MỘT NGƯỜI SÀI GÒN
Hội
Nhà văn thành phố tổ chức một trại viết về đề tài “xoá đói giảm nghèo”, tôi
cũng được mời tham gia. Xem qua danh sách các cá nhân điển hình trong phong
trào này, tôi thấy có một bà ở quận Nhất, chủ một quán phở. Bà chủ quán này
được Quỹ đầu tư cho một số vốn không nhỏ. Tôi hỏi chị Ba Sương phó ban, rằng
sao quỹ “xóa đói giảm nghèo” lại đầu tư cho chủ quán phở? Đã chủ quán thì làm
sao mà đói, mà nghèo được? Chị Ba bảo tôi cứ xuống đó sẽ thấy.
Tôi
đến quán phở “Lan” là buổi chiều, quán nghỉ bán, nhưng cửa vẫn mở. Hỏi bà chủ
quán, một ông già độ ngoài sáu mươi nói giọng Bắc, gọi với vào trong: Cô Năm
ơi, có người kiếm! Lát sau, bà Năm chủ quán từ nhà trong đi ra, mời tôi ngồi,
kêu một cô bé lấy nước uống. Tôi trình bày ý định của mình. Nghe xong, bà cười:
-Trời
đất thiên địa quỷ thần ơi! Tôi đâu có làm cái gì mà điển hình điển bóng! Tối
ngày chỉ biết có buôn bán. Viết tầm bậy tầm bạ lên báo, người ta cười
chết!
-Sao
lại tầm bậy, tầm bạ? Đúng người thật việc thật chứ?
Bà
Năm đính chính:
-Tôi
nói tôi tầm bậy tầm bạ, đâu có nói nhà báo! Nhiều người giàu có giỏi giang gấp
mấy chục lần tôi kia! Thôi, ông tới chỗ đó mà hỏi...
-Tôi
viết về “xóa đói giảm nghèo” chứ đâu có viết người giàu. Có đúng là Quỹ cho chị
vay năm triệu không?
-À...
Có! Ừa mà cũng nhờ có năm triệu đó mà tôi mở mang ra được.
-Trước
đây chị cũng thuộc diện xóa...
-Không!
Trước đây lâu lắm rồi, thì gia đình tôi đúng là quá đói, nhưng lại chưa có Quỹ
“xóa đói - giảm nghèo”. Bây giờ thì khá rồi, nhưng tôi vẫn được đầu tư...
Qua
lời bà Năm tôi mới hiểu lời chị Ba phó ban nói hôm ở trên văn phòng. Thì ra Quỹ
“xóa đói - giảm nghèo” đầu tư cho những hộ khá, có nghề, có cơ sở làm ăn, rồi
nhận lao động từ những hộ trong diện phải xoá. Hèn nào, người ta nói Quỹ “xóa
đói - giảm nghèo” đầu tư cho người giàu! Tôi hỏi tiếp:
-Trước
giờ chị có làm nghề buôn bán không?
-Thưa
có! Hồi mới giải phóng tôi bán trái cây trên Sài Gòn, Chợ Cũ. Sau đi kinh tế
mới...
Vậy
ra chị là người Sài Gòn lâu đời, hay nói như ngoài Hà Nội là “Sài Gòn Gốc”. Bởi
chỉ có người ở Sài Gòn lâu đời thì mới gọi khu chợ Bến Thành - Lê Lợi - Hàm
Nghi - Nguyễn Huệ là Sài Gòn, hay Chợ Cũ có khi nhà họ cũng chỉ quanh trong
quận nhất, quận ba thôi. Còn những người đến sau này, hay khách ở các tỉnh khác
đến thì gọi là trung tâm thành phố, hay quận Một!
-Hồi
trước tôi cũng có quen một người bán trái cây ngay góc đường Hàm Nghi - Tôn
Thất Đạm, không biết bây giờ ở đâu...
Bà
Năm nhìn tôi chằm chặp, bất ngờ vỗ hai tay vào nhau rồi chỉ vào mặt tôi:
-Đúng
rồi! Trời đất thiên địa quỷ thần ơi! Hèn nào mới dòm tôi thấy quen quen! Tóc
bạc nhiều, già đi chút ít, nhưng tôi vẫn nhìn ra...
