôi. Bữa có đôi giày để cửa, không biết bọn lượm ve chai hay trẻ trong xóm
nó lấy mất. Bực quá, em về Xuyên Mộc xin con chó. Thế mà an ninh trông thấy...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Từ đây câu chuyện của hai người đang
từ thơ phú, văn chương chuyển hẳn sang chuyện nuôi chó. Nào ngờ, cả hai lại hạp
nhau thế, dứt không ra. Tôi cứ phải mời mấy lần. Anh Ba uống một hơi "năm
mươi phần trăm", đặt ly xuống nhìn Phức rồi lại nhìn tôi, cười nheo nheo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Này, hai ông có biết ở bên Mỹ người
ta phân biệt đối xử thế nào không? Quý nhất là trẻ con, thứ nhì là phụ nữ, thứ
ba là... chó, rồi thứ tư mới tới nam giới. Bọn đàn ông chúng mình còn thua cả
con chó này đó nha...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh Ba cười ha ha và nhà thơ Xuân
Phức cười hơ hơ, tôi cũng cười hì hì họa theo! Cuộc nhậu quá vui! Con chó Nhật
phóng xuống sàn nhà, sủa mấy tiếng lách nhách, chả tương xứng với phong thái
uyên thâm của nó chút nào. Con Misa lơ đãng một lúc rồi chạy đến ngửi ngửi đôi
giày của Xuân Phức rồi nó lôi cả hai chiếc bít tất của nhà thơ ra vườn, mà
không ai biết.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhà Phức ở trong ngõ xóm rất phức
tạp, thỉnh thoảng vẫn hay bị mất cắp vặt. Có lần là dân lượm ve chai, bán vé
số, có khi là trẻ con hàng xóm nó nghịch. Một lần thằng bé con nhà kế bên thấy
cái gốc cây "nghệ thuật" của nhà thơ quét dầu bóng phơi trước cửa, nó
thấy hay hay đem về nhà chơi rồi chặt phá mất. Về nhà Phức thấy mất "tác
phẩm" của mình, hỏi dò, biết thằng bé nhà bên lấy, hắn sang nói với bố mẹ
nó. Nào ngờ, ông bố mắng xơi xơi, còn dọa đấm, dọa đá, làm Phức vừa tức, vừa
sợ. Nghĩ mãi không ra cách nào, sau có người khuyên nuôi một con chó, xích ở
ngay cửa. Thế mà hiệu nghiệm. Lại tiện nữa, mỗi lần tôi đến chơi, con chó sủa
nhặng lên, thế là chẳng phải gọi cổng. Con chó nhà Phức có cái tên thoạt nghe
như Tây, nhưng lại là tên ta: Đixin! Hắn bảo: thì đi xin được về thì đặt ngay
cho nó cái tên như vậy vừa có ý nghĩa, lại vừa thuận tai, dễ gọi. Con chó mõm
đen có mấy sợi lông cứng luôn nhấp nháy và cái mũi lúc nào cũng ươn ướt. Loài
này là rất thính mũi, Phức bảo thế! Đặc biệt nó có bộ ức nở và cái đuôi bông
dựng ngược màu lửa. Giống này lai loài sói! Lần nào tôi đến con Đixin cũng cất
lên hai tiếng sủa, với hai cung bậc khác nhau, nghe không dữ lắm, như thể là
một lời chào bè bạn và cũng là lới báo tin cho chủ. Tôi đi qua trước mõm nó,
Đixin chỉ khẽ ngửi vào ông quần tôi một cách chiếu lệ rồi lui lại, ngồi im rất
lãnh đạm, có phần trịch thượng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tưởng Phức chỉ "chơi" chó nghiệp dư
thôi nào ngờ cả kiến thức lẫn<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>quan điểm
của hắn lại phong phú và mạch lạc đến thế, khiến ông anh họ của tôi nghe mà
thấy nể! Sau lần gặp ấy, Phức trở thành bạn của anh Ba tôi. Có thể ông chủ tịch
quý tài thơ hắn, vả lại hai người cùng có chung sở thích: chơi chó!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Phần cuối của câu chuyện này là một
sự cố, một sự cố buồn trong một thảm hoạ thương tâm. Trận lụt kinh hoàng hồi
đầu tháng mười một của năm cuối thế kỷ trước đã ấp xuống quê hương tôi như một
trận đại hồng thủy. Tất cả mọi nhà, mọi người, từ dân thường đến quan chức, từ
chính khách cho tới nhà thơ... đều ngập trong dòng lũ xiết, chỉ trừ những người
có nhà lầu. Chính thế nhà chúng tôi trên lầu của khu tập thể vốn không trồng
được cây, nuôi được chó, không có cử hiệu mặt tiền buôn bán... thì nước lụt
không với tới được mà chỉ mấp mé. Chúng tôi được đặc cách ngoại lệ và mở rộng
lòng đón những người bị lũ dìm ngập cửa nhà vào tá túc trong nhà mình. Giúp
nhau cái ăn, cái mặc, chỗ ngả mình... trong lúc này không chỉ là trách nhiệm
công dân mà còn là tiếng gọi của lương tâm. Mờ sáng khi cơn lũ đang ào ạt tràn
về thì có tiếng gọi tên tôi thất thanh. Xuân Phức! Tôi lao xuống lòng đường
ngập nưóc ôm lấy một bọc đồ lỉnh kỉnh trên tay Phức rồi đưa vợ và con gái bạn
vào nhà mình, trong lúc trong nhà đã có hai gia đình ở tầng dưới dọn lên. Từ
ban công nhà tôi, Phức đau đáu con mắt viễn thị<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>nhìn về phía ngôi nhà mình khuất sau rặng cây và đang chìm dần trong
dòng nước cuồn cuộn. Vợ tôi hối hả lo chỗ nằm, cái ăn uống cho gần hai mươi con
người trong căn hộ đang rung rinh giữa bể nước. Những người đàn bà ôm con sụt
sịt vì tiếc của. Cánh đàn ông ốm yếu chúng tôi đang ngồi co ro trên ban công,
nhìn mưa, bỗng Phức đứng bật dậy:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đixin!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cái gì? Một người đàn ông ngẩng
lên. Xin cái gì? Xin ai?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Không trả lời người bạn, Phức ngồi
phịch xuống cái ghế đẩu cập kễnh, nhìn tôi đau đớn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hữu Tộ ơi! Con Đixin của tôi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi hiểu ra, chợt phì cười trước bộ
mặt vốn đã thất sắc nay lại ngấm nước mưa tái ngắt của Phức:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tưởng gì! Con chó nào chả biết bơi!
Chỉ sợ nó bị nước cuốn...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không! Xuân Phức ôm đầu đau đớn.
Nhưng nó bị xích! Nó bị xích mà đoạn xích lại quá ngắn...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nhìn vẻ đau khổ chân thật của bạn,
tôi cũng thấy ái ngại, an ủi Phức:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thôi nào! Nhà cửa, của cải còn chả
làm gì được nữa là con chó. Xong đận này, mình với cậu đi Xuyên Mộc, thế nào
chả tìm được con khác!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Phức im lặng, ngồi ôm đầu. Mãi quá
trưa, may mới có một chiếc thuyền nhỏ ghé vào "đảo" chúng tôi, Phức
năn nỉ người chủ cho mượn nói là chạy về qua thăm nhà. Tôi không biết làm gì
đành ngồi chờ Phức về. Mãi xẩm tối Phức quay về mặt mày ủ rũ, báo tin:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Đixin đã giật đứt xích. Sợi dây
xích bằng sắt rất chắc, vậy mà không hiểu sao nó giật được.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế nó đâu rồi? Tôi vui mừng hỏi
hăm hở.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mình tìm khắp các mái nhà, ngọn cây
quanh đó nhưng không thấy, có lẽ nước cuốn đi mất rồi. Thế cũng may, có thể hy
vọng nó còn sống. Nếu nó bị sợi xích dìm chết, chắc là đau đớn lắm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thế rồi nước rút, mọi người quay lạy
nhà mình, với bao nhiêu bộn bề công việc phải dọn dẹp, sửa sang. Gần một tuần
sau, Phức rủ tôi tới thăm nhà anh Ba chủ tịch. Gặp anh đang ngồi lặng lẽ trong
phòng khách, vẻ mệt mỏi rã rời. Xuân Phức hỏi thăm tình hình công tác của anh,
được một lúc hắn bất ngờ hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh Ba! Con Misa đâu rồi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông chủ tịch lắc đầu nhè nhẹ, rồi
chậm rãi kể. Nhà anh tuy là biệt thự, nhưng chỉ có một lầu. May mà có cái gác
nhỏ, nên cả gia đình trú tạm trên đó. Có điều nhà anh Ba ở một chỗ đất cao, nên
chỉ bị ngập khoảng hơn một mét nước. Anh Ba thì do cương vị công tác nên phải
lăn lộn với bà con, hết huyện nọ sang huyện kia. Hai hôm sau anh mới về nhà
thăm vộ con. Tất cả nhét lên cái gác nhỏ, cả nấu nướng, ăn ngủ. Tới chừng nhớ
ra con chó, cả nhà không ai biết nó ở đâu. Ai cũng nghĩ là nước cuốn trôi mất
rồi. Chẳng ngờ, khi anh ba vừa cất tiếng gọi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Misa! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Từ trên mặt chiếc tủ thờ, nơi có bát
nhang và hình ảnh ông bà và ba má anh, tiếng con Misa sủa liền ba tiếng. Anh Ba
bì bõm lội xuống, nhìn lên thấy "nhà hiền triết" đang khoanh tròn
trên bàn thờ. Nhìn cảnh ấy anh đã thấy giận. Giận người nhà không trông nom, để
con chó leo lên bàn thờ ông bà tổ tiên. Giận cả con Misa, thiếu gì chỗ nấp, lại
leo lên chốn linh thiêng này? Anh tóm lấy sợi vòng cổ, định kéo nó xuống, bỗng
anh đụng phải... Mấy ngày con chó Nhật không có gì ăn, nó vẫn chịu đựng được,
nhưng cái khoản... dị hóa thì nó đành phải thua. Một đống phân chó lổn nhổn
trên mặt bàn thờ, Lúc này thì anh Ba không kìm được giận dữ. Anh tóm cổ con chó
quăng mạnh ra cửa. Chẳng may, cái đầu nhỏ bé của nó đập vào bức tường xi măng.
Nó kêu lên một tiếng ai oán. Con Misa rơi tõm xuống nước rồi bị cuốn theo dòng
nước lũ đang chảy xiết... Kể xong, ông chủ tịch ngồi thừ ra, không biết ông
buồn hay vẫn chưa hết giận con chó tai quái.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Từ nhà anh Ba, chúng tôi về nhà
Phức, thì thật kinh ngạc: con Đixin gầy gò xiêu vẹo, thè cái lưỡi dài xám ngoét
của nó ra mà thở thoi thóp, đang nằm trước cửa nhà. Cái đuôi bông màu lửa của
loài sói giờ chỉ còn là một mẩu thịt teo tóp, đang ngoe nguẩy chào chủ một cách
yếu ớt. Phức lao tới, quỳ xuống, hai tay nâng Đixin lên ngang mày. Bốn con mắt
dài dại nhìn nhau, ngấn nước!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";">Tháng
1-2000</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";">H.Đ.Q.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-45627162564713765152013-06-10T03:05:00.002-07:002013-06-10T03:05:42.356-07:00LỜI NGUYỀN ĐÃ NGHIỆM<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<i><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 20.0pt; mso-no-proof: yes;"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Nhờ một người
quen giới thiệu, Mừng được vào làm việc trong một cơ quan nhà nước. Nên nhớ: cơ
quan nhà nước hẳn hoi, sẽ có một ngày được vào biên chế, không, được ký hợp
đồng dài hạn. Khi đó chú sẽ trở thành công chức nhà nước, công dân hạng một,
hiểu không? Mừng hiểu, mà dù không hiểu, Mừng cũng vẫn gật đầu chăm chú, đôi
mắt chuyên đời nhìn xuống, cũng đã phải ngẩng lên, lóe sáng. Khốn nỗi, cái
người giới thiệu, cái người đang cố gân cổ lên giải thích cho Mừng nghe cái
tương lai xán lạn nhất trần đời ấy cũng chỉ là một anh nhân viên quèn, chưa
được lên chức danh cán bộ, mỗi khi điền vào giấy giới thiệu đi đâu đó, nộp tiền
điện thoại cho sếp, chẳng hạn... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Trong cơ quan
nhà nước hiện thời, nhiều cái oái oăm, mà có lẽ không chỉ riêng Mừng, mà một ai
đó, dù sắp về hưu, có bốn muơi năm công tác và đóng bảo hiểm liên tục, cũng
chưa chắc đã hiểu. Có khi anh cán bộ nằm dưới, cô thư ký nằm trên (danh sách
khen thuởng chẳng hạn). Cũng có khi ông sếp lừ lừ như "đầm sen"
(sen-đầm) lại bị anh bảo vệ cho đo ván văng lên đến tận tòa hình sự. Một anh
chàng lẻo khoẻo, nước da xanh mét, chậm như xẩm sờ... lại được phong chức
"đổng lý", một câu nói nhỏ lại sinh khối oan gia... Nghĩa là, Mừng sẽ
rất có thể trở thành một trong những người đó, tùy cơ cấu!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Hôm nay trời
đẹp, đẹp nhất trong cả năm, ngày 30 tháng Mười dương lịch. Đêm qua mưa lớn,
sáng nay tạnh khô và đầy vẻ hanh hao. Trên đường phố sạch tinh, đen bóng, lác
đác vài vũng nước mưa sót lại, trong veo, lờ lờ trôi những chiếc lá dầu to bản
như những chiếc thuyền nan màu nâu nhạt tìm về bến đậu. Đó là ngày đầu Mừng đến
nhận nhiệm sở.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng được
biên chế vào tổ lao động cơ động, tức là "gặp gì làm nấy", không cố
định, không chuyên môn và không giờ giấc. Mừng làm việc chăm chỉ và hối hả, đó
là cậu tự đánh giá về mình như thế. Nhưng, ông trưởng ban, một con người béo
múp míp, tóc cắt thượng lên như dầu con lươn chồn (một loại lươn già, đầu nhọn
như đầu chồn, có cả mấy sợi ria) khuôn mặt nhẵn thín chỉ khác con lươn ở chỗ
không một cọng lông, còn tính khí thì như một bà cô chết chồng, luôn miệng lầu
bầu, lại nghĩ về Mừng một cách hoàn toàn khác. Cái tính lầu bầu của ông lươn
chồn có từ bé, càng lớn càng có thâm niên, thấy gì cũng bình luận. Đọc báo,
thấy ai, dù là bộ trưởng hay tổng thống, ông cũng nghĩ ra và gán cho được cái
xấu cho họ. Đã vậy, ông còn đem bài báo dí vào tận mắt người bên cạnh, dù người
ấy, đang bận hoặc không thích xem. Người ta lừ mắt, hoặc hất tay ra, còn Mừng
thì không, cậu đọc ngay tắp lự. Chỉ vì ông ta, cái ông lươn chồn ấy là sếp của
cậu. Mà theo Mừng, thì Mừng lúc nào cũng có lỗi, không biết lỗi gì, nhưng khi
Lươn Chồn đã nói, nhất định phải đúng. Đến ông bộ trưởng, ông ta còn biết tận
"cu ti củ tỉ" nữa là...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Một năm đã
qua, rồi thêm nửa năm nữa Mừng vẫn chưa được ký hợp đồng dài hạn. Thời gian có
khi thuộc về ta, nhưng cũng có khi thuộc về người khác, nơi khác. Trong trường
hợp này Mừng bị thời gian gặm mòn ý chí, cậu ta bắt đầu sốt ruột. Từ sốt ruột
dẫn đến lo lắng, rồi từ lo lắng trở thành hoảng sợ. Như một phản ứng phân rã
hạt nhân, sau hoảng sợ là căm giận. Căm giận ai? Cả một hệ thống lãnh đạo, Mừng
không cần biết ai hết, cậu bé dồn sự căm hờn vào cái đầu nửa chồn nửa lươn của
ông trưởng ban, mặc dù đến lúc này ông trưởng ban đã lên ngồi chễm chệ cái ghế
phó giám đốc. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: center; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng ta, vốn
con của một ông thợ nề, về sau, do không chịu nổi sự nhấm nhá của xi măng, vôi
vữa… hai bàn tay và hai bàn chân ba Mừng lỗ chỗ vết ăn mòn hủy hoại, ông trở
về, chuyển sang nghề đạp xích lô. Mừng cũng có thể nối nghiệp cha, nhưng do may
mắn hơn là đã có bằng tú tài, nên cậu tìm con đường khác. Mặc dù sắp sửa trở
thành công dân hạng một, nhưng Mừng vẫn còn nguyên si nỗi mặc cảm con nhà nghèo
hèn. Nghèo thì hèn, vì nghèo thì rất dễ thỏa hiệp, siêu lòng. Chỉ cần một lời
hứa rất không có cơ sở, Mừng cũng hớn hở hẳn lên, làm việc như điên, như dại. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Nhưng với ông
Lươn Chồn, một con người có cái đầu khả kính, một thiên thần oai vệ nhất hạng,
thì Mừng có nhiều dịp quan sát ông ta. Một lần, Mừng được trưởng ban giao cho
việc móc cái ống cống ngay trong sân cơ quan, Mừng tỏ ra ngần ngại. Mừng nói
rằng, nếu không có một cái găng tay bảo vệ, rất có thể cậu sẽ bị nhiễm vi trùng
tê-ta-nốt, trùng uốn ván... Nhưng ông trưởng ban không tin lời cậu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Làm gì có
trùng uốn ván ở đây? Ai bảo cậu rằng trong sân cơ quan có tê-ta-nốt?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Có, thưa sếp! Sếp có thể không biết,
nhưng cháu đã học đến lớp 12, cháu biết...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Lớp 12 là
cái đinh gì? Cử nhân, thạc sĩ, thậm chí cả tiến sĩ cũng phải lao động. Lao động
dưới sự phân công, dưới sự chỉ huy của ta! Lao động là vinh quang, là nhu cầu,
là niềm vui của con<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>người... Bất kỳ ai
làm việc dưới quyền ta đều không được viện ra lý do gì để trốn việc. Làm đi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Không! Cháu
sẽ làm, nhưng sếp phải cho cháu một đôi găng tay...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Cái gì? Găng
tay là cái gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng chuẩn bị
nổi cáu, lần nổi cáu mà cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng để sao cho thật an toàn. Nhưng
rất may, Mừng đã không kịp nổi cáu, vì nếu thế, Mừng sẽ gặp tai ương. Vị cứu
tinh của Mừng hiện ra:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Cái gì thế
anh Ngự? Có chuyện gì mà thầy trò to tiếng với nhau vậy...?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Ông Ngự, tức
Lươn Chồn, tức sếp của Mừng quay lại thì gặp ngay cái nhìn vị tha và cởi mở của
ông sếp trên ông ta. Cứ theo cách hiểu dân dã, thì nếu ông Lươn Chồn là cha
Mừng, thì ông sếp này là ông nội Mừng. Sếp Ông nội nhìn Mừng một cách hờ hững,
phần còn lại nhằm vào ông sếp cha. Lươn Chồn nhìn sếp của mình và nở một nụ
cười vô cùng tươi thắm:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ, thưa anh, em đang chỉ việc cho cái
cậu này… </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ừ, anh em mới vào làm việc, phải chỉ bảo
cẩn thận. Cậu này, tên gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thưa... thưa ông nội, con tên Mừng!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Ông Nội phì
cười, và bỗng có cảm tình với Mừng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Đừng xưng hô
như thế, buồn cười lắm, Mừng ơi! Thế cháu đang làm gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng bị hớp
hồn, nó chỉ đại vào cái miệng cống toang hoác, không nói được.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Anh Ngự? Cậu
Mừng đang làm gì thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Dạ, thưa
anh! Cậu Mừng này có bằng tú tài rồi mà vẫn dốt. Nó cứ khăng khăng đòi vọc tay
vào ống cống để móc. Em mới bảo: không được! Phải có găng tay! Thế mà nó có
nghe đâu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng tròn mắt
trước cái cổ lươn của ông Ngự quay một trăm tám mươi độ, mà giận điên người.
Nhưng giữa lúc mừng vui tột cùng hòa với nỗi căm hờn tột độ, con người ta lại
trở về trạng thái bằng không. Mừng im lặng cúi đầu, nghe sếp ông nội nhắc nhở.