Nghe
bà Năm làm một tràng Trời đất, thiên địa, quỷ thần, tôi cũng nhận ra chị:
-Có
phải chị Năm hồi đó không?
***
Khoảng
giữa năm 1976, tức là sau giải phóng độ một năm, lúc ấy tôi vừa từ quân đội
chuyển ngành ra còn rất lơ mơ về đường xá, phố phường cũng như mọi sự sinh sống
của người Sài Gòn. Khu tập thể tôi ở gần Chơ Cũ, nên tôi hay ra cái chợ nhỏ họp buổi chiều góc đường
Hàm Nghi - Tôn Thất Đạm mua rau muống. Lần ấy tôi đi công tác về cũng đã khuya
khuya, bụng đói mà tiền thì quá ít, không đủ ăn mì, nên đành lướt qua. Đến đầu
đường, thấy một người đàn bà đang ngồi xếp lại những quả cam, bên cạnh một vài
thứ trái cây lặt vặt, tôi đứng lại nhìn. Chị ta ngước lên nhìn tôi chào đon đả:
-Mua
cam đi anh đội! Cam ngọt lắm...
-Chị
bán bao nhiêu một chục?
Thấy
chị bán hàng có giọng mời chào rất ngọt, và lại có nét duyên của người đàn bà
tuổi chưa quá ba mươi, tôi đánh bạo hỏi giá. Chị ta còn giới thiệu một chặp rồi
mới nói. Vì quá nhiều lần đổi tiền nên bây giờ tôi không nhớ là bao nhiêu,
nhưng số tiền vượt quá số có trong túi, tôi không dám trả giá đành tảng lờ bỏ
đi. Thế là chị bán cam giật giọng gọi lại, bắt phải trả giá. Tôi đành nói thật
là không đủ tiền. Chị ta không tin và mắng tôi một trận té tát. Tôi lẳng lặng
bỏ đi, nhưng còn nghe đủ lời cằn nhằn của chị. Và, thật bất ngờ, và cũng thật
thấy thích thú khi tôi nghe chị mắng:
-Ông
đừng ỷ có công giải phóng thành phố. Bộ ông tưởng chỉ mình ông là người chiến
đấu giải phóng miền Nam
này sao?
Vì
câu mắng đó của chị bán trái cây mà tôi cố nhớ cái chỗ ngồi và khuôn mặt người
đàn bà Chơ Cũ đó. Hồi mới giải phóng, chuyện “bảy thằng Việt Cộng đu cành đu
đủ” được giải toả, thì lại có mhiều chuyện tức cười, thật cũng có, mà bịa cũng
có, chẳng hạn như chuyện hai anh giải phóng vào ăn hủ tiếu rồi gọi hai chai
“tàu vị yểu có đá” v.v..., nhưng tôi chưa hề nghe ai mắng như chị bán cam. Hay
có thể mình công thần chăng? Tuần sau, khi vừa lĩnh lương, trong túi có tiền, tôi
quyết định ra chỗ chị bán cam. Lần nay, tôi không chào chị và ngồi xuống lựa
cam, xong hỏi giá. Thấy tôi mua mà không mà cả, chị nhìn tôi:
-Anh
mua về ăn hay thăm bệnh mà không trả giá?
Tôi
đáp lại một cách lạnh nhạt:
-Trả
để chị mắng cho một trận à?
-Ý!
Ai dám mắng anh hồi nào?
-Thì
mới tối hôm trước, tôi không có tiền mua cam của chị, chị chả mắng tôi là “ỷ có
công giải phóng miền Nam”.
Chị còn nhớ không?
Thế
là chị cười ngặt nghẽo:
-Trời
đất, thiên địa, quỷ thần ơi! Đàn ông con trai gì mà nhớ dai dữ vậy hổng biết
nữa? Lỡ hỏi giá thì cứ trả đại đi, không có tiền ai bắt phải mua mà sợ...