Khi sếp ông nội đi vào phòng, Mừng lấy lại sự căm hờn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Tại sao sếp
lại có thể nói ngược lại sự thật như thế?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Ngu! Không
nói thế thì làm gì có tiền mua găng tay? Mà có nói vậy thì sếp mới đánh giá sự
hăng say lao động của mày! Hiểu chưa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng không dễ
gì bị đánh lừa, nó tích trong lòng một khối u uất. Sự u uất của một kẻ thấp cổ
bé họng luôn được dồn tụ, khiến cho nó có thể trở thành khối u di căn. Không có
ai để giãi bày, không người nào đủ để Mừng tin mà tâm sự. Dần dà, Mừng trở
thành một kẻ ngớ ngẩn thật sự, lúc nào cũng trong tâm trạng mộng du. Cuối cùng,
cậu ta mạnh dạn bước chân vào cổng chùa, với hy vọng tìm được lời khuyên giải
tỏa.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: center;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">***</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trở lại chuyện xưa một chút. Nói là xưa,
nhưng cũng chưa xưa lắm, gần đây thôi. Hồi đó, các loại công văn thường được
đánh bằng máy đánh chữ cơ khí. Khốn nỗi, máy chữ lúc đó chưa có hãng nào sản
xuất dùng để đánh tiếng Việt. Trong công sở, cơ quan xí nghiệp chỉ có loại máy
chữ của người Pháp để lại. Vì cái máy chữ khốn khổ không bỏ được dấu cho tiếng
Việt mến yêu nên người ta mới đọc "dao Phat cung nhu dao Cao Dai"
(đạo Phật cũng như đạo Cao Đài) thành ra "dao phát cũng như dao cạo dài".
Chuyện đáng cười hơn, cụ thể hơn, có một ông tên họ là Nguyễn Trọng Quản, nhưng
máy chữ chỉ đánh được là NGUYEN TRONG QUAN, để rồi bị đọc thành “Ngủ Yên Trong
Quần”. Chuyện ấy có thật, nó lưu lại một thời buồn của nền văn tự cơ khí nước
nhà. Khi chúng ta no đủ hơn, sang hơn thì cũng chính xác hơn, máy chữ, rồi máy
tính điện ử (như cái máy tôi đang đánh những dòng này đây) đã có thể đánh đầy
đủ các dấu thanh, dấu âm tiếng Việt, hoàn hảo. Chuyện đó, tưởng lui sâu vào quá
khứ... Ấy vậy mà... ba bốn mươi năm sau nó lại quay trở lại. Ông Lươn Chồn, có
tên chính xác là Mai Văn Ngự, một cái tên giản dị, nhưng sang trọng, không màu
mè, kiểu thị dân. Nhưng, oái oăm thay, khi lên chức vụ cao hơn, ông phải in
danh thiếp, cac-vi-dit. Mà thời buổi này, đã phàm là sếp thì phải giao lưu, giao
dịch ra bên ngoài, ra thế giới. Thế giới bây giờ là của tiếng Anh, nên các sếp
nhất thiết phải in tên mình theo kiểu tiếng Anh, tức là không bỏ dấu âm, dấu
thanh. Cho nên tên của Lươn Chồn được in trang trọng như thế này: MAI VAN NGU,
cùng với Vice Director (phó giám đốc đấy). Chuyện in và phát đang yên lành,
bỗng có một kẻ xấu miệng và xấu bụng đã xuyên tạc mà đọc thành: <i>Mãi Vẫn Ngu,
vai rất to! </i>Thế có chết người ta không chứ? Tên <i>Lươn Chồn</i> là độc
quyền của Mừng, do Mừng đặt ra, và chỉ Mừng xài ngầm trong bụng, còn <i>Mãi Vẫn
Ngu </i>là của thiên hạ, là của miệng thế gian!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chùa Cây Da có tên chữ là Thanh Không tự,
nằm cách nhà Mừng vài trăm bước chân, trên con đường ngày xưa cậu đi học, và
ngày nay cậu đi làm.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Đôi lần Mừng đã
từng theo mẹ vào đây, nên cậu khá thông thuộc. Bậc tam cấp và sàn Tam Quan sạch
bóng, thoang thoảng mùi thơm của nhang trầm và hoa huệ trắng. Mừng cởi dép, bỏ
vài ngàn lẻ vào hòm tam bảo rồi thắp nhang, dâng lên trước trán, khấn. Mừng
không biết khấn gì, cậu lầm bầm trong cổ họng, rồi quay sang các ông Thiện, ông
Ác, và vô số những linh vị, nằm rải rác trong sân chùa. Xong việc, Mừng chưa
cảm thấy thanh thoát. Cái việc vào chùa của cậu không dừng ở đây. Mừng thơ thẩn
trong sân chùa, vòng ra sau hậu cung... Bất thần Mừng đến sát bên một cô tiểu
nhỏ, có đôi má và cả khuôn mặt vàng bủng, nói nhỏ:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Bạch nhà
chùa, xin cho được hỏi thăm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Cô tiểu nhìn
Mừng bằng cặp mắt ướt đẫm, cũng màu vàng<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>nâu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-A di đà
Phật! Xin thí chủ cứ hỏi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Không biết
sư Thầy đã dậy chưa? Mừng nói trống không.<span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Thầy chúng
tôi đang điểm tâm ở sau bếp, chắc gần xong rồi. Thí chủ muốn gặp thầy chúng
tôi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng dạ lí
nhí rồi ngoan ngoãn theo cô tiểu. Sư thầy, sau khi nghe đệ tử của mình nói nhỏ,
nhìn Mừng rồi thả cặp kính trắng xuống:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Cậu em tìm
ta có việc gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng ngần
ngại. Thực ra là cậu ngại, nhưng sư Thầy lại nghĩ cậu có chuyện gì đó, chỉ muốn
nói riêng, nên ông đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho Mừng đi theo vào phòng riêng. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng nói hết,
nói trơn tru tất cả những gì cậu chuẩn bị lâu nay, mà chủ yếu về cách mà Lươn
Chồn mãi-vẫn-ngu đối xử với cậu. Sư Thầy lắng nghe chàng thanh niên yếu đuối
giãi bày, và ngừng lại bằng một câu hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Bạch Thầy,
bây giờ con phải làm thế nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Sư Thầy cố
nén tiếng thở dài, hay đúng hơn đại đức cố nhịn một tiếng cười. Ông uống nước
rồi chậm rãi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Nhà Phật rất
hoan nghênh sự tin tưởng của em giành cho cửa tu hành. Ta biết khuyên em làm gì
ư? Khó quá! Đến cả Đức Phật có sống lại chắc cũng không biết khuyên em nên làm
thế nào? Em hiểu Phật thế nào, ta không biết, nhưng ta muốn nói với em rằng Phật,
trước hết là sự vô hại. Đức Phật vốn là người vô hại, không muốn và không biết
làm hại ai. Đồng thời Phật cũng là sự vô lợi, Đức Phật chẳng mang lợi ích, tài
lộc hay sự giải cứu cho bất cứ kẻ nào. Chớ có đến Chùa cầu mong được lợi nhà
đất, chức quyền hay chờ giải cứu khỏi tội hình sự… Đức Phật từ bi, khoan dung,
nhưng không có tai mắt, tay chân để tác động vào thế sự. Thế thì Phật tồn tại
để làm gì, ta biết em đang muốn hỏi câu hỏi đó, đúng không? Phật là một cõi
riêng, nhưng cũng là của muôn loài chúng sinh, ai đến cũng tốt, mà ai quay lưng
cũng tốt. Chùa chiền và tượng Phật chỉ cốt để cho ai đến đây được thư thái,
thanh tịnh trong lòng, để có dịp suy ngẫm về số phận của người, của riêng mình.
Ai tuyên truyền hay lớn lối thị oai chúng sinh, nhân quần, thảy đều ngụy tạo.
Em đến đây là được rồi. Tiện đây ta kể em nghe chuyện này. Ta có một người bạn
thuở nhỏ, nay làm Tổng gám đốc một công ty, to lắm, nói tên ra có khi em biết.
Biết ta trụ trì Thanh Không tự, ông ta chưa đến một lần thăm. Nhưng gần đây, hình
như cái ghế quyền lực, công danh của ông ta bị lung lay, hay phạm vào tội trạng
gì đó, ông gọi điện thoại cho ta nhờ ta xin với Phật được giải cứu. Thế rồi,
ông ta sai một anh nhân viên mang đến lễ chùa, lễ trọng lắm. Ta nhận, nhưng ta
nhận của cải mà không nhận tấm lòng. Ta nhắn lại với ông bạn rằng: nếu bạn muốn
thoát nạn trần ai thì hãy tìm đến thánh thần, ma quỷ, bà đồng, ông cốt... Còn
nếu muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh tội lỗi thì hãy đến đây, nhân danh tình bạn, tôi
có chỗ cho ông trò chuyện với Phật...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng lắng
nghe mà không hiểu, cậu hoang mang, lại càng hoang mang!<span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Ra về, cậu
không thấy mình giải thoát, mà chỉ thấy trĩu nặng. Tiếp tục cuộc hành trình tìm
chân lý, Mừng đến ngôi chùa thứ hai, rồi thứ ba... Mọi sự đều diễn ra như với
Thanh Không tự. Không nản, tất cả sáu ngôi chùa, Mừng tìm đến, cậu đều được
giải thích rằng, hãy kiên tâm, đời còn dài, tuổi còn trẻ, kẻ kia rồi sẽ hối
cải, sẽ đối xử tốt với anh em, bạn bè, đồng sự... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Ngôi chùa thứ
bảy mà Mừng tìm đến nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Mừng biết rằng, ngày trước,
khi ngôi chùa này được hình thành, nơi đây còn là đồng không mông quạnh. Con
người đông đúc lên, chen lấn nhau, đến nỗi che kín cả ngôi chùa. Chùa vắng và
ồn. Tín đồ thì ít, mà kẻ tá túc thì nhiều. Sư Cụ tiếp Mừng đã rất già, đầu gục xuống
mệt mỏi. Nghe Mừng trình bày, rằng cậu đã đi hết sáu ngôi chùa, nhưng chỉ nhận
được một giáo huấn tương tự. Sư già im lặng đến vài phút. Dường như ngài muốn
chờ cho chân khí có đủ thời gian quay về với xác phàm rệu rã của ngài. Bất thần
ngài ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Mừng, bằng một thứ ánh sáng hồi quang, có
những tia vàng đi thẳng, đầy sức mạnh chi phối. Mừng hơi giật mình, lùi lại
trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy. Sư Cụ nói bằng một giọng khàn khàn, nhưng rất rõ
ràng, khúc chiết:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Ta năm nay
chín-mươi-bảy tuổi rồi, già quá rồi, lão niên bất tử là một bất hạnh. Ta bày
cho con điều này, để tùy con, nghe theo cũng được mà không theo cũng chẳng sao.
Con người, phàm là biết ăn ở, đều có sức mạnh của mình. Có người dùng sức mạnh
của mình để phụng sự nhân gian, có kẻ, ngược lại chỉ để thỏa mãn thân xác và
tham vọng của mình. Kẻ mạnh, gặp thời càng mạnh, nhưng khi đã mạnh nhất cũng là
khi yếu nhất. Số người đó không nhiều, nhưng lại làm bá chủ thiên hạ. Số đông
còn lại, đã yếu, lại càng yếu, vì không biết được sức mạnh của mình. Con đang
yếu thế, phải không? Ấy vậy mà ta thấy con đang mạnh đấy, chàng trai ạ!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Dạ, thưa Sư
Cụ, con không hiểu! Mừng lo lắng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Sức mạnh hay
thế mạnh của con người nằm ở sâu trong tâm linh. Thôi thế thôi nhé, con về
đi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Bị đuổi, mà
chưa thỏa mãn trí tò mò, Mừng chạy theo vị sư già, níu áo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Thầy hãy dạy
con một điều, cụ thể hơn...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Sư Già ngưng
bước, nhìn Mừng bằng con mắt ướt đẫm, đỏ lòm, không một sợi lông mi, cũng chẳng
có một tia ánh sáng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Nguyền rủa
là một sức mạnh, ghê gớm lắm, có thể lật đổ cả một đế chế, chứ không chỉ một kẻ
thù...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Hai ngày sau,
Sư Già viên tịch, khiến Mừng kinh hãi vô cùng. Dường như có một cái gì đó tác
động vào tâm trí cậu trai, một sự gặp gỡ, giao hòa... để cậu ngộ ra...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: center;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng vẫn đi
làm đều đặn, công việc vẫn thế, vẫn cơ động, vẫn chờ đợi vào cái ngày thành
công dân hạng một và vẫn gặp Lươn Chồn với cặp mặt lạnh lùng soi mói. Nhưng bây
giờ Mừng không còn kinh hãi cái đầu cúp thượng của ông ta nữa, không ngán sự
quay quắt chậm chạp nhưng quả quyết của Mãi-Vẫn-Ngu nữa, vì cậu bắt đầu có sức
mạnh. Mừng đã trằn trọc nhiều đêm không ngủ chỉ để xoay quanh một lời nguyền
rủa. Cậu cố soạn thảo ra trong đầu một văn bản sao cho thật rõ ràng, minh bạch,
linh thiêng và cụ thể để có thể mỗi ngày, sáng ra ngủ dậy, tối đến nhắm mắt...
cậu đọc thầm trong đầu nhằm vào Lươn Chồn. Mỗi lần, ông Vai-rất-to gầm gừ với
mừng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Cậu Mừng,
sao cái đống rác kia vẫn chưa được dọn?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Thưa chú,
cháu đang... (<i>Gia thần, Thổ địa, Quỷ cái, Rắn mòng... hãy ra tay trừng trị
kẻ quyền thế mà ngu muội kia...)...</i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Đang? Đang
cái gì mà từ hôm qua tới giờ...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Dạ, thưa chú
cháu làm ngay... <i>(Xe tải, xe buýt, xe nhà binh, xe hốt rác... hãy tìm kẻ hám
danh, lộng quyền, tham lam... mà đâm, mà húc, mà đè, mà ủi...)</i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng xăng xái
lao vào cái xẻng, cái chổi, nhưng bất ngờ Lươn Chồn quát to:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Thôi, để
đấy, chiều làm. Bây giờ cậu ra ngay bưu điện, trả tiền điện thoại di động cho
tôi. Từ hôm qua đến giờ, chưa trả tiền, nó cúp cha nó rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng cầm
tiền, phóng xe đi, miệng lẩm bẩm: <i>"Điện thoại, điện đèn, điện lưới,
điện tử... hãy giật lòi mắt, cháy mặt, tan xương, nát thịt... cái tên cậy
quyền, dựa thế, hách dịch, điêu toa... kia đi, nhanh lên!"</i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Lời nguyền
rủa của Mừng, mãi không hiệu nghiệm, khiến cậu có biểu hiện nản lòng. Những bài
nguyền độc địa được chuẩn bị kỹ lưỡng nhằm vào sếp của cậu như nước đổ lá môn,
Lươn Chồn vẫn phây phây. Thế rồi một hôm Mãi Vẫn Ngu không đi làm, Mừng dò hỏi
biết rằng lão ta bị viêm họng, mất tiếng. Mừng mừng lắm. Viêm họng là mở đầu
của mất tiếng, mà mất tiếng là mở đầu của sưng phổi, sưng phổi là dấu hiệu của
ung thư... Cứ thế cậu diễn giải, cho đến khi ông Phó giám đốc đến cơ quan, mặt
mũi phương phi, hồng hào, bóng bẩy... Thấy Mừng, ông ta cười giả lả:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Mấy hôm bị
cảm nằm nhà, nhớ anh em quá. Công việc vẫn tốt chứ hả Mừng?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Dạ, thưa
chú, vẫn tốt ạ. Chú bị cảm mà cháu không biết, không đến thăm được. Thật cháu
có lỗi... (Công an hình sự, cảnh sát giao thông, quản lý thị trường... hãy đến
tóm cổ lão ta)...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Dào ôi! Lỗi
phải gì! Các cậu có đến hay không tôi nào có trách! Trách là trách người khác
ấy chứ! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Thế... chú
trách ai ạ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">-Quỷ tha, ma
bắt những đứa chịu ơn của ta ấy! Cái bọn vô ơn,<i> rồi sẽ có ngày, si đa, cúm
gà, sâu quảng, uốn ván... khiêng chúng nó đi!</i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">Mừng bỗng
đứng sững lại, miệng há ra, to ngoác, không mấp máy, mồ hôi chảy dọc sống lưng,
thành giọt nối nhau, kéo dài như một đàn ròi, nhồn nhột...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">“<i>Lời
nguyền đã nghiệm!”, </i>Mừng lẩm bẩm một mình.</span></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: right; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">1-2004</span></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: right; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-no-proof: yes;">H.Đ.Q.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-84413911808674003542013-06-10T02:57:00.001-07:002013-06-10T03:04:09.360-07:00NGƯỜI SÀI GÒN<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]-->
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div style="border-bottom: solid windowtext 1.0pt; border: none; mso-border-bottom-alt: solid windowtext .5pt; mso-element: para-border-div; padding: 0in 0in 1.0pt 0in;">
<div align="right" class="MsoNormal" style="border: none; mso-border-bottom-alt: solid windowtext .5pt; mso-padding-alt: 0in 0in 1.0pt 0in; padding: 0in; text-align: right; text-indent: 22.7pt;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 18.0pt;">MỘT NGƯỜI SÀI GÒN</span></i></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Hội
Nhà văn thành phố tổ chức một trại viết về đề tài “xoá đói giảm nghèo”, tôi
cũng được mời tham gia. Xem qua danh sách các cá nhân điển hình trong phong
trào này, tôi thấy có một bà ở quận Nhất, chủ một quán phở. Bà chủ quán này
được Quỹ đầu tư cho một số vốn không nhỏ. Tôi hỏi chị Ba Sương phó ban, rằng
sao quỹ “xóa đói giảm nghèo” lại đầu tư cho chủ quán phở? Đã chủ quán thì làm
sao mà đói, mà nghèo được? Chị Ba bảo tôi cứ xuống đó sẽ thấy. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
đến quán phở “Lan” là buổi chiều, quán nghỉ bán, nhưng cửa vẫn mở. Hỏi bà chủ
quán, một ông già độ ngoài sáu mươi nói giọng Bắc, gọi với vào trong: Cô Năm
ơi, có người kiếm! Lát sau, bà Năm chủ quán từ nhà trong đi ra, mời tôi ngồi,
kêu một cô bé lấy nước uống. Tôi trình bày ý định của mình. Nghe xong, bà cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Trời
đất thiên địa quỷ thần ơi! Tôi đâu có làm cái gì mà điển hình điển bóng! Tối
ngày chỉ biết có buôn bán. Viết tầm bậy tầm bạ lên báo, người ta cười
chết!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Sao
lại tầm bậy, tầm bạ? Đúng người thật việc thật chứ?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Bà
Năm đính chính:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Tôi
nói tôi tầm bậy tầm bạ, đâu có nói nhà báo! Nhiều người giàu có giỏi giang gấp
mấy chục lần tôi kia! Thôi, ông tới chỗ đó mà hỏi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Tôi
viết về “xóa đói giảm nghèo” chứ đâu có viết người giàu. Có đúng là Quỹ cho chị
vay năm triệu không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-À...
Có! Ừa mà cũng nhờ có năm triệu đó mà tôi mở mang ra được. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Trước
đây chị cũng thuộc diện xóa...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Không!
Trước đây lâu lắm rồi, thì gia đình tôi đúng là quá đói, nhưng lại chưa có Quỹ
“xóa đói - giảm nghèo”. Bây giờ thì khá rồi, nhưng tôi vẫn được đầu tư...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Qua
lời bà Năm tôi mới hiểu lời chị Ba phó ban nói hôm ở trên văn phòng. Thì ra Quỹ
“xóa đói - giảm nghèo” đầu tư cho những hộ khá, có nghề, có cơ sở làm ăn, rồi
nhận lao động từ những hộ trong diện phải xoá. Hèn nào, người ta nói Quỹ “xóa
đói - giảm nghèo” đầu tư cho người giàu! Tôi hỏi tiếp:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Trước
giờ chị có làm nghề buôn bán không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Thưa
có! Hồi mới giải phóng tôi bán trái cây trên Sài Gòn, Chợ Cũ. Sau đi kinh tế
mới...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Vậy
ra chị là người Sài Gòn lâu đời, hay nói như ngoài Hà Nội là “Sài Gòn Gốc”. Bởi
chỉ có người ở Sài Gòn lâu đời thì mới gọi khu chợ Bến Thành - Lê Lợi - Hàm
Nghi - Nguyễn Huệ là Sài Gòn, hay Chợ Cũ có khi nhà họ cũng chỉ quanh trong
quận nhất, quận ba thôi. Còn những người đến sau này, hay khách ở các tỉnh khác
đến thì gọi là trung tâm thành phố, hay quận Một! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Hồi
trước tôi cũng có quen một người bán trái cây ngay góc đường Hàm Nghi - Tôn
Thất Đạm, không biết bây giờ ở đâu...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Bà
Năm nhìn tôi chằm chặp, bất ngờ vỗ hai tay vào nhau rồi chỉ vào mặt tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Đúng
rồi! Trời đất thiên địa quỷ thần ơi! Hèn nào mới dòm tôi thấy quen quen! Tóc
bạc nhiều, già đi chút ít, nhưng tôi vẫn nhìn ra... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Nghe
bà Năm làm một tràng Trời đất, thiên địa, quỷ thần, tôi cũng nhận ra chị:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Có
phải chị Năm hồi đó không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Khoảng
giữa năm 1976, tức là sau giải phóng độ một năm, lúc ấy tôi vừa từ quân đội
chuyển ngành ra còn rất lơ mơ về đường xá, phố phường cũng như mọi sự sinh sống
của người Sài Gòn. Khu tập thể tôi ở gần Chơ Cũ, nên tôi<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>hay ra cái chợ nhỏ họp buổi chiều góc đường
Hàm Nghi - Tôn Thất Đạm mua rau muống. Lần ấy tôi đi công tác về cũng đã khuya
khuya, bụng đói mà tiền thì quá ít, không đủ ăn mì, nên đành lướt qua. Đến đầu
đường, thấy một người đàn bà đang ngồi xếp lại những quả cam, bên cạnh một vài
thứ trái cây lặt vặt, tôi đứng lại nhìn. Chị ta ngước lên nhìn tôi chào đon đả:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Mua
cam đi anh đội! Cam ngọt lắm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Chị
bán bao nhiêu một chục?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Thấy
chị bán hàng có giọng mời chào rất ngọt, và lại có nét duyên của người đàn bà
tuổi chưa quá ba mươi, tôi đánh bạo hỏi giá. Chị ta còn giới thiệu một chặp rồi
mới nói. Vì quá nhiều lần đổi tiền nên bây giờ tôi không nhớ là bao nhiêu,
nhưng số tiền vượt quá số có trong túi, tôi không dám trả giá đành tảng lờ bỏ
đi. Thế là chị bán cam giật giọng gọi lại, bắt phải trả giá. Tôi đành nói thật
là không đủ tiền. Chị ta không tin và mắng tôi một trận té tát. Tôi lẳng lặng
bỏ đi, nhưng còn nghe đủ lời cằn nhằn của chị. Và, thật bất ngờ, và cũng thật
thấy thích thú khi tôi nghe chị mắng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ông
đừng ỷ có công giải phóng thành phố. Bộ ông tưởng chỉ mình ông là người chiến
đấu giải phóng miền Nam
này sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Vì
câu mắng đó của chị bán trái cây mà tôi cố nhớ cái chỗ ngồi và khuôn mặt người
đàn bà Chơ Cũ đó. Hồi mới giải phóng, chuyện “bảy thằng Việt Cộng đu cành đu
đủ” được giải toả, thì lại có mhiều chuyện tức cười, thật cũng có, mà bịa cũng
có, chẳng hạn như chuyện hai anh giải phóng vào ăn hủ tiếu rồi gọi hai chai
“tàu vị yểu có đá” v.v..., nhưng tôi chưa hề nghe ai mắng như chị bán cam. Hay
có thể mình công thần chăng? Tuần sau, khi vừa lĩnh lương, trong túi có tiền, tôi
quyết định ra chỗ chị bán cam. Lần nay, tôi không chào chị và ngồi xuống lựa
cam, xong hỏi giá. Thấy tôi mua mà không mà cả, chị nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Anh
mua về ăn hay thăm bệnh mà không trả giá?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
đáp lại một cách lạnh nhạt:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Trả
để chị mắng cho một trận à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ý!
Ai dám mắng anh hồi nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Thì
mới tối hôm trước, tôi không có tiền mua cam của chị, chị chả mắng tôi là “ỷ có
công giải phóng miền Nam”.
Chị còn nhớ không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Thế
là chị cười ngặt nghẽo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Trời
đất, thiên địa, quỷ thần ơi! Đàn ông con trai gì mà nhớ dai dữ vậy hổng biết
nữa? Lỡ hỏi giá thì cứ trả đại đi, không có tiền ai bắt phải mua mà sợ... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
từng nghe anh em bạn bè nói, ở chợ Bến Thành hỏi giá mà không mua là bị chửi
liền. Tôi nói lại điều này, chị giải thích:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ôi,
mấy bả ngoài đó họ buôn bán lớn, vốn nhiều, toàn khách vãng lai, nói thách trời
thần, không như ở đây đâu! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
buông cái rổ đựng mấy quả cam, hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Vậy
bây giờ tôi không mua của chị, chị có chửi tôi không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ai
dám chửi! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
nói “cám ơn” rồi giả bộ đứng dậy, bước đi. Chị bán cam mở tròn mắt nhìn tôi,
mãi mới lắp bắp:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ủa!
Không mua thiệt hả?...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
quay lại, phì cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Giỡn
chơi vậy thôi. Bán cho tôi một chục, mười hai hay mười bốn?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Chị
lựa từng trái và xếp vào cái túi dán bằng giấy xi măng mười bốn quả cam:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Cũng
biết chục mười hai, mười bốn hả? Việt Cộng vô đây lâu chưa? Bán người ta mười
hai, thấy anh tôi bán mười bốn. Huề vốn cũng bán...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Vậy
mai tôi lại ra mua nữa!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Không
à! Mai bán mười hai. Hỏi thiệt nghen, có tiền không mà đòi mai mua nữa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
đành cười trừ, còn nói thêm:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Tôi
cũng nói thiệt, tại thấy hôm trước chị chửi tôi quá xá trời đất, nên hôm nay
mới lãnh lương ra mua cam, chứ tôi đâu có ăn hay làm quà cho ai đâu. Bây giờ
tôi làm quà cho con chị một nửa, tôi ăn một nửa. Mà không được bán đâu nhé, làm
quà là làm quà đấy. Con chị trai hay gái...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ý!
Đâu có được. Anh mua thì phải ăn, tôi đâu có quen biết gì anh mà dám lấy quà
của anh! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Tôi
cũng đâu có làm quà cho chị, tôi cho con chị kia mà!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Tôi
đâu đã có gia đình...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Vậy
hả? Thế thì tặng má...! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
thì cứ để lại, còn chị thì nhất quyết cố nhét trả. Cuối cùng tôi bỏ đi, để lại
bảy quả cam. Phải lâu sau tôi mới ghé qua, thấy tôi chị bán cam ngạc nhiên:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Trời
đất thiên địa quỷ thần ơi! Đi đâu mất mặt vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
nghe giọng nói, với cách nói trống không của chị, thấy lộ vẻ mừng rỡ. Lần này
tôi không mua gì, chỉ đứng nói dăm câu bâng quơ rồi đi. Chị ấn vào tay tôi
nhưng tôi không nhận, còn bảo: ăn cam ngán đến mang tai rồi. Chị đưa cho tôi
một quả dưa hấu không to lắm, nhưng nặng và đen thẫm.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
không biết tên biết thứ của chị, mà chị cũng chẳng biết tên tôi. Thỉnh thoảng
tôi có ghé qua Chợ Cũ mua ít rau cỏ, mỗi lần thấy tôi chị đều cho tôi một trái
cây gì đó, có khi chỉ là một quả ổi xanh. Thế rồi cơ quan tôi giải thể, tôi
chuyển chỗ ở về<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>quận Năm, không hay ra
Chợ Cũ nữa, cho đến tận bây giờ. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Bây
giờ thì tôi biết chị thứ Năm, tên Duyên, Phù Trần Duyên, còn chị cũng biết tên
tôi qua thẻ nhà báo. Chị Năm kêu cà phê đá và thuốc lá cho tôi, rồi chăm chú
nhìn tôi quấy cà phê, giọng rổn rảng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Dữ
ha! Vậy từ hồi đó anh đi đâu mất tăm? Vợ con sao rồi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Con
tôi đang học đại học năm thứ hai, còn chị? Mà chị cũng đâu còn bán trái cây ở
Chợ Cũ nữa? Có lần tôi ghé kiếm chị đâu có thấy!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Chị
cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Đi
kinh tế mới! Ờ, hồi đó tôi hăng hái lắm nghe! Tôi vận động ba má với anh Ba lên
Bù Đốp. Anh Ba tôi có việc làm nhà nước không đi, vậy là tôi đi trước kéo cả
ông bà già. Lên đó được mấy năm, cực quá, chịu hết nổi, tôi kêu cả nhà bỏ về.
Ba má tôi chưa chịu, tôi giông về trước... May mà còn nhà cửa giao cho anh Ba
tôi, chớ không thì...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Vậy
là chị “đi trước, về trước”! Rồi về sao không ra bán trái cây nữa?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Không
bán, mà bán cho hợp tác xã tiêu thu phường. Tới chừng hợp tác xã tiêu thụ giải
tán tôi ra thuê nhà bán quán hủ tiếu!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Vậy
nhà này chị thuê?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Trước
thuê, bây giờ mua luôn rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Ghê
thật! Tôi nghĩ bụng. Đúng là đàn bà dễ có mấy ai, tay bằng miệng, miệng bằng
tay! Thấy mấy cô, mấy cậu thỉnh thoảng lại chạy ra nói nhỏ như là xin chỉ thị
bà chủ, tôi hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Mấy
đứa này là con hay cháu chị?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Đâu
có! Chúng là con cái mấy gia đình trong tổ “giảm nghèo” tụi tôi. Thấy chúng bây
lớn mà không làm gì, chỉ lông nhông, tôi kêu ba má chúng giao cho tôi quản lý.
Ay cũng nhờ có vốn của quỹ “xóa đói - giảm nghèo” mà tôi cho làm ngay bánh phở
trong nhà, khỏi lấy của lái, khỏi sợ có phoóc... phoóc gì ông Sửu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Phoócmanđêhyt,
cô Năm! Ông Sửu là ông lão nói giọng Bắc, tiếp tôi lúc mới vào, nãy giờ vẫn
ngồi chăm chú sửa cái đèn măng-xông, nghe chị Năm hỏi, bình thản trả lời. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ông
Sửu sửa xong cái đèn rồi chạy qua bên cửa hàng mua thêm ít dầu hôi. À quên nữa,
thằng Tấn đi lấy cối xay trên Thủ Dầu Một về chưa hả ông?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Về
rồi cô Năm. Được để tôi đi mua dầu ngay đây!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Ông
già vừa đi khỏi, chị Năm nói với tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ông
Sửu người ngoài Bắc bán nhà bán đất vô đây ở với con. Được ít lâu cha con chửi
lộn nhau, chịu hết nổi, lang thang vờ vật ngoài đường kiếm ăn. Thấy vậy, tôi
kêu về trông coi tụi trẻ giúp giùm tôi. Ngày ăn, đêm tôi lo chỗ ngủ lại coi
quán, tôi trả cho ba trăm uống cà phê. Vậy mà cô con gái ổng còn đến nói xiên
nói xéo tôi là tư sản bóc lột. Tôi sùng máu bố lên chửi cho một trận: có cha
không nuôi đuổi ra đường, người ta cho ăn, cho ngủ, cho tiền xài, còn nói nọ
nói kia! Đồ mất nết, con hư hỏng! Ông Sửu chạy ra xin tôi không tôi cho mấy
mách nữa! Tôi nghiệp ông già, cũng là cán bộ nghỉ hưu. Được cái chăm chỉ, mực
thước. Mới lấy xe chạy đi mua dầu hôi, đèn cầy...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
thấy vậy, hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Ở
đây hay cúp điện lắm hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Đâu
có! Đề phòng sự cố Y2K, sợ cúp điện, nên tôi phải bảo tụi nó mua hai cái cối
xay bột bằng tay, chuẩn bị dầu đèn, trữ nước...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Thấy
tôi phá ra cười, chị cũng cười theo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Thì
mình cứ đề phòng vậy, thấy ngoài chợ người ta ì xèo. Mì gói khuân cả thùng,
cũng lo. Nhỡ đâu có Y2K thiệt thì cũng còn có cái ăn, cái uống...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
nhìn chị mà vẫn chưa thấy hết muốn cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Theo
chị thì Y2K là gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Tôi
không biết rõ, nhưng thôi thấy: tỉ như mình đang quen xài tuần lễ có thứ hai,
thứ ba... đến thứ bảy, chủ nhật. Nay tự nhiên thay chủ nhật bằng... thứ Tám.
Vậy là mình lúng túng không hiểu ngày nào đi làm, ngày nào nghỉ, có khi nghỉ
luôn. Đó, cái máy vi tính nó cũng không biết năm 2000 là năm nào? Nó nghĩ ngợi
không ra rồi ngưng luôn, hoặc chạy lung tung! Vậy có đúng không, nhà báo?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Quả
thật, tôi cũng đã phải mấy lần giải thích cho những người xung quanh về sự cố
có thể có của máy tính sang năm 2000, nhưng không tìm ra cách nào sát thực và
dễ hiểu như cách nói của chị Năm. Tôi bảo là tôi phục chị quá, chị cười, hai
mắt tít lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Kiểu
giải thích nhà quê thôi anh ơi! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Chị
mà nhà quê? Sài Gòn gốc...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Chị
lại cười, nhưng lần này rõ vẻ nghiêm túc:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Đúng
là ông cố, ông sơ nhà tôi sống ở trên này từ lâu. Theo ba tôi nói thì chỗ cái
nhà lầu mấy chục tầng kia, hồi đó còn là ruộng lúa... Rồi qua trào Pháp, trào
Diệm rồi đến Mỹ - Thiệu, bao nhiêu biến đổi, gia đình tôi cũng loanh quanh ở
đây. Nhưng lớn lên tôi thấy mình chẳng có vẻ gì là dân thành thị cả. Mấy ông
quan chức thì không nói làm gì, chớ tụi tôi dân nào cũng cực, cũng phải lao
động. Làm gì có gốc với ngọn mà phân với bì? Cứ làm ra bộ ta đây cho chúng
ghét...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Thấy
câu chuyện có vẻ kém vui, tôi lái sang:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Chị
mấy đứa rồi?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Hai!
Thằng lớn đi nghĩa vụ về giờ làm công ty bảo vệ Long Hải. Còn con nhỏ đang học
năm thứ ba đại học kinh tế...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Vậy
là chị có con trước tôi. Thế mà hồi đó dám nói là chưa có gia đình!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Hồi
nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Chị
không nhớ là tôi gửi nửa chục cam về cho con chị?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-À...
Nhớ! Chị Năm lại ôm mặt cười, chảy cả nước mắt. Đúng là lúc đó tôi chưa có gia
đình. Tôi gặp ông xã hồi ở kinh tế mới. Anh là thương binh, chuyển ngành ra ban
quản lý kinh tế mới thành phố. Lấy nhau xong sanh thằng lớn, ngán quá, tôi
giông về để ảnh một mình. Mấy năm sau xin nghỉ mất sức mới về với mẹ con tôi...
Này nói gì nói, cái gì mới cũng ngon: nhà mới, áo mới, vợ mới, chồng mới...
Nhưng mà cái kinh tế mới, ngán thiệt... Lại cười.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Giờ
ảnh làm gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Làm
gì! Ủy ban mặt trận phường, tối ngày đi lo giải quyết tranh chấp, hòa giải cho
người ta không! Này, nói nghe, anh ngồi chơi chút, ông xã tôi về tôi làm cái gì
cho hai người nhậu! Ông xã tôi tuy không khoái nhậu nhưng ham có bạn lắm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
phải từ chối mãi, hẹn bữa sau, chuẩn bị tinh thần, ngồi chơi lâu. Với lại tôi
còn muốn gặp chị nữa để viết kia mà. Chào chị, tôi dẫn xe ra, đã ngồi lên yên,
chuẩn bị đạp máy, chị Năm còn chạy với ra, nhét bao thuốc 555 còn đầy vào túi
áo tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Cầm
lấy mà hút! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
không nhận, bảo để mà bán, chị không nghe. Chị ư hừ, như muốn nói gì đó, tôi hiểu
ra, nhìn vào mắt chị, chờ đợi. Chị nói như để mình chị nghe:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Hồi
đó tự nhiên đi đâu mất mặt. Nếu còn được gặp anh, chắc tôi không dại dột kéo cả
nhà đi kinh tế mới...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">Tôi
đoán ý chị, không biết có đúng không, nhưng cũng nói đại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Tôi
cũng vậy! Nếu không chuyển đi, chắc giờ này nói tới tiếng “cam”, đã phát
ngán...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 13.0pt;">-Đồ
quỷ! Chị Năm phát vào lưng tôi. Đi đi!...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: 22.7pt;">
<br /></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="text-align: right; text-indent: 22.7pt;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 11.0pt;">Thành phố Hồ Chí Minh</span></i></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="text-align: right; text-indent: 22.7pt;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; font-size: 11.0pt;">Tháng Giêng năm 2000</span></i></div>
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-31268424886452659732013-06-10T02:56:00.001-07:002013-06-10T03:00:24.778-07:00LAN HUỆ SẦU AI<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]-->
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<b><span style="font-family: "Times New Roman";">LAN HUỆ SẦU AI...</span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: EN-US;">Lời
một câu hát: </span><i><span style="font-family: "Times New Roman";">Lan Huệ sầu
ai, Lan Huệ héo, </span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: right;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><u><span style="font-family: "Times New Roman";">Truyện
ngắn </span></u></i><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><u><span lang="EN-US" style="font-family: "Times New Roman"; mso-ansi-language: EN-US;"></span></u></i></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thị
trấn Vĩnh Thạnh, huyện lỵ của huyện Vĩnh Thạnh nằm chếch về hướng đông bắc so
với vùng hoa Quy Tân, một làng hoa nổi tiếng của miền Nam. Tôi có nhiệm vụ phải
về vùng hoa này. Nhiệm vụ nhưng không chính thức, là do tôi tự ra nhiệm vụ cho
mình, thế nên chẳng có cơ quan, đơn vị nào đón tiếp. Nắng ngả sang chiều rồi,
mà tôi lại muốn đến Vĩnh Thạnh trước khi trời tối, xe đò thì muộn mất, nên tìm
một tay xe ôm cho nhanh. Anh xe lúc đầu có vẻ kín tiếng, nhưng được khoảng dăm
cây số, anh ta bắt đầu chất vấn tôi, cứ như thể tôi đi làm một việc vụng trộm,
gian manh hay ít ra cũng là tay buôn lậu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tại
sao tôi nói ba chục ngàn, ông thầy không trả giá?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
hơi khó chịu, nhưng cũng muốn chọc anh vài câu chuyện phiếm cho đỡ dài đường,
nên hỏi lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nếu
tôi trả giá anh có bớt không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Cái đó chưa biết à!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi
không trả giá là để anh hiểu thế nào cũng được...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh
ngớt ga, quay lại hỏi một cách ngạc nhiên, văng cả nước miếng vào mặt tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Hiểu thế nào cũng được là sao?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Hoặc anh cho là tôi ngốc để anh thương, hoặc là tôi "sộp" để anh
ngán!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh
ta cười vang, vừa cho xe luồn lách qua những ổ gà, ổ chuột, vừa quay lại nói
vào mũi tôi, đến nỗi tôi phải bấm vào sườn anh mà bảo: "Cẩn thận, tôi
không muốn vào nhà thương đâu!"</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Yên
tâm đi! Tôi chạy xe có hạng trên lộ này mà... Rồi, sắp tới Vĩnh Thạnh rồi đây,
ông thầy tới khúc nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thực
tình tôi cũng không biết là tới khúc nào bây giờ? Đành bảo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
chạy vô trung tâm thị trấn, kiếm một quán cà phê, anh em ta ngồi chơi, anh có
bận việc gì không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Xe
ôm thì lúc nào bận, lúc nào rảnh! Được rồi...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chiếc
xe Honda 67, tuy cũ kĩ nhưng chạy cũng khá hăng, đang nóng máy, lúc dừng lại
tỏa mùi cháy khét. Vào quán tôi hỏi anh uống gì, anh ta quay đầu vào trong kêu
một tiếng rõ to:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Cho ly trà đá, Bảy ơi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lát
sau, một bà chị sồn sồn cỡ ngoài bốn chục từ trong bếp chui ra, nhìn thấy anh
tài xe ôm, Bảy cười phe phé:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Trời
đất! Thằng Thức "kỹ sư"! Mới về hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh
ta tên Thức "kĩ sư"! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Nóng thấy mẹ, chị cho ly trà đá lẹ lên! Có khách về thị trấn thì về luôn, hỏi
chi hỏi hoài vậy! Thức phanh ngực áo quạt bằng cái nón rằn ri phành phạch. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị
Bảy nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bạn
của thằng Thức hả? Uống gì, hay cũng trà đá?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
lưỡng lự rồi bảo chị chủ quán:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Có bia Sài Gòn không, chị cho hai chai! Có cái gì lai rai, tốt nhất là đậu
phộng...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chị
Bảy quay vào quầy, tôi hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
tên Thức à? Sao lại gọi là Thức "kỹ sư"?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thức
không trả lời ngay, anh xoay xoay cái mũ trên tay, nhìn tôi nheo nheo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông
thầy làm nghề gì? Đi đâu đây?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tự
dưng như có người mách bảo, tôi nghĩ ra một cái gì đóa, như một trò chơi. Tôi
nói là tôi đi tìm một người quen từ hơn hai mươi năm qua. Lúc ở nhà đi thì hăng
lắm, nhưng bây giờ tới nơi rồi lại thấy ngại...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bạn
tình à? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bạn
gái!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thức
nhìn tôi vẻ nghi ngờ, tủm tỉm cười:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nếu
đúng vậy thì cũng hay ta! Chuyện có vẻ mùi mẫn hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bảy
núng niếng đem bia ra, tôi rót bia rồi đẩy ly bia đến trước mặt Thức:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Mời
anh! Tôi trả lời câu hỏi của anh rồi! Còn anh?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thức
uống một hớp, đặt xuống lấy ống tay áo chùi bọt bia trên mép:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi
uống dở lắm! Nói đàn ông Nam bộ mà uống dở chắc ông không tin, nhưng uống một
ly vô nó đỏ tới ót! Kỳ lắm! Thức uống thêm một ngụm bia nữa rồi nhìn tôi. Bây
giờ ông thầy tính sao? Trời cũng sắp tối rồi, nhà bạn ông thầy ở khúc nào tôi
chở đến, rồi còn quay trở ra kiếm khách...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
ngần ngừ, hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
rành thị trấn này không, Thức?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tôi
sanh ở trong ruộng, lớn lên học hành tại đây mà sao không rành! Cái thị trấn
nhỏ xiu vầy, không chừng tôi cũng quen bạn gái của ông thầy... Cái gì? Hơn hai
mươi năm trước giờ chắc cũng da nhăn, tóc trắng, ngồi sui rồi rồi còn gì nữa
ông? Mà bạn gái của ông thầy tên gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tên
Lan! Tôi buột mồm, nói ra một cái tên.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hay!
Thức vỗ cái rầm xuống bàn. Chuyện này hay à nha! Rồi anh ta bỗng dưng ngâm ti
tỉ: "Lan Huệ sầu ai Lan Huệ héo...!"</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tiếng
ngâm nỉ non trong chiều muộn, trong quán cóc, nghe cứ u u, âm âm... Đúng Thức
là kỹ sư thiệt rồi, là người có học thiệt rồi! Tôi nhìn anh thấy ngộ, khẽ cười,
nhưng Thức vẫn không để ý. Có lẽ anh ta uống kém thiệt, có một ly đã ra thơ ca
rồi! Cũng là một tay lãng tử.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
có biết nhà ai cho thuê ngủ trọ đêm nay không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao?
Thức như giật mình. Tính ngủ trọ à? Sao không vô thẳng nhà người ta? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hơn
hai chục năm rồi, biết người ta còn nhớ mình không mà tới? Đường đột quá, e... </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ờ
há ... Để coi. Ông ngồi chờ tôi chừng năm phút. Mà định nhà trọ cỡ nào? Ở bao
nhiêu lâu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thường
thôi, nhưng đừng vô nhà trọ, tốt nhất là nhà nào là người dân cũ ở đây!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thức
ào lên xe chạy đi. Chừng mười lăm phút sau, anh ta quay lại, kéo ghế ngồi, lật
mũ quạt phành phạch:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Rồi!
Ông thầy muốn ở bao lâu cũng được! Nhà này vào loại sang trong thị trấn, chắc
ông thầy không chê, giá cả thì tùy, đừng để người ta thiệt...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nhưng
tôi không thích nhà trọ hay khách sạn!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Không
phải nhà trọ, cũng không phải khách sạn! Nhà dân, đúng hơn là nhà quan, nhưng
bây giờ là dân rồi! Tôi bảo lãnh ông thầy là bạn tôi, có hoàn cảnh thấy cũng
ngộ, đáng khen! Nhưng trước khi vô, tôi phải kể cho ông thầy nghe chuyện này
đã, coi như tôi với ông thân nhau lắm rồi nghe!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nghe
bà Bảy kêu tôi là Thức kỹ sư, ông ngạc nhiên lắm phải không? Tôi là kỹ sư thứ
thiệt đó! Tốt nghiệp Đại học Bách khoa thành phố Hồ Chí Minh, khoa cơ khí! Đó,
anh hất hàm ra cửa quán, ông thầy ngó cái xe honda của tôi kia, có thấy cái két
nước do tôi chế tạo không? Chạy bốc dữ lắm nghen... Ra trường mười hai năm nay
rồi. Lúc đầu tôi đi làm ở một xưởng cơ khí đóng xà-lan trên Bình Thạnh, lương
cũng khá, nhưng... ông già kêu về quê lấy vợ, tôi bỏ nghề. Lấy vợ rồi đưa nhau
lên thị xã, tôi mở tiệm sửa xe gắn máy. Mấy năm không thấy khá, tôi bỏ tiệm cho
thằng em vợ, chạy xe ôm. Tôi mới chạy xe năm rồi, thấy khỏe hơn...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Chắc
thế nào ông thầy cũng hỏi: sao lấy vợ mà phải bỏ nghề, bỏ chỗ làm? Từ một anh
kỹ sư được đào tạo chánh quy hẳn hoi lấy vợ vào trở thành anh xe ôm? Chắc vợ
tôi phải ghê gớm dữ dằn lắm? Không! Vợ tôi là một cô gái bình thường, rất dễ
thương, biết buôn bán chút đỉnh. Lấy được tôi bả mừng hết lớn, cưng chiều tôi
dữ lắm nghen! Nếu không vậy, sao bả cho tôi ra chạy xe ôm! Tôi là kỹ sư bả cũng
thương mà làm anh xe ôm bả cũng yêu! Hỏi khắp xứ nầy có ai được như vợ tôi
không? Kiếm được đồng nào tôi xài thả câu, không hề đưa cho bả đồng cắc! Nói
láo làm con ông! Một tay bả nuôi con ăn học, tôi chả héo lánh gì! Nghĩ mình
sướng thiệt! Ấy, nó cũng có cái duyên cớ, cái lý do của nó. Rồi tôi kể cho ông
thầy nghe ngay bây giờ đây... Tôi nói con nhỏ chủ nhà xếp phòng cho ông rồi,
chờ chút xíu! Nhớ đưa giấy tờ tùy thân kẻo chánh quyền làm khó dễ, nhà nầy giờ
là đối tượng làm khó nha!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lại
thế nữa! Nhưng mà có khi thế lại hay, biết đâu chẳng ẩn chứa một câu chuyện đời
nào, cũng như anh chàng Thức kỹ sư - xe ôm này, khối chuyện! Thức nhón một hột
đậu phộng, thả vào cái miệng rất lém, vừa nhai vừa hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hồi
nhỏ đi học, ông thầy có thương ai không? Thương con nhỏ nào cùng lớp ấy? Có hả!
Nhìn tướng biết mà. Hồi học cấp 3, tôi có để ý một nhỏ cùng lớp, cùng tuổi, tên
Huệ. Nhà tôi ở trong ruộng, học lên cấp ba tôi phải ra thị trấn, trường cấp ba
hồi nãy vừa đi ngang đó. Nhà Huệ ở Vĩnh Nguơn, cách xã tôi một con kênh, Huệ có
xe máy (tức là xe đạp đó, còn xe gắn máy thì gọi là Honđa, ông có nghe dân tụi
này kêu vậy không?), còn tôi đi bộ. Thấy tội nghiệp, Huệ cho tôi quá giang xe,
đến bờ kênh có cây cầu khỉ thì Huệ về, còn tôi leo qua, đi bộ chừng hai cây số
về nhà! Sáng sớm mai, ai ra trước lại chờ nhau ở đó. Riết hai năm chúng tôi
thân nhau, tụi bạn đứa nào cũng bảo thằng Thức bồ với con Huệ rồi! Hình như Huệ
cũng thích tôi, vậy mà tôi thì chỉ hơi thinh thích thôi, không mê, mà lại còn sợ
nữa! Cũng không biết là sợ cái gì, chỉ thấy nếu mình thương Huệ thì kỳ quá!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Học
hết lớp 11, Huệ lấy chồng! Tin đó làm tôi bải hoải tâm thần! Hình như tôi
thương Huệ thiệt, chỉ đến khi Huệ đi lấy chồng tôi mới thấy mất con cá! Con cá
biệt tăm, còn tôi đâm ra làm thơ, làm nhiều lắm, chẳng cần vần điệu, quy tắc
nào hết! Một cậu trai 17 tuổi thất tình làm thơ thì ít mà lấy thơ của người
khác, chế thành của mình cũng có. Tỷ dụ như:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>"Bướm
vàng đậu đọt mù u; </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lấy
chồng chi sớm, lời ru sẽ buồn; </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
về nhà lấy vợ luôn; </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vợ
tôi không đẹp, nhưng buồn lấy chơi!"</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vậy
đó! Tức cười há? Năm sau tôi tính nghỉ học nhưng ông bà già không cho, hứa mùa
tới bán lúa mua xe đạp cho tôi, đành nghe theo vậy. Ngày đầu tiên tới trường mà
không còn Huệ, tôi lê đôi chân dài thoòng của mình qua cầu khỉ. Đang rầu thúi
ruột gan, tôi nghe tiếng con gái sau lưng: "Ếp ếp!" Ông cũng biết hả?
Đó là tiếng ra hiệu cho xe đạp tránh đường, cái kiểu "chuông" của dân
xứ tôi là vậy đó! Tôi nép qua một bên, quay đầu lại thì, trời ơi... Huệ! Huệ lấy
chồng mà còn đi học? Lại trẻ ra, đẹp hơn nhiều lần! Sao bảo lấy chồng cực lắm
mà? Huệ nhìn tôi cười, rồi đạp vù qua mặt tôi như chưa từng quen biết! Tôi xây
xẩm mặt mày, tay chân loạng quạng. Được một chút tôi bình tĩnh lại nghĩ:
"Thôi, buồn mà làm chi Thức ơi, thiếu gì người đẹp hơn Huệ! Cái thứ người
bạc tình vậy thì thương nhớ làm chi cho uổng hơi! Cứ thế tôi đi như chạy đến
trường.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Được
một khúc khá xa, tôi thấy Huệ dừng xe bên đường, dáng bộ lúng túng, nhìn tôi
như cầu khẩn. Tôi vờ như không thấy, cứ ngó thẳng và đi thẳng. Được mấy bước,
Huệ gọi tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
Thức!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nghe
giọng như muốn khóc của Huệ, tôi thấy hả hê trong bụng lắm, không thèm dừng
lại. Nhưng nghe kêu "Anh Thức!" lần nữa, tôi không cầm lòng được,
quay cổ lại, lạnh lùng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Chi
vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Huệ
lấy ống tay áo lau nước mắt:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Cái
xe máy của em... bị sút sên!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ra
vậy! Tôi quay lại, không ngó Huệ, ra tay "anh hùng tiếng đã gọi
rằng", lắp lại cái xích xe đạp. Huệ đứng giữ cho cái xe khỏi ngả, ngó tôi
làm, tôi thấy nóng nóng trên đầu. Bỗng Huệ hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
có phải là anh Thức, con bác Tám bên Vĩnh Hoà không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trời
đất ơi! Tôi ngó lên thấy đoii mắt của Huệ đã lung liêng cuời cuời. Tôi hỏi lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao
Huệ hỏi tui kỳ vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lần
này thì Huệ cười rất giòn:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em
đâu có phải Huệ! Chị Huệ lấy chồng qua bên nhà chồng ở Kinh Xáng rồi! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vậy
chớ... Tôi lấy tay quệt mồ hôi trên trán, nhìn cô gái ấp úng. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em
là Huệ Em, em của chị Huệ! Bộ anh tưởng em là Huệ hả!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
lặng người sung sướng, trao xe cho Huệ Em,<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>cười gượng gạo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Sao
hai chị em giống nhau quá vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Huệ
Em giục:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Trễ
giờ học mất rồi! Anh chở em tới trường nghen! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
ngoan ngoãn nghe theo Huệ Em. Ngồi sau lưng tôi, Huệ Em giải thích:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em
tên Huệ Em, còn chị Huệ là Huệ Chị! Kỳ vậy đó!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-
Ừ, kỳ thiệt!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Từ
đó, tôi không còn Huệ Chị, nhưng tôi đã có Huệ Em. Huệ Em mới lên cấp 3, học
lớp 10! Mỗi ngày tới trường tôi cùng Huệ Em chở nhau trên chiếc xe đạp màu xanh
của em. Một hôm Huệ Em hỏi tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hồi
đó anh thương chị Huệ thiệt hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
im lặng một hồi rồi quay qua nhìn thẳng vào mắt Huệ Em:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ai
nói với em vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hổng
có ai nói hết! Em cảm thấy...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Lần
này, tôi đã có chút kinh nghiệm, quyết không để mất con chim vàng của mình nữa:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thế
bây giờ em có cảm thấy gì không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Huệ
Em không nói, em ôm cặp trước ngực một mình đi trước, tôi dẫn xe theo sau. Lát
sau Huệ Em hất mái tóc ngược ra sau vai, ngẩng lên nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Em
giống chị Huệ không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Trời
ơi! Đôi mắt đen ươn ướt của Huệ Em, đôi mắt mà sau này tôi mới biết nó báo hiệu
cho một cuộc đời nhiều đa đoan, sóng gió... Nhưng lúc ấy đôi mắt ấy nhìn
tôi<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>với bao thách thức. Huệ Em đang ở
vào tuổi trăng tròn, thân hình còn những khiếm khuyết của người con gái đang
lớn. Vẻ đẹp của Huệ Em như bông hoa hàm tiếu, chưa ai nỡ đụng tới, chưa gây cho
người ta khát vọng chiếm đoạt...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Còn
hỏi! Bữa gặp em lần đầu, anh nhầm em với Huệ, nhớ không? Hồi đó anh không có
thương Huệ, chỉ thấy có cái gì đó kỳ kỳ. Chỉ khi Huệ lấy chồng anh mới thấy
buồn! Một khoảng trống mênh mông, mất mát! Giờ có em... Tôi buông lửng câu nói,
Huệ Em nhìn tôi rồi bất ngờ hỏi lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Trám
vô cái khoảng trống đó?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Đúng
là tôi đã "trám" Huệ Em vào cái khoảng trống trong trái tim tôi.
Khoảng trống mà một lần trong đời thằng con trai nào cũng dễ có, hay đúng hơn,
tưởng đó là khoảng trống. Cuối năm thi tốt nghiệp lớp 12 xong tôi đến chơi nhà
Huệ Em, lấy cớ tặng em mấy cuốn sách và trao đổi chút kinh nghiệm của người đi
trước, cũng đường hoàng, đạo mạo lắm nghe, đồng thời cũng là để từ biệt em
trước khi lên Sài Gòn thi đại học. Trên đường đi tôi định bụng sẽ làm cho thiệt
bảnh, để cho mọi người thấy rằng tôi và Huệ Em đã thương nhau rồi. Nào ngờ, khi
tới nhà, tay chân miệng lưỡi tôi để đâu hết, cứ xớ rớ như người đi muợn bạc.
Huệ Em nắm tay tôi dẫn thẳng vô nhà, giới thiệu với má:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Anh
Thức bên Vĩnh Hoà, hồi đó học chung lớp với Huệ Chị đó má! Rồi tự nhiên Huệ Em
che miệng cười rúc rích. Bà má đang ngồi trên võng thấy con gái cười, bà mắng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con
nhỏ này "vô duyên" thiệt! Có bạn tới nhà chơi thì rót nước mời khách,
chớ có chi bây cười? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Hồi
đó Huệ Chị lấy chồng ảnh buồn tính bỏ học đó má ơi! Ngày mai ảnh lên Sài Gòn
thi đại học, bữa nay ảnh qua tính...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
lặng người, không biết nói sao, cứ cười như thằng trệt. Má Huệ Em cũng cười,
nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Nó
lấy chồng thây kệ nó, bây còn tính gì?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ảnh
tính "trám" Huệ Em vô chỗ Huệ Chị đó má!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nói
rồi Huệ Em cười ré lên, bỏ chạy xuống bếp, để tôi một mình chịu trận với bà
già. Tôi sung sướng đến ngây ngô như người trúng số độc đắc, cứ mân mê trong
tay cái nón kết. Bà má thấy tội nghiệp, sai tôi leo lên cây dừa bẻ mấy trái
xuống cho bả... uống nước! Thức ngừng kể, cầm ly uống một hơi. Tôi dè dặt hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Vậy
bà xã anh bây giờ là Huệ Em? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thức
không trả lời vì đang dở hớp bia, anh khua tay ra hiệu. Lát sau, anh rầu rầu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Được
vậy thì còn nói chi! Làm gì có chuyện kể cho ông nghe lúc này... Tôi thi đậu
Đại học bách khoa, học năm thứ tư thì gia đình bên tôi qua nhà Huệ Em để người
lớn nói chuyện. Lúc này Huệ Em đang học trung cấp thống kê bên Cần Thơ. Chúng
tôi thống nhất để khi nào Huệ Em ra trường về công tác ở huyện thì chúng tôi
làm đám cưới. Còn tôi do học khá nên được Xí nghiệp cơ khí Thanh Đa nhận vô làm
việc liền. Huệ Em về huyện công tác được một thời gian mà tôi thì bận quá chưa
về tính chuyện cưới hỏi được, nên chỉ thỉnh thoảng mới gửi thư về cho Huệ Em.
Huệ Em cũng gửi thư cho tôi thường xuyên, lời lẽ tình ý trong thư nồng thắm
lắm. Bỗng dưng, ba tôi nhắn về gấp để lo chuyện cưới vợ. Tôi phải xin phép khó
khăn lắm giám đốc mới cho nghỉ. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Về
đến thị trấn trời vừa sập tối, tôi chạy như bay về nhà. Nhưng như người ta
thường nói: khi người ta yêu trái tim đã bị mù! Tới cây cầu khỉ, thay vì về
nhà, tôi lại thẳng đến nhà Huệ Em. Hăm hở, tự tin như một chàng rể quý, tôi
phóng thẳng vào giữa sân. Con chó vàng thấy tôi thì hực lên một tiếng rồi vẫy
đuôi mừng ríu rít.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Trong nhà cây đèn khí
đá sáng chói mắt, ba của Huệ Em và một người đàn ông<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>đang ngồi bên bàn nước. Tôi lén ra sau bếp
tìm người yêu. Huệ Em đang ngồi một mình, im lặng bên nồi cám heo. Thấy tôi,
Huệ Em giật mình, lộ vẻ hốt hoảng rồi quay mặt đi, bối rối. Tôi ngồi xuống bên
cạnh, tính hôn đại một cái lên tóc Huệ Em, nhưng em né tránh. Tôi hỏi sao vậy,
Huệ Em ngồi im lặng một lúc rồi thổn thức khóc. Đúng lúc ấy thì má của Huệ Em
đi vô, bà nhìn tôi bằng cái nhìn rất kì lạ, rồi hỏi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thằng
Thức về hồi nào?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ,
con mới về tới. </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bây
đã về nhà chưa? Chưa hả?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
lo lắng hỏi lại:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ủa!
Sao má biết? Nhận được thơ của ba con, con phải xin mãi ông giám đốc ổng mới
cho nghỉ phép một tuần. Về tới chợ trời vừa tối, con về đây trước rồi chút về
trong trỏng...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Bà
má không trả lời tôi, loay hoay với cái gì đó trên tay rồi đi lên nhà trên.
Thấy mọi người im lặng, tôi đoán chừng có chuyện gì xảy ra, nhưng không dám
hỏi. Lát sau có tiếng ba của Huệ Em:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Con
Tư đâu rồi? Anh Năm về kìa!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Huệ
Em uể oải đứng dậy, tôi cũng đứng lên theo. Ông già xuống bếp nhìn thấy tôi,
ổng không ngạc nhiên mà tỉnh khô:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thằng
Thức<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>lên đây tao có câu chuyện muốn nói!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Huệ Em tiễn Anh Năm nào đó, rồi ra sau bờ
mương, tôi lên nhà, rón rén ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ba của Huệ Em.
Ông già bối rối vân vê vấn điếu thuốc rê mấy lần toàn bị rách giấy. Tôi lấy bao
thuốc chìa ra mời:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ba
hút thuốc này nè...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Ông
già dục nhúm thuốc xuống sàn nhà, cầm điếu thuốc của tôi, châm lửa phả khói mù
mịt một cách nặng nhọc. Lâu sau, ông nhìn tôi:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bây
biết ai vừa đi ra đó không? </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Người
đó là Năm Bình, vừa trúng hội đồng huyện và sắp trở thành rể của ông, chồng của
Huệ Em! Tôi không nghe ông già giải thích và hình như ổng cũng không giải thích
gì cả. Tôi lặng lẽ xách cái giỏ nghèo nàn của mình ra khỏi nhà Huệ Em mà không
chào ai. Qua cổng, tôi thấy bóng Huệ Em trong lùm cây thiết mộc lan, hình như
có tiếng gọi "Anh Thức!", nhưng tôi im lặng. Chỉ có con chó vàng là
ríu rít quấn lấy chân tôi, đưa tiễn. Tôi không về nhà, lội bộ ra thị trấn, đón
một chiếc xe lên thẳng Sài Gòn. <span style="mso-tab-count: 1;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";">***</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thức
kỹ sư đưa tôi đến trước một ngôi biệt thự màu mè, có vẻ lạc lõng với khung cảnh
đìu hiu của thị trấn. Một thiếu phụ chạy ra mở cổng mà không nói gì. Thức chống
xe giữa sân, nắm áo kéo tôi đi theo người thiếu phụ, chính là chủ ngôi nhà. Chủ
nhà kéo mở cánh cửa một căn phòng, có cửa sổ nhìn ra con lạch nhỏ xanh ngắt lục
bình. Thức đẩy tôi vào:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông
thầy có thể ở mấy ngày cũng được, chừng nào xong việc thì trả tiền cho chủ nhà.
Đoạn anh ta quay sang người thiếu phụ. Bây nói lấy ông thầy nhiêu?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thiếu
phụ ngước đôi mắt ánh màu xanh pha chút hoàng hôn đang đỏ cháy ngoài sông nhìn
tôi như thể ước lượng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Dạ,
chú là bạn của anh Thức, cho nhiêu cho...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bậy
nào! Ông thầy là bạn tao thiệt, nhưng ở thì phải trả tiền. Thôi, như đã nói với
bây, lấy người ta một trăm, lấy ổng năm chục một ngày đêm! Ông thầy thấy được
không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
như người ngoài cuộc bị hỏi bất thần, lúng túng:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Tùy
chị chủ nhà!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Xong!
Thức khoát tay. Còn ăn uống ông thầy ra ngoài quán Bảy hồi nãy đó!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thức
quay đi mà không chào ai, tôi chạy với theo:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Như
thế có thiệt quá không, anh Thức?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Anh
chàng xe ôm nhìn tôi tỏ vẻ khó chịu:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Thiệt
thòi gì! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Bà
con à?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Vẫn
cái nhìn khó chịu, nhưng đã dịu hơn, Thức nắm tay tôi kéo đi một quãng, giọng
anh nhỏ xuống:</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Ông
thầy nghe nầy, Huệ Em mà tôi đã kể cho ông thầy nghe, vợ Năm Bình chủ tịch
huyện đó! Năm Bình vừa mới nổ súng lục vào đầu tự sát, báo chí làm um sùm lên
ông thầy có nghe không? Y tự vẫn, để lại ngôi biệt thự nầy với ba đứa con. Tôi
thấy ngôi nhà lớn quá bỏ uổng, bảo nó cho người lỡ đường nghỉ, kiếm thêm...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Trong
nhà có ai nữa không?</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>-Có!
Bà già Huệ Em đang ở trỏng, nhưng tôi không muốn gặp! Ông thầy cứ nghỉ cho
thoái mái, chừng nào tìm thấy cô Lan thì hãy đi... Nhớ tìm cho được người ta
nghe, ông thầy!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
trở lại căn phòng bắt đầu chập choạng ánh chiều. Vẻ đìu hiu của thị trấn đã
tràn vào tận đây. Cứ để nguyên cả áo quần, giày vớ, tôi nằm vật ra giường...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Thức
ơi, anh nhầm rồi, Lan của tôi là một người xinh đẹp nhất trong những người xinh
đẹp, chung thủy nhất trong những tấm lòng vàng. Hai mươi năm trước, Lan đã đi
qua cuộc đời tôi như một ánh chớp, một dòng xoáy, nàng cũng ra đi như Huệ em
hay Huệ chị của anh và mang theo niềm hy vọng của tôi! Thế nhưng, may sao Lan
của tôi không có thật! Không bao giờ có thật. Nàng chỉ là tưởng tượng của tôi
từ trong sâu thẳm trái tim một thời thơ dại! Nàng mãi mãi là nỗi nhớ thương da
diết trong tôi! Và nếu như nàng có thật trong cuộc đời này, nàng sẽ hạnh phúc,
trong khoảnh khắc và lâu dài mãi mãi trong trái tim tôi, trong vòng tay tôi!
Ngày mai, trong cái thị trấn nhỏ bé, vừa thân thuộc thương yêu, vừa xa cách lạ
lùng, tôi sẽ đi tìm nàng! </span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Tôi
thiếp đi trong giấc ngủ mệt mỏi, mơ mòng. Khi tôi tỉnh dậy đêm đã khuya, khuya
lắm rồi!</span></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: right;">
<i><span style="font-family: "Times New Roman";">Đồng Tháp - TP Hồ Chí Minh 2000-2001</span></i></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: right;">
<i><span style="font-family: "Times New Roman";">H.Đ.Q.</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="tab-stops: 19.85pt; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-18861540307891294102013-02-21T17:16:00.001-08:002013-02-21T17:16:26.853-08:00Thiên cơ<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<u><span style="text-decoration: none;"><br /></span></u></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<span style="font-size: 22.0pt;">THIÊN CƠ</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Đến Josef Huỳnh
Văn là đời thứ VIII sinh sống tại phường Phú Nhuận. Tám đời trụ bám nơi đây thì
có bảy đời theo Đức Chúa và năm đời theo nghề thợ mộc. Josef là chít trực hệ
đích tôn của ông tổ ngành đẽo gỗ Phường Mộc Phú Nhuận Huỳnh Văn Thà.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Nhìn bàn tay thô
sần không ai nghĩ Josef lại có đến hai mươi mốt cái hoa tay, từ ngón đến cườm,
từ lòng đến mu. Một lần tôi năn nỉ anh trổ tài bằng cái đục nhỏ ngang với cái
ngoáy tai, biến hóa trên mặt gỗ nghiến để tạo ra khuôn mặt vũ nữ sống động, đa
tình, đa đoan, đa dâm. Tóm lại anh không chỉ làm chủ thớ gỗ, vân gỗ mà anh còn
ngửi được mùi gỗ để định năm tuổi, sờ vào vỏ gỗ mà biết xuất xứ... Đừng ai nói
với Josef về đinh, về khoan, về sắt mà để anh cười mũi. Anh quá kỳ tài, thánh
nghiệp. </div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Trong một lần
trò chuyện tào lao, Josef bộc lộ nỗi niềm:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Mình rất muốn
làm một cung điện, chỉ buồn là thời này không có vua.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thiếu gì? Tôi
hỏi với chút khiêu khích.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Villa, biệt
thự bằng bê tông, cốt thép. Đó không phải là nhà, mà là cái mồ...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Anh là thợ mộc
dựng nhà, cất lâu đài, đến miếu, cung điện, nhưng đến thời hiện đại, ít người
thích nhà gỗ, anh thất nghiệp dần, chuyển sang đóng đồ, giường tủ, làm hàng chợ
thủ công mỹ nghề sinh nhai. So với bảy đời tiền nhân nhà anh, Josef nghèo nhất.
Rồi anh quyết không truyền cho các con cái nghề đục đẽo, dù anh biết thằng con
anh rất có khiếu. Anh để nó đi theo trò đá banh, rồi được một ông chủ ngân hàng
yêu mến, gả con gái cho, cùng với chức giám đốc nhân sự. Thằng Huỳnh Đức là đứa
thuộc thế hệ thứ chín giàu hơn cả ông cố, ông sơ nhà anh. Hỏi anh có mát mặt
không, anh cười: “Tui thấy lạnh toát”. Mỗi lần nó đưa tui vô nhà nó, cái máy
lạnh!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi biết là anh
vui, nhưng thất vọng về sự vô dụng của một tay nghề. Con người cũng giống con
vật mà, bao giờ chả muốn ngoi lên trên đồng loại.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Chuyện Josef
Huỳnh Văn tưởng đến đây là hết.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Thế mà rồi lại
có một bà sồn sồn đến tìm anh. Vợ anh, chị Josefine, vốn chẳng buồn ghen, hôm
ấy cũng ngẩn mặt ra, rồi liếc chồng xoèn xoẹt. Bà Sồn nói những gì, Josefine không
nghe, mà thấy chồng diện quần áo bảnh như đi nhà thờ, chui vào cái xe hiệu
Ang-lê bóng lưỡng chỉ lạnh lùng đưa mắt đáp lại cái nhìn thiểu não của vợ một
cách thường lệ như khi anh đi đám ma. Xe lạnh êm ru. Ngồi cạnh bà Sồn anh nhận
ra mùi hương của gỗ hoàng đàn tẩm hương Thái Lan. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tôi muốn ông
làm cho tôi một căn nhà gỗ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Có bản vẽ
thiết kế, thưa bà?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ô la la! Cái
bọn kiến trúc sư ngày nay vẽ vời moi tiền chứ biết gì. Tôi muốn ông nghĩ ra...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef được đưa
đến một lô đất rộng ngút mắt, và một đống gỗ tròn, đường kính vượt đầu người.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Nghe đồn ông
biết nhìn gỗ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thứ này không
phải ở xứ ta. Đúng ra vào đời cha tui thì có nhiều, nhưng mấy chục năm nay
người ta khai thác kiệt rồi. Loài cây này, nó mọc ở phía tây, cách ta chừng
3000 kilomets. Josef sờ vào vết cưa, mắt sáng ngời. Tuổi nó bằng tuổi ông nội,
ông ngoại tôi và bà...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Hí hí... Có
vậy chứ. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Hai năm trời
ròng rã, cũng với một trăm thợ mộc giỏi trong cả nước làm phụ cho Josef, để rồi
một cung điện mọc lên. Suốt thời gian ấy, mọi việc trôi chảy, Josef muốn gì có
nấy, miễn sao cho đẹp, cho bền, cho đẹp lòng bà sồn. Josef cùng không nghỉ, trừ
sáng chủ nhật anh đi lễ nhà thờ bằng xe Ăng-lê của bà Sồn. Hàng tháng, thằng
Huỳnh Đức nhắn tin vào điện thoại mobil của ông: <i style="mso-bidi-font-style: normal;">TK cua ba tang 30 trieu</i>.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Cũng nên kể lại
một sự cố. Công trình đang dở dang, có một chiếc Toyota bán tải kẻ dòng chứ THANH TRA XÂY DỰNG
chạy vào. Đoàn người hùng hổ nhảy ra yêu cầu gặp chủ đầu tư. Chủ đầu tư có
ngay. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Các anh làm gì
dữ vậy? Tôi dựng nhà gỗ, là nhà tạm, có bê tông sắt thép kiên cố gì đâu mà vi
phạm? </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Sau đó là những
gì, Josef không nghe, chỉ thấy vệ sĩ gái của bà Sồn móc trong cặp ra cái bao
thư màu cam. Từ đó cho đến khi khánh thành, Toyota bán tải mất biến.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Hôm bàn giao
nhà, bà Sồn yêu cấu Josef dẫn mình đi từng gian, từng phòng. Sự nguy nga của
cung điện làm Josef nảy tình. Anh đứng chắn ngang người đàn bà sực nức mùi
hoàng đàn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thưa Bà! Giờ
thì tôi mãn nguyện, được phục vụ bà. Bà Hoàng của thiên hạ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Bà Sồn xúc động,
mắt long lanh rớm lệ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tôi mà là bà
Hoàng ư? Ừ... mà có thể. Nhưng Josef Huỳnh Văn này, anh có biết tôi xuất thân
như thế nào không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Bà Hoàng Sồn vốn
là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">nữ giúp nhiều việc</i> cho một giám
đốc Sở, hứng chịu vô vàn bão tố của dư luận, của vợ giám đốc Sở, và của chính
ông ta. Nhưng bà vẫn một lòng nhân nhịn để sếp trong sạch. Khi ông giám đốc lên
làm Tỉnh Trưởng thì buông cô <i style="mso-bidi-font-style: normal;">nữ giúp
nhiều việc</i>, chọn người khác. Bà Sồn ra mở cửa hàng buôn bán vật liệu xây
dựng. Ông tỉnh trưởng cũng không phải người vô tình.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tỉnh có thể
giao cho cô mười mẫu đất? </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Em phải làm
những gì nữa đây?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đóng tiền thuế
chuyển quyền sử dụng, bốn trăm ngàn một mẫu. Tất cả là bốn triệu.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Ba năm sau, lô
đất của bà có giá một triệu đồng một mét vuông.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Anh bảo tôi có
bao nhiêu tền, Josef?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Anh thợ mộc lắc
đầu, vì không quen tính nhẩm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Một trăm ngàn
triệu. Một trăm tỷ? Anh thấy có nhiều không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Bà giàu hơn
tỉnh trưởng rồi?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Không chắc.
Trăm thành ngàn, ngàn thành vạn... Mà tôi trả tiền công anh bao nhiêu nhỉ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Trong khi anh
thợ mộc giở điện thoại đọc tin nhắn, bà Hoàng cười lớn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Có hai tỷ
thôi, Josef thân mến. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Rồi bà ôm lấy
anh, truyền mùi hoàng đàn tẩm dầu thơm Thái Lan cho Josef. Anh thơm đến mấy
ngày.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Chuyện Josef
Huỳnh Văn tưởng chỉ có thế. Nhưng nếu chỉ có thế thì chuyện này sẽ rất nhạt. Mà
nó vẫn còn một đoạn sau, ly kì hơn đang đợi bạn đọc.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Như câu thơ của
Thánh Thi Lý Bạch: <i style="mso-bidi-font-style: normal;">Thiên sinh ngã tài tất
hữu dụng</i>. Trời sinh ra Josef có tài mà trời quên mất, cho đến khi cung điện
của bà Hoàng Sồn xuất hiện như thách thức Trời, như chọc vào mắt Ngài. Ngài bèn
ra lệnh truy tìm tay thợ mộc. Thiên Sứ tìm thấy anh ta trong một căn nhà dựng
bằng gỗ tràm, gỗ đước tuềnh toàng bên bờ kênh Nhiêu Lộc. Giả dạng làm thường
dân, Thiên Sứ hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Nghe nói tiền
công của anh được bà Hoàng trả hậu lắm?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef thở dài:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thằng con Trời
đánh của tôi nó chơi chứng khoán tiêu mẹ nó hết rồi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Anh có muốn
kiếm tiền nũa không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Không! Josef
chắc nịch. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thế anh có
muốn làm công trình nữa không? Cái này gấp mười, gấp trăm cái của bà Hoàng nhà
anh.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thiệt không
đó? Josef sáng mắt.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Sao không
thiệt!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- OK! Nhưng... ở
đó có Nhà thờ không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Có. Không phải
nhà thờ mà Thánh Đường. Thôi nhanh lên. Thiên Sứ giục.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Theo Thiên Sứ đi
xe Bus rồi sang xe giường nằm qua một đêm, Josef thấy mình đã ở... trên trời! </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Nếu mà kể tường
tận năm năm anh thợ mộc Josef Huỳnh Văn làm cung điện cho Trời thì dài lắm, nó
không đủ chỗ cho một truyện ngắn. Mà phải là một trường thiên tiểu thuyết. Chỉ
riêng chuyện phải dùng đến tám mươi khối gỗ thiết mộc để làm cán rìu, tông đục,
chàng cưa, thân bào... cũng phải ngót trăm trang. Rồi các tiên nữ toát ra mùi
thơm của gỗ Thủy Tùng ngăm ngăm man mát, dưới làn xiêm y trắng phau phau, ý
chừng Trời muốn làm phân tán tâm thần anh thợ mộc trần gian. Mặc, Josef vần
chăm chú vào lỗ đục, vết trạm. Chỉ có điều trên trời không có nước mắm dằm ớt,
nên anh khói nuốt. Sau dần anh cũng quen với nước tương Tàu. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Thế rồi cung
điện thượng giới cũng hoàn tất. Chín mươi chín gian phòng không gian nào giống
gian nào, không màu nào giống màu nào. Giám định là một vị quan mắt vàng, mũi
đỏ, tóc bạch kim khe khắt đến từng vết mộng ghép. Ngài lấy tóc tiên nữ mà thổi,
hễ gợn một chút là không nghiệm thu, đến nỗi tóc các nàng tiên thưa đi trông
thấy mà thương. Mặc. Josef vẫn đắc ý.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Bữa tiệc cuối
cùng, ngày mai tiễn anh thợ mộc về hạ giới, Ngọc Hoàng cho bảo Josef đến ngồi
bên, mà hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Trên này ta
không dùng tiền, tiền đô-la cũng không. Ngươi muốn nhận công thế nào?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tâu Ngọc
Hoàng, con được phục vụ thượng giới là mãn phúc lắm rồi. Không dám lấy công.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Không được. Ta
chứ có phải bọn quan lại trọc phú đâu mà xấu chơi. Thôi, thế này nhé...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef còn đang
hồi hộp, Ngọc Hoàng nói ngay:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ta cho phép
gắn bảng tên họ, quê quán của nhà ngươi ngay bên tả cổng chính điện. Đồng ý
chứ? Và... còn nữa.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Nhìn mặt anh phó
mộc ngây ra, Ngọc Hoàng tiếp:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ta ban cho nhà
ngươi một phép thuật. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Ngài vẫy tay,
tiên nữ bưng khay ngọc đến, trên khay có một quả chuối tiêu, mà ở Phú Nhuận,
Josef quen gọi là chuối già. Ngọc Hoàng chỉ tay:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ngươi hãy ăn
quả này đi. Phép đấy.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef cầm lên
ăn. Anh cũng chỉ muốn biết chuối trời có khác chuối ta thế nào thôi, mà không
để ý đến phép thuật. Cũng thế thôi, nhưng mà hình như có cái gì vương vướng khi
nuốt miếng thứ ba. Anh thợ mộc lấy hơi, nuốt mạnh, cái vật gợn ấy chui tọt qua
yết hầu. Xong, tiên nữ cho anh một ly nước Articho. Ngọc Hoàng hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ngươi có thấy
có vật gì lạ không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Dạ có thấy,
thưa Ngọc Hoàng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đó là con dao
nhọn, mỏng như là lúa, cực sắc, ngươi đã nuốt vào rồi đấy. Giờ nó nằm ngay dưới
cổ họng ngươi. Để làm gì biết không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef tái mặt,
lắc đầu. Nhưng Ngọc Hoàng vẫn cười:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Từ bây giờ ngươi
có một biệt tài là nghe được tiếng các loài thú vật, từ cái kiến, con ong đến
mãnh thú hung tợn. Ngươi có thể biết chúng nói với nhau, bàn bạc thế nào.
Nhưng...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Nhưng sao ạ,
thưa Ngọc Hoàng?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ngươi chỉ nghe
và biết thế thôi. Nếu nói ra cho người khác biết thì lập tức lưỡi dao dưới cổ
ngươi sẽ cắt đứt họng ngươi. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Con sẽ chết?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thế ngươi có
thấy ai đứt cuống họng mà còn sống không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef vừa lo vừa
mừng. Bỗng dưng phàm trần lại có biệt phép thì mừng lắm. Nhưng lại lo là nếu
nhỡ miệng nói ra thì bỏ mạng. Nhìn nét mặt khổ sở của anh thợ mộc, Ngọc Hoàng
hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ngươi có gì
không yên tâm?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Dạ, thưa Ngọc
Hoàng. Con mà nghe được tiếng nói của loài vật thì có ích gì cho con ạ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Có đấy. Loài
thú vật có khả năng đặc biệt của chúng là đánh hơi thấy những tai họa sắp xảy
ra. Nhất là những loài thú hoang dã, chứ thú nuôi trong chuồng, trong lồng thì
kém hơn. Cái khả năng ấy loài người các ngươi không có được, nên rất mù quáng,
chủ quan trước những biến động của Thiên Cơ. Chẳng nhẽ những cái đó không giúp
ích cho ngươi, cho vợ con ngươi sao?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Dạ! Con xin đa
tạ Ngọc Hoàng đã ban phép. Giờ con xin về hạ giới, con nhớ nhà, nhớ vợ con lắm
rồi ạ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thiên Sứ đâu?
Đưa anh ta về đến nơi đến chốn. Josef, ngươi hãy bảo trọng!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
***</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Thấy anh biệt
tăm mấy năm trời, hôm gặp lại, tôi hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Anh nhận công
trình ở đâu mà lâu thế? Điện thoại cũng khóa máy?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tao làm trên
trời.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Dóc tổ! Tôi và
mấy thằng bạn cười phá lên, nhưng nhìn nét mặt đăm đăm của anh, thấy thương
quá, nên chúng tôi không gạn hỏi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef không làm
thợ mộc nữa. Anh đóng thùng tất cả dụng cụ hành nghề rồi thuê một chiếc ghe ra
ngã ba sông Nhà Bè, ném xuống đó. Nhìn bong bóng sủi lên, một giọt nước mắt anh
rơi xuống. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Hai công trình
lớn trong đời hẳn đã làm cho Josef mãn nguyện. Một người nghệ sĩ bậc nhất thời
đại cũng chưa dám mơ, huống chi anh thợ mộc phường Phú Nhuận?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Chỉ có điều
phiền toái mà phép màu nhiệm đem lại cho anh. Lúc nào cũng có tiếng ồn của loài
vật cãi vã nhau, hoặc âu yếm nhau. Về đêm, lúc loài người chui vào nhà mình yên
ngủ, thì côn trùng, ếch nhái lên tiếng. Tệ nhất là loài mèo. Đêm đêm chúng hẹn
hò nhau trên mái tôn bằng những tiếng kêu than, ve vãn, đòi hỏi, khêu gợi... mà
loài người vốn tế nhị không nói ra. Anh bỗng nghĩ: nếu đàn bà mà cũng gọi tình,
khêu gơi nhau như loài mèo, thì đêm đêm trong cái thành phố bảy, tám triệu dân
này sẽ thế nào nhỉ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Bây giờ nói về
chị Josefine, vợ anh. Từ sau khi làm công trình cho bà Hoàng Sồn, chị đã biết
hơi ghen ghen. Bỗng dưng anh đi biệt tăm năm năm trời, lúc anh về, chị nhớ
thật, muốn ôm anh mà hôn hít, nhưng vẫn làm mặt giận dỗi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Cái bà da
vàng, mắt tím ấy đưa anh đi đâu nữa?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Bà nào. Anh
vừa hoàn thành một công trình mà trên thế giới này không hề có.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Xạo! Chị đã
hơi cười, nghĩ rằng anh đùa. Thế tiền đâu?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tiền nào? Làm
nghệ thuật thì làm gì có tiền? Cái danh lưu muôn đời trong trời đất thì tiền
nào mua được.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Mài danh ra mà
ăn. Có tiền là có danh. Giờ họ mua được cả danh. Họ in thơ, nhận giải đầy ra
đấy...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Kệ họ. Tên
tuổi họ cùng lắm là loanh quanh mấy khu phố này. Tên của tôi bay lên tận trời
xanh...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Khiếp nhỉ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Chị vợ không
thèm cãi nữa, đem đứa cháu nội ra tắm. Lúc chị đổ nước ra sân, Josef nghe thấy
tiếng đàn kiến la lối:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ối, bà con ơi!
Chạy đi, chạy nhanh lên. Đại hồng thủy rồi...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef phì cười.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Thấy chồng cười,
Josefine quắc mắt:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ông cười gì?
Cười bà cháu tôi à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đâu có. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Phải rồi, ông
đi đây đi đó ăn sung mặc sướng. Khách sạn năm sao, tắm bồn, ngâm nước nóng,
khăn trắng nõn nà, con gái ở trần hơ hớ mát-xa toàn thân...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Không phải
đâu! </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef bỗng thấy
thương vợ. Anh muốn nói cho vợ biết hết mọi chuyện, nhưng lưỡi dao cứ lấp ló
trong cuống họng. Anh thấy mình bất lực khi không dám nói rõ sự thật.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Lâu dần, anh đổi
tính, xa lánh vợ con, không đi lại trò chuyện với chúng tôi. Anh trở thành
người cô độc. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Anh bắt đầu có
những chuyến đi xa, độc hành. Anh nói với tôi: “Tao đi, rất có thể sẽ không gặp
lại mày nữa”. “Sao anh nói kỳ vậy?”. “Mày không tin tao phải không? Nhưng tao
nói điều này mày phải tin. Nếu tao chết, tao sẽ chết vì tao biết nhiều hơn mày,
hơn mọi người”. “Vâng! Anh đã lên đến tận Trời, làm sao mà chết được”. “Ai cũng
chết. Tao sẽ chết vì nói ra một sự thật nào đó”.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef ra đi. Theo
tiếng nói của loài thú mà đi. Gặp gì ăn nấy. Tối đâu ngủ đấy. Hóa ra cuộc đời
phong phú thật. Anh sống bằng hai, ba thế giới. Khi lên rừng, dù là mảnh rừng
hẹp cỗi cằn, anh buồn vui cùng rắn rết, sâu bọ, thỉnh thoảng có vài con chồn,
con sóc. Xuống bể, anh nghe lao xao lời hát du dương trầm buồn của loài cá mồ
côi...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Một đêm, anh nằm
gối đầu lên cánh tay ngắm sao mà nhớ về những ngày anh ở trên đó. Xa vời bát
ngát. Đang muốn thiu thiu ngủ chợt anh nghe thấy tiếng của những con Giun Đất:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Chỗ này sắp
nguy rồi. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Sao anh biết?
Bạn nó hỏi lại.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Loài người to
xác nhưng ngốc nghếch, không biết gì về đất đai. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Không đúng
đâu. Họ khôn ngoan và làm bá chủ muôn loài. Kiếp Giun chúng ta làm sao mà sánh
với họ được.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Họ chết vì
tham lam. Chết vì muốn trèo lên đầu đồng loại.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Lần đầu tiên
Josef lắng nghe loài Giun tâm sự. Con Giun xéo mãi cũng sinh ra lý luận, cũng
xác lập triết lý cho riêng mình. Để sinh tồn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ở chỗ cách ta
khoảng một trăm mét, có mạch lửa ngầm. Vẫn tiếng con Giun có vẻ từng trải hơn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Nhưng mà làm
sao? Con kia sốt ruột.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Họ chuẩn bị
xây một ngôi nhà to lắm. Lúc đào móng, sẽ động vào mạch ngầm. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Lửa sẽ phun
lên?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đúng thế. Cả
thành phố và vùng lân cận sẽ bị thiêu rụi trong chớp mắt.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Im lặng.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Con Giun bạn lên
tiếng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Có cách nào để
báo cho chính quyền?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Không có cách
nào. Ta không cùng tiếng nói với họ...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef bừng tỉnh.
Anh vào thành phố. Dọc đường, gặp một ông lão bán vé số, anh nói:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tôi cần ông đi
với tôi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đi đâu?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Vào Dinh Tỉnh
trưởng!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Lão vé số giãy
nảy:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đừng có khùng.
Ông đi một mình đi. Nơi ấy “nọc rắn, hang hùm”, ông chưa từng nghe à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef móc một
nắm tiền đưa cho lão già:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Bằng này có
thể đến được hang hùm chưa?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Lão vé số ngần
ngừ rồi hỏi dè dặt:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ngài... Ngài
có chuyện gì mà cần đến sự có mặt của tôi trước công quyền?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Nghe. Nhìn. Và
kể lại cho người thân của tôi. Họ sẽ tìm đến trong nay mai.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Khi tôi và Huỳnh
Đức, đưa mẹ nó, chị Josefine đáp chuyến bay vượt gần 2000 cây số đến nơi người
ta báo, lão vé số đã có mặt ở đó, đưa chúng tôi đến gặp Josef. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Trước ngôi mộ
nhỏ nhoi ghi dòng chữ: <i style="mso-bidi-font-style: normal;">Josef-Huỳnh Văn
Tam. Thợ mộc, </i>Lão già bán vé may mắn kể.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ông tỉnh
trưởng không nghe lời Ngài Josef, cho đến khi Ngài nói: “Tôi nghe được tiếng
loài vật. Những con Giun Đất đã nói về chuyện ông cho phép xây ngôi nhà lên đất
thiêng”. Ông tỉnh trưởng cười lớn: “Hết nhà phản biện rồi hay sao mà nghe lời
loài Giun? Ha ha...”. Lập tức từ trong cổ họng Ngài Josef phun một dòng máu
tươi ra đỏ lai láng nền dinh thự ông tỉnh trưởng. Lão già kể ngậm ngùi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Chúng tôi thuê
thợ đục đá, đặt thêm một tấm bia với hàng chữ: <i style="mso-bidi-font-style: normal;">Người chết vì nói ra sự thật</i>.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Josef Huỳnh Văn
ở lại với thành phố vẫn bình yên. Không có ngôi biệt thự nào mọc lên.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="text-align: right; text-indent: .5in;">
7-12-2002</div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="text-align: right; text-indent: .5in;">
<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>H.Đ.Q</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-52587407684034637652012-11-01T18:35:00.001-07:002012-11-01T18:35:24.660-07:00NGHIỆP GIA TRUYỀN HAY SỰ TÍCH “ÔNG BA BỊ”<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><u><span style="text-decoration: none;">Truyện ngắn </span></u></i>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Người đời thường
nói “Quả đất tròn”, còn bà dì tôi thì bảo “Hóa ra cái nước mình cũng bé nhỉ!”.
Với tôi, sự kiện gặp Tổng thống Mỹ Bill Clington trên đường Lê Công Kiều, Sài
Gòn cũng không bất ngờ bằng việc tôi gặp thằng cu Xo ở Vũng Tàu. Sự kiện ấy làm
tôi nhớ lại một dây, một xốc những cái tên không đụng hàng. Thằng Xo là con anh
Xò, cháu nội ông Đĩ Xọ. Ông Đĩ Xọ là con trai cụ Ba Xó, hay còn gọi là Ông Ba
Bị, người phát tích từ làng Sơn Cốt của tôi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Cái cô chạy bàn
ăn mặc nghiêm túc như công chức Vũng Tầu, hỏi nhỏ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Chú ơi, đằng
kia có một anh hỏi chú có phải chú là ông Q., nhà văn, người TN không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ơ... ai vậy?
Tôi hơi ngỡ ngàng. Mà ai hỏi nhà văn thì cũng là lẽ thường, tôi hơi tự mãn. Tôi
đây, đúng rồi!</div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Cô gái phục vụ
chạy đi, lát sau có một anh chàng khá bảnh bao, áo sơ mi màu cánh kiến bỏ trong
quần ka ki xám, chỉ có khuôn mặt hơi cô hồn, với cái nhìn cúi xuống, đến bàn
tôi. Tôi hơi hoảng, nhưng anh ta đã cười, khá tươi, hai tay lại vòng sơ trước
ngực:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ông ạ! Con
nghe tiếng ông đã lâu, mà hôm nay mới gặp...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- A... Anh là?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Con định hỏi
ông mấy lần, mà không dám! Hôm qua con đã thấy ông ngồi nhậu với mấy ông bà...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ừ. Tôi ra đây
gần một tuần rồi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Con là thằng
Xo! Chắc ông chả nhớ ra con đâu nhỉ? Xo con nhà Xò ở Đầu Cầu...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi reo lên như
gặp được tri kỷ, tri âm, chỉ còn thiếu một việc là ôm chằm lấy nó, thằng Xo,
con nhà Xo Xọ....</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ối! Thôi chết
rồi! Anh là anh Xo đấy ư? Gặp ngoài đường mà anh không nói, có đánh chết tôi
cũng không nhận ra.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Vâng! Cái ngày
ông đi bộ đội, con còn bé tí. Nhưng cơ mà con biết ông.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thế à? Ông anh
còn khỏe chứ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Có mà chả khỏe
hơn con. Đi suốt, Lạng Sơn, Cao Bằng, Hòn Gia, Cẩm Phả...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi gọi thêm một
chai bia, cái bát đôi đũa:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thế vẫn...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xo thản nhiên:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thì vẫn. Chứ
ông bảo nhà con có cái nghiệp ấy rồi. Ngồi một chỗ nó tù cẳng lắm. Với lại,
trời sinh cho chúng con đôi mắt chỉ để nhìn những cái ấy thôi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi bảo, gặp
nhau đây rồi, người làng người xóm, là quý lắm, thôi từ nay anh cứ gọi tôi bằng
anh cho tiện, chứ tuổi anh, người anh thế này nghe gọi bằng “ông ông, con con”
nó... ngượng lắm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ấy chết! Ông
bảo thế sao được! Nhà con tuy hèn, nhưng các cụ vẫn dạy đến nơi đến chốn. Ngày
ở nhà, ông chả vẫn gọi bố con là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">anh Xò
đấy</i> <i style="mso-bidi-font-style: normal;">thây</i>! Thế thì con gọi ông là
anh sao <i style="mso-bidi-font-style: normal;">đặng</i>?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Thôi thì chịu
cái anh Cu Xo này vậy. Mà hình như chúng tôi cũng có chút họ hàng rễ má, dây mơ
nào đó, phi nội tắc ngoại ở cái làng nhỏ bé ấy. Tuổi tôi với Xo, gọi nhau bằng
chú cháu cũng được, mà anh em cũng phải. Hắn gọi tôi bằng ông là có ý gọi thay
cho con.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Xo này, thế
bây giờ anh ở đâu?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Con thuê nhà,
ông ạ. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Có mình anh
hay những ai cùng vào đây?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xo đòi trả tiền
bàn nhậu:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Có mình con,
với... Nói ra ông đừng cười.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Biết rồi. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Mà anh cũng
vẫn...?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
*</div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi về phòng,
chịu chết không viết được chữ nào. Người ta cho tôi ra đây để hy vọng tôi viết
được cái gì đó. Cái gì đó là cuốn tiểu thuyết tôi viết về làng quê tôi, có tên
là “Cánh đồng Lưu Lạc”, đang dở dang, vừa ngổn ngang bề bộn, vừa bí rì bí rị. Ờ
mà sao, chuyện về làng quê mà tôi quên biến cái dòng họ đặt tên một dây Xó – Xọ
– Xò – Xo này nhỉ? Họ cũng có một chỗ đứng xứng đáng, họ cũng phải được liệt
vào hàng “Sơn Cốt gốc”, tạo cho cái bản sắc làng Sơn Cốt chúng tôi chứ. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Ngày còn bé, tôi
rất sợ ông cụ Xó. Nhìn thấy bóng ông ở đâu với cái tay nải bên sườn là tôi tìm
cách chui ngay vào bụi rậm để trốn. Trong cái tay nải ấy mà tôi cho rằng thế
nào cũng có một đứa trẻ con, hoặc đã chết, hoặc còn sống, thở ngắc ngoải. Một
con người nửa thần, nửa ma như thế làm sao không sợ được. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Sợ là sợ thế,
cũng giống như khi ta, dù đã lớn, nghe được chuyện gì, càng hoang tưởng càng dễ
ăn vào tâm can, để sợ, hoặc để tin, để ngấm ngầm nuôi dưỡng, dù biết là hoang
đường, bánh vẽ. Khi tôi càng lớn, câu chuyện càng có vẻ thật.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Vào khoảng lâu
lắm rồi, có một con người lạ hoắc, lạ huơ nằm thoi thóp ở góc miếu thờ Thành
hoàng. Tuần đinh tóm được. Nói là tóm cho oai cái đội “dân vệ” thế thôi chứ,
thật ra là nhặt được cái sinh vật, oặt oẹo, dặt dẹo. Mà tuần đinh khẳng định
rằng cái con người ấy không có vú, mà có con chim nho nhỏ, xoăn tít, nên gọi là
hắn, là anh, là đàn ông. Không tên họ, quê quán, dựa vào cái chỗ anh ta xuất
hiện ở xó miếu, người ta gọi anh là Xó. Đặt cho anh cái họ vô thưởng vô hại là
Nguyễn Văn Xó. Xó OK, không thanh minh, chối cãi. Được ăn khoai vùi, sắn luộc
thì Xó khỏe mạnh lên, không bệnh tật. Xó vẫn ở nhờ Thành Hoàng, và nhận làm
nhưng việc lặt vặt trong làng, khi có khi không, còn ất ơ, nghiệp dư hơn cả anh
Mõ. Rồi một ngày Xó ra đi...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Rồi một ngày Xó
trở về.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xó trở về với
cái tay nải bên sườn, nhìn thì biết khá là nằng nặng. Có gì trong tay nải thì
chỉ có Thành Hoàng biết. Nhưng người mắt thịt trong làng thì đoán mò đấy là của
cải. Có thứ Xó đem ra đổi chác cho người hiếu kỳ, chẳng hạn như cái vòng dao,
cái xe điếu, con dao, cái kéo... toàn những thứ mà ở Sơn Cốt ít thấy. Xó lấy
đâu ra? Có người còn đoan chắc rằng, Xó còn nhiếu thứ quý hơn, đáng giá hơn,
như khuyên vàng, nhẫn bạc... mà Xó đã chôn giấu dưới chân miếu Thành hoàng. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xó lại ra đi. Xó
lại trở về. Khoan nhặt vô hạn định, nhưng Xó không có ý định rời làng Sơn Cốt,
dù người ta đã tống cổ Xó ra khỏi miếu, sợ Xó ăn chặn đồ cúng, mang tiếng Thành
Hoàng. Xó đổi cái gì đó cho nhà cụ Bất, xin được dựng cái lều trên thẻo đất của
cụ. Thế là Xéo có nhà. Có nhà thì có vợ. Mà có vợ thì có con, ai chả thế, chỉ
trừ nhà lão Bếp Sình, đi lính khố đỏ sang mãi Phi Châu, nhiều vợ là thế mà chả
có đứa con nào.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Hay là Xó làm
nghề trộm cắp? Đã bắt đầu có người suy diễn ra thế? Nghe rất có lý, thấy logic
lắm. Đi đi, về về, sức vóc kém, tài cán không, lại có của, thế thì chỉ có mà đi
ăn cắp. Sắp đến lúc người ta truy xét Xó, thì có câu chuyện sau đây, đã cứu Xó
trong gang tấc.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Thì ra Xó ra đi
như người vô định. Nhưng không, chỉ có chân anh vô định thôi, chứ đôi mắt tinh
ranh và đảo lia đảo lịa. Cái gì là lạ, là Xó nhặt lên. Trong một trăm cái vô
dụng, thì thế nào cũng có một cái hữu ích, do người ta đánh rơi. Ở đâu có con
người thì ở đó có đồ rơi! Triết lý là thế. Và còn triết lý thêm: ta không có
tài, không có chữ, không có nghề; ta không có gan để ăn cắp ăn trộm; không hạ
nhục ăn mày; cũng không có phúc làm quan để ăn hối lộ, ăn chặn, ăn bớt! Vậy thì
chỉ có đi ăn nhặt! Một nghề hẳn hoi, đôi chân đưa ta đi mỗi ngày vài chục dặm,
đôi mắt ta nhìn hàng ngàn thứ, mồ hôi đổ ra ướt áo trong áo ngoài, mùa đông đến
thì rét cắt đến xương, đến thịt! Những thứ ta nhặt được, ai xin chuộc, ta cho
nhận lại, gian dối gì đâu. Những thứ vô thừa nhận là của ta! Ấy cứ thế, đi và
nghĩ, nghĩ và đúc kết. Xem ra cái nghề viết văn cũng na ná, ấy là sau này tôi
nghĩ thế!...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Nói chung cái
nghề ăn nhặt trong thế giới nghèo nàn cũng không khá. Cái cặp tóc, hòn bi, cái
bút, cái kim băng... May mắn là cái khăn mù-xoa, cái bật lửa, cái bút máy. Ấy
vậy mà một hôm, lão Xó nhắt được hẳn một cái gói vải bọc điều. Nó nằm nửa kín,
nừa hở bên vệ đường, cạnh bụi dứa dại đầy bụi lầm. Cũng không hẳn là người ta
làm rơi, có vẻ như người ta muốn bỏ đi, nhưng lại tiếc. Lão Xó nhìn trước, ngó
sau, không thấy bóng người, thì lẳng lặng nhặt lên, bỏ vào bị, rồi thoăn thoắt
trở về làng. Đi thâu đêm. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center; text-indent: .5in;">
*</div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center; text-indent: .5in;">
*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Lão Xó lấy vợ đẻ
con trai. Tính đi tính lại mãi, chả biết đặt tên là gì, tặc lưỡi: “Bố là Xó,
thì con là Xọ, chả sợ đụng chạm đến tên ai, mình dân ngụ cư cứ là phải cẩn tắc.
Cái tên xâu xấu thế đỡ ốm đau, không lo ma quỷ sờ trán(!)”. Thằng Xọ được năm
tuổi, thì lão Xó dắt nó đi theo. Lúc nó khỏe thì chạy thoăn thoắt. Khi mỏi chân
thì ông cõng nó. Vất, nhưng có cái vui, là hễ ông nhặt được hòn bi, con ốc thì
đưa cho nó chơi ngay. Làm thằng bé cũng bớt quấy. Lâu dần, nó tinh mắt nhanh
tay hơn ông. Trong lúc chen chân ở cổng chợ bùn đất vảy tứ tung, mà nó vẫn cúi
nhặt được những đồng kẽm. Dần dà, mới tí tuổi đầu mà có hôm nó còn kiếm được
hơn bố. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Lúc đầu, Lão Xó
cũng cho con đi học, sau thấy tốn quá, lại giảm thu nhập, nên được nửa năm <i style="mso-bidi-font-style: normal;">nhân chi sơ</i> thì bỏ. Bỏ học thì đi tiếp
nghiệp của bố. Hơn mười tuổi, bố con chia nhau mỗi người đi một hướng. Ăn ngủ
thây kệ. Cũng chẳng hẹn nhau ngày tái ngộ. Cho mãi đến khi vỡ đồn Tây (1945) cả
hai cha con cùng hớt hải chạy về, Lão Xó mới thấy thằng con lớn tướng, cao lộc
ngộc. Tạm thời ở nhà, vừa nghe ngóng tình hình, vừa hàn huyên chuyện giặc Tây,
giặc Nhật hai cha con mục sở thị. Lúc này mà láng cháng ngoài đường, ngoài chợ
thì ăn đạn Nhật ngay, không Pháp gian thì cũng Việt gian. Chuyện của họ còn làm
cho dân làng để ý, đáo qua đáo lại nhà lão Xó, làm như nhà có đám.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Nhật thua, chính
quyền rơi vào tay Việt Minh. Pháp quay lại, Việt Minh hô hào đánh Pháp. Anh Xọ
được vào bộ đội, lúc mới mười bảy. Lão Xó đưa cho con cái áo len rách lỗ chố
dán nhấm, nhưng mà còn tốt. Ấm ra phết. Anh Xọ vào bộ đội đổi ra Nguyễn Quang
Xọ, đánh nhau mấy trận ở núi Thằn Lằn, rồi xa nữa, xa nữa... mà không bị thương
tí ti nào. Nguyễn Quang Xọ phục viên về làng, có giấy khen hẳn hoi. Anh vác cái
giấy khen đi hỏi vợ. Hỏi cái được ngay. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Một hôm, anh con
trai mới nói với Lão Xó:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Con tính <i style="mso-bidi-font-style: normal;">gửi vợ con cho thầy u</i>, để xin đi làm
công nhân ở Trái Hút.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đập đá ạ? Ông
bố gườm gườm. Trái Hút thì đập đá chứ làm cái gì?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đập thì đập.
Anh bộ đội phục viên cãi lại bố. Nhưng cơ mà giai cấp công nhân đấy bố ạ...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Lão Xó không nói
ngay, chờ cho đến tối, hai vợ chồng nhà Xọ chuẩn bị tắt đèn, lão mới nhẩn nha:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Công nhân công
nhiếc gì? Ở nhà đây vợ chồng có nhau, hú hí có sướng không? </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Anh Xọ dừng
trước cửa buồng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Rồi lại theo
nghiệp bố à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thì cứ biết
thế.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Ai ngờ lời can
của ông bố hiệu nghiệm. Sau một đêm hú hí, Nguyễn Quang Xọ rút đơn, không đi
Trái Hút nữa. Ít lâu sau, người làng thấy Xọ cũng khoác bị ra đi, đến ngã ba
thì hai cha con chia tay.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xọ lương thiện
bất ngờ nhặt được một cái túi nhỏ bằng bàn tay, màu nâu xỉn nằm hớ hênh sau
chân cột điện. Mở ra, không có tiền, không có gì quý báu mà là một xấp giấy tờ.
Xọ đến đồn công an đứng đợi. Đợi mãi, thấy ai ra vào anh cũng hỏi. Hỏi gì?
Người ta đang vội, mải miết đi ra, mải miết đi vào, chẳng ai để ý đến anh. Gần
trưa, người ta ồn lên, có cái gì đó gay gắt lắm. Xọ sốt ruột, đánh bạo chạy vào
cái nhà ngói tay cầm khư khư cái túi nhặt được. Lúc bấy giờ mới có một công an
đến nắm cánh tay Xọ, bẻ quặt ra sau.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- A... Ăn cắp
vặt hử?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tôi... tôi
nhặt...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Ấm ớ hội tề nhỉ?
Vào đây.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Họ ấn Xọ vào một
cái ghế, giằng lấy cái túi, rồi bắt đầu tra vấn. Xọ một mực nhận là mình nhặt
được, nộp cho công an, trả lại cho người đã mất. Nhưng công an lại có mực khác.
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đồng chí phó
bí thư mới bị kẻ gian móc túi, mất hết giấy tờ, tiền bạc. Mà cái túi trong tay
mày? </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Người đời nói
“sinh ư nghiệp, tử ư nghiệp”, vậy mà đúng. Thậm chí nó đúng ngay với cả cái
nghề ăn nhặt của nhà Xó – Xọ. Thời của lão Xó là thời thực dân, sang thời dân
chủ của Nguyễn Quang Xọ, nghề ăn nhặt xem ra khó sống. Người ta sống thanh
bình, đêm ngủ không cần đóng cửa, ra đường nhặt được của rơi, trả lại người
mất. Ấy thế nhưng, chuyện khẩu hiệu là khẩu hiệu, chịu khó đi, tinh mắt vẫn
kiếm được con ốc, cái vít, đồng xu, hào bạc. Bở nhất là sau buổi chiếu bóng
ngoài bãi, giữa đám vé xé tung tóe, có lẫn cả vé còn lành, chưa xé, có khi còn
kiếm được cả những đồng hai xu, năm xu, một hào, hai hào nhàu nhĩ...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xọ bị tống giam
ngay tắp lự. Ba tháng trời bặt vô âm tín. Cho đến khi ông trời hé con mắt nhìn
vào Xọ. Người phó bí thư bị móc túi may mắn làm sao lại là chính trị viên đại
đội Thằn Lằn. Ông bảo bị mất mấy trăm bạc, xót lắm, nó trả lại giấy tờ cũng tốt
rồi, nhưng phải làm cho ra nhẽ. Ông hỏi thằng móc túi thế nào? Giữa thanh bình
nhã hội thế này mà dám đi ăn cắp? Nguyễn Quang Xọ? Cái tên độc nhất trần ai,
làm ông nhớ đến trận đánh năm nào. Ông đòi gặp Xọ. Xọ khóc như trẻ con, hơn trẻ
con, vì đàn ông, người lớn mà khóc nó thảm lắm, nó khôi hài lắm. Không biết vì
tiếng khóc nức nở của Xọ thấu tâm can, hay tình đồng đội của người mất của với
anh chiến sĩ Thằn Lằn, mà Xọ được xác nhận vô tội. Về làng, Xọ cười khơ khớ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ba tháng tớ
được ăn cơm gạo nhà nước nhá! Thủ trưởng còn hứa sẽ đến thăm vợ chồng tớ, rồi
tìm việc nhà nước cho tớ nữa đấy.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Đúng là “Tái Ông
thất mã”, chả biệt thật hư ra sao mà từ đó về sau không thấy Xọ nhắc lại nữa,
dù “anh đĩ Xọ” vẫn tay nải gió đưa.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Ông Xọ đẻ con
gái đầu lòng, nên được gọi là anh Đĩ Xọ. Chẳng may, được hơn một tuổi đứa con
chết vì bệnh ỉa chảy. Vợ chồng Đĩ Xọ còn thằng Xò, tức là bố của thằng Cu Xo
bây giờ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center; text-indent: .5in;">
*</div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center; text-indent: .5in;">
*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xò hơn tôi vài
tuổi, nhưng thói đời, cả làng gọi nó bằng “thằng Xò”, nên tôi cũng gọi là thằng
Xò. Y như cha nó, sáu bảy tuổi đã lại con cón chạy trên đường, mắt sáng, tinh
như cú vọ. Cái gì óng ánh, cái gì thâm thâm, khác màu với xung quanh đều hứa
hẹn nó. Xò được đi học hẳn hoi, tuy học rất dốt. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Lúc này, ông lão
Xó đã già, không giang hồ được nữa, mà ngồi nhà chuyên “phục chế, tân trang”
những gì mà cha con Đĩ Xọ đem về. Thằng Xò hay quẩn quanh bên ông nội, để nghe
những điều, ông nó thuyết giáo:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ông nói cho mà
nghe này. Ở đời có bách nghệ bắt đầu bằng chữ “ăn”, cháu ạ. Có chí làm quan thì
“ăn hối lộ, ăn chặn, ăn trên ngồi trốc”. Có gan làm giàu thì “ăn gian, ăn dối, ăn
bớt, ăn xén”. Vô phúc vô đạo thì “ăn trộm, ăn cắp”. Mưu mô, chày cối thì “ăn
vạ”. Hèn hạ, đui què mẻ sứt thì “ăn mày, ăn xin”...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thế nhà ta thì
ăn gì? Bất ngờ thằng Xò hỏi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ấy đấy. Nhà
mình không trộm cắp, ăn gian ăn dối được, không có chức có quyền để ăn hối lộ,
không muối mặt ăn mày, ăn xin. Thì ta làm nghề “ăn nhặt”. Cũng đổ mồ hôi, sôi
nước mắt, lương thiện, an lòng...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xò vào bộ đội,
rồi đi B. Đánh đấm ra sao không biết, nhưng khi về làng Xò có biết bao nhiêu
thứ hắn nhặt được trên mọi nẻo đường đất nước, không chỉ làm mê mẩn trẻ con, mà
đến cả người lớn cũng xúm vào ngắm nghía, chắc lưỡi ngợi khen.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Khác với Đĩ Xọ,
Nguyễn Đức Xò vinh quang trở về và được cử giữ chức kiểm soát viên hợp tác xã. Là
cán bộ, được cấp đất làm nhà, được chia ruộng phần trăm, lại ăn công điểm gián
tiếp. Nhất xanh cỏ, nhì đỏ ngực, câu nói người đời đáng giá lắm, ai chết thì
chết, ai lột xác hóa rồng thì đã lột, đã hóa. Từ nay, dòng nhà Xó – Xọ – Xò
được vinh danh là công dân hạng Một làng Sơn Cốt chúng tôi. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Vào năm ấy,
người ta “học tập trị an”, nhằm tìm ra kẻ phản động, phá hoại xã hội. Họp,
nghe, nói, nói to. Vận động, rỉ tai, nói nhỏ thầm thì. Xò làm cán bộ thật,
nhưng anh không tham ô, ăn cắp của công, nên anh yên tâm “phát huy” bản chất,
truyền thống, đi đầu bới móc, tố giác những kẻ mà bấy lâu nay anh ấm ức. Những
kẻ ấy đổ, mở đột phá khẩu cho anh tiến lên. Xò lơ mơ cảm nhận được chiếc ghế
“thường vụ”. Thường vụ thôi, chủ tịch, bí thư dành cho những dòng họ lớn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Đùng một cái, Xò
bị quy tội “tham ô”. Nguyễn Đức Xò ngớ người.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Tôi thấy nhiều
lần ông Xò lợi dụng chức vụ là kiểm soát viên, vào kho Hợp tác xã. Ông lấy
những gì của tập thể, làm sao mà biết được? Muốn biết đề nghị công an đến nhà
ông ấy mà kiểm tra.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Quả nhiên, nhiều
thứ “của công” đã tuồn về nhà ông “kiểm soát viên” thật. Quả cân hỏng, diệp cày
vỡ, thùng bơm thuốc sâu thủng... nằm trong buồng. Xò cãi, Xò thanh minh nhưng
không ăn thua. Xò quăng lại tất cả, về nhà nằm vắt tay lên trán ngẫm lời ông
nội. Nhà mình không có chí làm quan... Cái nghiệp “ăn nhặt” đã thấm vào tim gan
phèo phổi mất rồi. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Ít ngày sau, Xò
cõng thằng cu Xo ra đi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Đi đâu? Vợ
hỏi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ở nhà đợi đấy.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Mà đi đâu?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Vào Nam.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Lại vào Nam? </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xò cục cằn:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Giải phóng
miền Nam
rồi. Bây giờ là lúc giải phóng... miền Bắc(!). </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center; text-indent: .5in;">
*</div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center; text-indent: .5in;">
*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Điện thoại của
Nguyễn Tiến Xo:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ông rảnh, mời
ông đi với con. Ông con ta làm vài ve!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Khốn khổ. Cứ sắp
viết được thì lại có người gọi. Cứ bảo làm sao nhà văn hay cục cằn, khó chịu.
Tám mươi thôi ngồi không, chả có ai gọi. Cứ sắp... Nhưng mà Cu Xo nó gọi, thì
chắc chắn là phải đi rồi.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Trên xe taxi còn
có một cô gái trẻ, nom vẻ mặt cũng xinh, lanh lợi. Tôi đoán là người yêu của
Xo:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Anh chị đợi
tôi có lâu không?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Hôm nay <i style="mso-bidi-font-style: normal;">chúng con</i> nghỉ. Với lại cũng có chuyện
muốn xin ý kiến ông. Xo nói, nhấn mạnh chữ “chúng con”, nên tôi nghĩ mình đoán
không nhầm.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Từ trong xe bước
ra, cô gái váy sa tanh hồng, bó sát mông, để lộ đôi chân dài kiêu ngạo. Vào
quán, Xo gọi bát ngát, vẫn cái thói quê tôi, cứ tưởng nhiều là quý. Cô gái tên
là My, uống nhấp nháp nhưng đều đặn, mỗi lần tôi với Xo dứt năm mươi phần trăm.
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ông con về
ngoài ấy, con chả dại mà theo về, ông ạ. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ừ. Đã vào đến
đây rồi. Mà sao anh chị lại chọn đất Vũng Tàu này để lập nghiệp?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Nghề dạy nghề,
ông ạ. Ở đây có nhiều du khách, họ sang trọng, giàu có, người tứ xứ, đã làm rơi
cái gì, đố có mà tìm lại.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Biết ngay mà.
Lại nghiệp gia truyền. Rồi Xo chẳng giấu gì, kể cho tôi nghe cái nghề của hắn.
Ở xa lộ, cao tốc thì có món gì, phải có công cụ gì, ở công viên ra sao. Và đặc
biệt bãi biển.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Con mới vớ
được cái nhẫn hột xoàn. Kim cương đó, ông.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- To không? Bảy,
tám ly?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Không ông ạ.
Cô My lên tiếng. Hột xoàn cỡ đó người ta không đo ly nữa, mà cân, tính bằng
ca-ra! Cái anh Xo đang đeo kia là 4 ca-ra!</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi hiếng mắt
nhìn My, ngờ vực. Sao lại có cặp đôi hoàn hảo thế không biết. Mà anh Cu Xo nhà
tôi, tài ba gì mà vớ được cô gái vừa xinh, vừa thông minh, hoạt bát thế nhỉ?
Như đoán ý tôi, Xo nháy mắt với bồ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ấy! Cô này ông
bảo mấy chục ca-ra? Con cũng...</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Dường như thấy
lỡ lời, Xo ngập ngừng, nhưng My đã mau miệng:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Anh ấy “lượm”
được con đấy ông ạ.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Sao? Cũng
trong bọc điều à?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xo cầm ly, giục
tôi uống. Hắn chùi ria mép, cười khơ khớ:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ông cũng còn
nhớ chuyện ấy à? Mà không biết có thật không nhỉ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi không biết
chuyện lão Xó từ xa xưa có thật đến đâu, từ hôm lão nhặt được cái gói bọc vải
điều. Lão sợ và giữ kín bưng, nhưng rồi cũng phải nói ra. Không những phải nói
ra, mà còn phải bày ra, không thì chết với cái sự suy diễn của người đời làng
tôi. Chuyện kể rằng, đêm ấy lão Xó về nhà, thắp đèn vào buồng mở gói bọc điều
ra. Lão hý hửng, rồi mặt mày từ từ tái dại. Sau lớp vải là... một hài nhi, đã
tím đen. Một đứa bé gái. Lão Xó hết hồn thổi phụt ngọn đèn, ngồi trong bóng tối
mà hốt hoảng. Rồi, lão trấn tĩnh lại, đem một đồng bạc trình cho lý trưởng,
được đem chôn đứa bé. Lý trưởng bằng lòng, nhưng lão Xó còn bắt lý trưởng phải
nhìn tận mắt xác hài nhi. Chuyện lão Xó đi ăn trộm chấm dứt. Nhưng từ đấy trong
cái tay nải của lão, dường như lúc nào cũng có một đứa trẻ con. Rồi bỗng đâu có
bài vè, người mẹ nào cũng đem ra dọa con mình:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Ba Bị chín quai</i></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Mười hai con mắt</i></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Hay bắt trẻ con!</i></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Bài thơ ấy, nhất
định là bắt nguồn, xuất xứ và để dành cho lão Xó.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Chuyện bịa đặt
ấy mà. Tôi bảo Xo, và thấy hơi ân hận nhắc lại chuyện bốn đời ông cố nhà hắn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Nhưng My không
biết, cô cười:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Con sanh ra là
bị đem bỏ ở cổng chùa đó, ông.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Chuyện đó là
thật, Xo xác quyết. Cuộc đời gian nan, bụi bặm đã xui khiến My gặp Xo. Giờ đây
họ bên nhau, có nhau. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Mãi chẳng thấy
Xo nhắc đến chuyện mà hắn định “xin ý kiến” tôi. Tôi phải hỏi:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ngoài chuyện
ăn nhậu ra, hình như anh có chuyện gì muốn nói với tôi?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Vâng! </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Vắn tắt, Xo báo
là tuần sau sẽ làm đám cưới với My. Hắn muốn nhờ tôi làm đại diện đằng trai.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Con đã định đi
thuê một ông bên Cục thuế.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Thế bố anh?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Ông Khốt nhà
con lại cứ muốn con về quê lấy vợ. Nhưng con nói, con <i style="mso-bidi-font-style: normal;">đếch</i> muốn về cái “xỉnh” ấy nữa... </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi phì cười. Cả
nhà Xo, mấy đời đều kiêng húy chữ Xó, mà gọi chệch đi là “xỉnh”. Quê tôi có lệ
đong gạo, thóc tính bằng “nồi”, mỗi nồi độ mười lăm cân. Một phần tư “nồi” gọi
là “xó”. Nàng dâu nhà cụ Xó mang gạo giúp nhà có đám, đều nhã nhặn: “Ông con
bảo, nhà con chả có gì, con cũng xin có “xỉnh” gạo đem sang hộ ông bà!”. Xo
cũng cười, hiểu cái cười của tôi. Giang hồ tứ xứ thế, mà vẫn còn giũ cái lề,
cái phép tổ tông. Khen cho hắn.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Xo tiếp:</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
- Mà ông là nhà
văn, ông phải nói hay vào. Ngập ngừng một lát, hắn hồ hởi. Con đang <i style="mso-bidi-font-style: normal;">xúc tiến </i>mở một <i style="mso-bidi-font-style: normal;">vựa</i> mua bán phế liệu ông ạ. Chúng con có nghề.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi hoan nghênh
nhiệt liệt bằng một ly bia cạn đến đáy.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Đám cưới Xo diễn
ra y như những đám cưới khác. Cũng đông. Đủ thành phần. Tôi phát biểu vài câu,
vắn tắt. Đôi trẻ hạnh phúc đi từng bàn chào khách. Tôi đứng lại nhìn theo họ. Bên
cạnh cô bé My e lệ mà kiêu hãnh, Xo dường như thấp hơn. Và tôi nhận ra, cái đầu
hắn lúc nào cũng cúi gằm xuống, tầm nhìn chắc không quá năm thước, từ mũi chân.
Nghiệp gia truyền ăn sâu thế đấy.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-indent: .5in;">
Tôi mủi lòng.
Nguyễn Tiến Xo đích thị là hệ quả của một chặng dài lịch sử, của nhiều thế hệ.</div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="text-align: right; text-indent: .5in;">
Tháng
9-2012</div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="text-align: right; text-indent: .5in;">
H.Đ.Q.</div>
Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2866202878276980486.post-1895917872484930752011-10-14T17:44:00.000-07:002011-10-15T05:13:31.041-07:00QUY TẮC BÀN TAY TRÁI - Truyện ngắn<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on"><br />
<div class="MsoNormal"></div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tiến sĩ ngữ văn Cù Xuân Tươi là người vui vẻ, tuy hơi nhạt. Cái sự vui vẻ của ông thường bộc lộ ra ngoài bằng tính tự trào. Không kể lúc trà dư tửu hậu, mà ngay cả lúc luận bàn khoa bảng, thậm chí cả trên giảng đường, ông cũng có thể tự nói xấu mình một cách đáng yêu, tuy có đôi khi đáng ngờ:</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Các bạn biết không? Hồi còn đi học, tôi ghét nhất các môn khoa học tự nhiên… Vì thế tôi học các môn toán lý hóa dở lắm. Điểm hai, ba môn toán, lý đối với tôi là chuyện thường tình!</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Thưa thầy, thế thì sao thầy vẫn được lên lớp, được đậu đại học và học đến tiến sĩ như ngày nay ạ? Cô sinh viên Hồ Lan Bích có đoi mắt to tròn và cái nhìn đầy thách thức không ngại hỏi thầy như vậy.</div><a name='more'></a>- Có thể em không tin, nhưng xin em cứ tin tôi đi. Học tài thi phận mà. Với lại, những môn khoa học xã hội, đặc biệt là môn văn, đã cứu tôi, cứu tổng số điểm thi lên đến mức chấp nhận được. Hà hà… nói nhỏ em nghe nhé: tôi có biệt tài liếc mắt mắt phô tô cái đáp số của người bạn thi bên cạnh. Tôi học được từ một người thầy mà biết ở các kỳ thi tuyển hay thi lên cấp, các giám khảo chỉ quan tâm tới cái đáp số thôi. Tôi liếc được cái đáp số của bạn, rồi viết thật ngay ngắn, đóng khung hẳn hoi… Chí ít cũng không bị điểm liệt. Đó là sự thật, là cả một cái bánh mì, nguyên vẹn!<br />
<div align="justify" class="MsoNormal">Thầy Tươi trở nên nổi danh là một con người, một trí thức chuộng sự thật!</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Nhưng không hiểu sao, ông tiến sĩ nói tiếp, trong những môn học về con số đầy sự vô nghĩa, vô lý và vô bổ ấy, tôi lại nhớ rất kỹ một quy tắc. Đó là “Quy tắc bàn tay trái”! Các bạn có biết nó như thế nào không? </div><div align="justify" class="MsoNormal">Những cặp mắt ngưỡng mộ càng trở nên ngưỡng mộ hơn, hướng về thầy chờ đợi. Tiến sĩ Tươi bất chợt xao xuyến trước cặp môi hồng mấp máy của Hồ Lan Bích. Thầy Tươi xòe bàn tay trái trắng trẻo của mình ra trước đám sinh viên đang nghe thầy giảng về “tiếp nhận văn bản văn chương”. Ôi bàn tay của tài năng, của nhạy cảm và của…</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Đó là một quy tắc trong môn học vật lý. Thầy bất chợt đến trước mặt Hồ Lan Bích, ngửa bàn tay ra. Đây, em nhìn đi, nhìn chăm chú vào nhé. </div><div align="justify" class="MsoNormal">Bàn tay “búp măng” đầy tính nghệ sĩ và nhục dục hơi nghiêng về phía cô trò nhỏ. </div><div align="justify" class="MsoNormal"><i style="mso-bidi-font-style: normal;">- Khi có một lực từ trường xuyên qua lòng bàn tay, khung dây dẫn chuyển động theo hướng ngón tay cái, thì làm xuất hiện một dòng điện, có chiều theo hướng bốn ngón tay…</i></div><div align="justify" class="MsoNormal">Hồ Lan Bích làm như cố tránh “dòng điện” mà tiến sĩ Tươi đang chĩa vào ngực cô, làm cho cô bất chợt đó bừng má, cười ngượng ngùng e lệ trước nét cười đầy quyến rũ của thầy.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Cả lớp học cười ồ, thán phục!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Từ đó, không chỉ sinh viên của Tiến sĩ Tươi, mà đến đồng nghiệp, bạn bè đều gọi Cù Xuân Tươi bằng cái biệt danh “Tiến sĩ quy tắc bàn tay trái”.</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">***</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">Trong khi Tiến sĩ Cù Xuân Tươi thỉnh thoảng vẫn biểu diễn tính “uy-mo” (hài hước) của mình trước bàn dân cử tọa thì Hồ Lan Bích thấy lòng mình bỗng dưng trống trải. Trống trải một cách bất thường, khó hiểu. Cô trằn trọc trước các môn thi cuối khóa, thao thức trước các mệnh đề, khái niệm, và sau cùng, nhận ra mình đang ngẩn ngơ trước bàn tay có mang dòng diện của thầy mình. Dù nhất quyết phủ định, nhưng càng phủ định, cô lại thấy mình phủ định cái mình đã phủ định. Cứ y như môn triết ấy!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Thời gian trôi đi, Hồ Lan Bích ra trường về làm ở một tờ báo. Cô quên đi bàn tay trái của thầy mình. Cô cũng không biết thầy đã được nhà nước phong hàm Phó giáo sư.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Cho đến một ngày, trong cơn say chếnh choáng, cô bấm bừa một số điện thoại đã lưu trong máy của mình:</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Xin lỗi, bạn là ai đấy ạ?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Lan Bích bàng hoàng nhận ra giọng của thầy Tươi. Cô tỉnh hẳn, vội vã xác định là sẽ không trả lời.</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Tôi hân hạnh được tiếp chuyện ai đây? Thầy nhắc lại, dịu dàng.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Vẫn cái giọng hài hài trịnh trọng. Bất chợt cô nhớ lại bàn tay trong trẻo của năm xưa, như đang phóng một giòng điện mơ hồ vào ngực mình. Không kìm được, cô nhẹ nhàng:</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Em là… Em Hồ Lan Bích…</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Hồ - Lan - Bích? Em có học tôi không nhỉ?</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Vâng! Em học thầy! Bài gọc về “Quy tắc bàn tay trái” ạ…</div><div align="justify" class="MsoNormal">Cô thấy mình xấu hổ, và như một phản xạ tự nhiên, Lan Bích tắt máy, thở phào, nóng mặt trong bóng đêm. Chỉ một lát sau, cô nhận ra mình đã rất, rất không lịch sự, không tế nhị… Gọi lại nhé? Không! Chẳng qua là ta nhầm số thôi. Cô cười vùi mặt vào gối. Biết đâu? Biết đâu…</div><div align="justify" class="MsoNormal">Chuông reo! Chuông reo khá lâu. Lan Bích cầm máy, cái số của thầy hiện ra… Không nghe! Ngủ rồi.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Chuông lại reo! Quỷ quái, cái thời di động này. Thôi thì…</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Em nghe đây ạ! Sóng ở chỗ em kém quá…</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Tôi nhớ em rồi.</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Thầy mà nhớ em sao?</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Trí nhớ tôi thường bị bão hòa. Nhưng với em, tôi làm sao quên được. </div><div align="justify" class="MsoNormal">- Dạ… Em cũng không quên!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Rồi cô gái Hồ Lan Bích không hiểu bằng cách nào, họ đã gặp nhau. Vẻ bối rối thường tình của cô, khiến tiến sĩ nghĩ ngay đến một “coud de foudre”. Thầy vẫn hồng hào đạo mạo, hài hước thâm thúy, kẻ cả ngọt ngào. </div><div align="justify" class="MsoNormal">Hồ Lan Bích đi từ choáng ngợp đến bình thản thân thiết, khiến cô tưởng như được lọt hẳn vào lâu đài trí tuệ của Tiến sĩ, nhất là khi cô biết ông còn là một nhà văn khá có tiếng tăm. Ông được mời vào các hội đồng, tham gia các cộc hội thảo cấp nhà nước… Ông cũng bước vào thế giới ảo một cách say sưa.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ngày mưa nhỏ, CHÁT:</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Anh có quen biết nhiều nhà văn không?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Hầu hết em à. Anh có nhiều nhà văn là bạn rất thân, như…</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Anh biết nhà văn NK chứ?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Không những biết mà còn thân. Rất thân!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Hồi còn học phổ thông, em thích đọc NK. </div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Cực hay! Thế Em có đi thi học sinh giỏi văn cấp quốc gia không? Có thích văn NK không?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Em thích NK.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Đã đọc những gì?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Thích lời triết lý mang tính nhân sinh trong Mùa Lạc như sau: "Sự sống nảy sinh từ trong cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh gian khổ. Ở đời không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới. Điều cốt yếu là phải có sức mạnh vượt qua những ranh giới ấy"</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Giỏi. Sao Em nhớ tài thế! Anh K sinh thời sống ở Sài Gòn, em có gặp lần nào không?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Em chưa gặp NK lần nào anh ạ. Nhưng Anh Q hay kể cho em nghe. Vì em hâm mộ từ ngày còn đi học!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Trong giới bảo anh ấy khôn quá, trong đời cũng như trong văn. Nhiều người không thích ổng. Trước khi mất anh ấy có vẻ trở cờ...</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Em không biết. Chỉ rất nhớ tác phẩm của ông ấy. Có đoạn nhớ từng dấu chấm, phẩy…</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Anh từng làm việc với anh ấy vào dịp 1991 trong việc chuẩn bị Hội thảo về đổi mới văn chương... Anh còn tới thăm anh ấy một lần ở nhà riêng trên đường Nguyễn Tất Thành. Nhưng ông ấy nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo... Làm cũng khác... Anh không thật tin ông ấy! Nhân vật như hình nộm, chỉ nhằm thể hiện ý tưởng của nhà văn thôi. Ông ấy khôn quá, hóa ra thành người nhạt. Văn chương nhạt còn đổ lỗi cho tài năng, con người mà nhạt thì cả đời làm người vuốt ve…</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Em nghĩ quan niệm văn chương của NK rất đáng phục. Chỉ nên hiểu văn chương qua văn bản. Còn hiểu về đời thực thì quả là vô vàn phức tạp. Cuộc sống của ông ấy thế nào, em không biết. Cũng mong chỉ hiểu nhà văn trên văn bản…</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Mà Em nói cũng phải! Sự sống còn của một nhà văn chỉ ở tác phẩm thôi! Vậy nên anh K mới nói: gặp nhà văn ngoài đời chỉ còn toàn rác rưởi. Bao nhiêu tinh anh nhà văn thể hiện ở tác phẩm cả rồi! Nhưng xem ra ông cũng biện bạch. Nhà văn chân chính ngoài đời cũng phải mẫu mực. Không thể bệ rác, rượu chè bê tha, quan hệ trác táng được.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Trai gái nữa chứ. He he…</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Nhưng anh thích kiểu nhà văn mà cuộc đời chính là minh chứng cho tác phẩn kia! Cuộc đời có đẹp thì văn chương mới đẹp. Tất nhiên là cái Đẹp viết hoa - cái Đẹp đích thực, em à. Có lần anh trả lời một phóng viên về câu hỏi: Nhà văn, anh là ai? Anh thẳng thắn nói: Nhà văn cũng là con người như bao người khác, có phần tinh hoa, đẹp đẽ lại có phần đê tiện, xấu xa nữa...</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">***</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ngày nắng to, điện thoại Lan Bích có tin nhắn: Em có thể vào mạng chát với anh được không? CHÁT:</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Em ơi! Anh đang gặp nguy hiểm!</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Tai nạn giao thông hay kiện cáo?</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Còn hơn thế. Bà xã anh đã đọc tất cả những gì anh chát với em. Bà ấy… bà ấy đang điên.</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Làm sao chị ấy đọc được?</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Con gái anh chuyên gia “ai-ti” mà. Nó mở được messenger của anh! </div><div align="justify" class="MsoNormal">- Nhưng em có viết gì đâu?</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Anh! Anh đã làm bà ấy nổi giận!</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Anh giải thích cho chị ấy hiểu rõ.</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Không được! Đó là một con người tầm thường. Văn hóa thấp, cố chấp và không chịu nghe lẽ phải…</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Thế mà trong một cuốn sách mới đây, anh đã viết: “bà cử nhân sử học của tôi”?</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Cử nhân cũng có nhiều loại… Em ơi! Anh đang khóc! Sao đời anh lại khổ thế này?!</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">***</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ngày không Mây, CHÁT:</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Em là nhà tâm lý kỳ tài. Nhà ngoại giao giỏi nữa. Giá Em thay Phương Nga mới đúng.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Anh nịnh em đấy nhé! Anh với bà xã anh hôm nay sao rồi ?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Không. Bà ấy quậy. Sáng nay viết đơn ly dị. Anh cầm. Bảo không ký! Ấy là nghe lời Em!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Sao mà ghê thế?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Phải có đối sách. Anh cầm theo, sẽ cho em coi! Không. Cứ như chiến tranh lạnh. Hay em ký thay anh nhé!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Sao em phải ký thay anh?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Không. Em đồng ý đi! Ý em là ý của anh mà!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Anh nên xin lỗi bà xã anh đi</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Không hợp với bản tính của anh đâu! Có mà là đồ ngu!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: "Không có lửa làm sao có khói"!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Nhưng làm gì cói lỗi hay tội khi yêu một người như em. Đấy, biết bao kẻ thòm thèm vì phải đứng ngoài… Em biết cả mà!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Bich: Nhưng anh đang là người mà bà xã anh cho rằng phản bội đấy.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Phản bội hay không là tùy vào quan niệm của từng người! Vốn đồng sàng dị mộng từ lâu!</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">***</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">Tiến sĩ Tươi tắt máy tính, lặng lẽ mở cửa vào phòng ngủ. Dưới ngọn đèn mờ, người “đồng sàng dị mộng” của ông đang thở nhẹ dưới làn chăn mỏng. </div><div align="justify" class="MsoNormal">Ba mươi năm qua đi, có khi nào ông như hôm nay? Mọi thứ vẫn quen thuộc, từ tư thế nằm đến cánh tay trần để ra ngoài vẫ dịu dàng tỏa sáng, mà ông vẫn tự cho đó là cánh tay ngọc venus! Vẫn những động tác quen thuộc, ông nằm xuống, vươn cánh tay choàng qua người bạn đồng sàng. Liệu đêm nay ông có dị mộng không?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ông không ngủ, mà cũng không thức! Ông trằn trọc với những ý nghĩ liên miên, lan man. Bà cử nhân sử học, khẽ trở mình, cũng lại rất quen thuộc bên ông chồng luôn trăn trở hàng đêm. Bà hiểu rằng, bao ý tưởng, bao tiên đề, dự cảm luôn làm mất giấc ngủ của chồng. Bà biết và im lặng, một sự tôn trọng kính phục, tộn thờ hơn cả tình yêu tiwf hơn một phần ba thế kỷ qua!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ông hồi tưởng về vinh quang mà ông gặt hái được bằng trí lự, bằng đam mê và bằng cả những làn khói ông tung ra. Quy tắc bàn tay trái! Ông chợt giật mình như người tự khám phá ra mình, một điều kỳ diệu, hấp dẫ và sinh động dường bao.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ông trở lại bàn viết, bật đèn, nhưng không bật điện máy tính.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ông lục tìm trong xấp giấy viết, lấ ra một tờ giấy A4, đặt ngay ngắn trước mặt. Cây bút trên tay ông ngần ngừ, nó được chuyền từ tay này sang tay kia, từ tay phải sang tay trái. Sau cùng ông kẹp chặt cây bút và những ngón tay trái, được sự trợ giúp của bàn tay phải. Bằng tay trái, ông viết:</div><div align="justify" class="MsoNormal">“Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt <st1:place w:st="on"><st1:country-region w:st="on">Nam</st1:country-region></st1:place>/ Độc lập từ do hạnh phúc”. Chậm và gãy nét. Run run và nguệch ngoạc. Chữ của ông, nhưng không của ông! Ông mỉm cười hài lòng và viết tiếp, bằng chữ in hoa trịnh trọng, chính giữa khổ giấy: ĐƠN XIN LY HÔN.</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">***</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">Mình đã đi hơi xa, Hồ Lan Bích tự nghĩ. Đã có một chiều hoàng hôn và đêm trăng non trên bãi biển khá xa nơi cả hai đang sống. Lãng mạn như một đôi nhân tình còn đang vờn nhau, như người ta thường nói: Kẻ mạnh thì không muốn, kẻ muốn thì không mạnh. Nhưng mà than ơi! Lãng mạn cũng phải ăn, ăn cũng là lãng mạn! Bữa ăn tối trong nhà hàng du lịch, tiến sĩ gọi món bằng giọng du dương, nhưng quá đắt. Đến nỗi cô bạn của ông phải xin phép:</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Anh chịu khó ngồi đây, để em đi tìm một cái máy ATM…</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Em đi nhanh nhé, anh ngồi một mình sẽ buồn lắm!</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ai mà biết được anh buồn hay vui, chỉ biết anh thấy lo. Nếu nhỡ Lan Bích không trở lại! Cũng đành! Vừa nghĩ anh vừa nắn thử cái ví của mình: nó dày hơn tờ hóa đơn đang ngạo mạn nằm trên mặt bàn.</div><div align="justify" class="MsoNormal">Mình đã đi gần đến đích, tiến sĩ nghĩ thầm, không cần tốn thêm nữa. Hồ Lan Bích đã trở lại, và tờ hóa đơn đã được xé vụn. Đây là đoạn đối thoại mà anh tài xế taxi nghe được:</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Chưa có một người con gái nào khiến anh phải nhớ như vậy. Em định hành hạ anh hả? Muốn anh phải quỳ lạy em. Anh xin em đấy, hãy thương anh. Thương cho một trái tim đã yêu em. Hãy giúp anh… </div><div align="justify" class="MsoNormal">- Giúp gì? </div><div align="justify" class="MsoNormal">Tươi: Hãy giúp hộ anh, một lần thôi cho anh khỏi tức... Anh biết em cũng là con người, cũng có những ham muốn phần "con". Vì thế hãy mở lòng đón nhận. Đừng giả dối với lòng em nữa! </div><div align="justify" class="MsoNormal">…</div><div align="justify" class="MsoNormal">Anh chỉ ước ao 1 lần được gục mặt lên cơ thể em để ngắm nhìn thôi, ko làm gì cả nếu em ko cho phép. Anh tưởng tượng em như một thiên thần, mọi phần trên cơ thể em đều đẹp và thơm tho. Ôi...anh thèm! Hãy biết “vượt qua ranh giới” như NK đã khuyên em đi!</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Anh lái xe ơi! Dừng ở đây nhé. Anh đưa ông bạn này đi tiếp… </div><div align="justify" class="MsoNormal">- Em…!?</div><div align="justify" class="MsoNormal">Ông tiến sĩ lặng lẽ rút tờ đơn ly hôn, nét chữ vụng và gãy. </div><div align="justify" class="MsoNormal">Hồ Lan Bích, sững sờ, nhạc nhiên, rồi mỉm cười:</div><div align="justify" class="MsoNormal">- Chữ của vợ anh xấu thế? </div><div align="justify" class="MsoNormal">- Ừ. Xấu lắm. Cá gì cũng xấu… Như người viết bằng tay trái!</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal">Đà Lạt 18-8-2011</div><div align="justify" class="MsoNormal">H.Đ.Q.</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div align="justify" class="MsoNormal"><br />
</div><div class="MsoNormal"><o:p><br />
</o:p><o:p></o:p></div></div>Hoàng Đình Quanghttp://www.blogger.com/profile/14768842098301271735noreply@blogger.com0