Tôi
từng nghe anh em bạn bè nói, ở chợ Bến Thành hỏi giá mà không mua là bị chửi
liền. Tôi nói lại điều này, chị giải thích:
-Ôi,
mấy bả ngoài đó họ buôn bán lớn, vốn nhiều, toàn khách vãng lai, nói thách trời
thần, không như ở đây đâu!
Tôi
buông cái rổ đựng mấy quả cam, hỏi:
-Vậy
bây giờ tôi không mua của chị, chị có chửi tôi không?
-Ai
dám chửi!
Tôi
nói “cám ơn” rồi giả bộ đứng dậy, bước đi. Chị bán cam mở tròn mắt nhìn tôi,
mãi mới lắp bắp:
-Ủa!
Không mua thiệt hả?...
Tôi
quay lại, phì cười:
-Giỡn
chơi vậy thôi. Bán cho tôi một chục, mười hai hay mười bốn?
Chị
lựa từng trái và xếp vào cái túi dán bằng giấy xi măng mười bốn quả cam:
-Cũng
biết chục mười hai, mười bốn hả? Việt Cộng vô đây lâu chưa? Bán người ta mười
hai, thấy anh tôi bán mười bốn. Huề vốn cũng bán...
-Vậy
mai tôi lại ra mua nữa!
-Không
à! Mai bán mười hai. Hỏi thiệt nghen, có tiền không mà đòi mai mua nữa?
Tôi
đành cười trừ, còn nói thêm:
-Tôi
cũng nói thiệt, tại thấy hôm trước chị chửi tôi quá xá trời đất, nên hôm nay
mới lãnh lương ra mua cam, chứ tôi đâu có ăn hay làm quà cho ai đâu. Bây giờ
tôi làm quà cho con chị một nửa, tôi ăn một nửa. Mà không được bán đâu nhé, làm
quà là làm quà đấy. Con chị trai hay gái...
-Ý!
Đâu có được. Anh mua thì phải ăn, tôi đâu có quen biết gì anh mà dám lấy quà
của anh!
-Tôi
cũng đâu có làm quà cho chị, tôi cho con chị kia mà!
-Tôi
đâu đã có gia đình...
-Vậy
hả? Thế thì tặng má...!
Tôi
thì cứ để lại, còn chị thì nhất quyết cố nhét trả. Cuối cùng tôi bỏ đi, để lại
bảy quả cam. Phải lâu sau tôi mới ghé qua, thấy tôi chị bán cam ngạc nhiên:
-Trời
đất thiên địa quỷ thần ơi! Đi đâu mất mặt vậy?
Tôi
nghe giọng nói, với cách nói trống không của chị, thấy lộ vẻ mừng rỡ. Lần này
tôi không mua gì, chỉ đứng nói dăm câu bâng quơ rồi đi. Chị ấn vào tay tôi
nhưng tôi không nhận, còn bảo: ăn cam ngán đến mang tai rồi. Chị đưa cho tôi
một quả dưa hấu không to lắm, nhưng nặng và đen thẫm.
Tôi
không biết tên biết thứ của chị, mà chị cũng chẳng biết tên tôi. Thỉnh thoảng
tôi có ghé qua Chợ Cũ mua ít rau cỏ, mỗi lần thấy tôi chị đều cho tôi một trái
cây gì đó, có khi chỉ là một quả ổi xanh. Thế rồi cơ quan tôi giải thể, tôi
chuyển chỗ ở về quận Năm, không hay ra
Chợ Cũ nữa, cho đến tận bây giờ.
***
Bây
giờ thì tôi biết chị thứ Năm, tên Duyên, Phù Trần Duyên, còn chị cũng biết tên
tôi qua thẻ nhà báo. Chị Năm kêu cà phê đá và thuốc lá cho tôi, rồi chăm chú
nhìn tôi quấy cà phê, giọng rổn rảng:
-Dữ
ha! Vậy từ hồi đó anh đi đâu mất tăm? Vợ con sao rồi?
-Con
tôi đang học đại học năm thứ hai, còn chị? Mà chị cũng đâu còn bán trái cây ở
Chợ Cũ nữa? Có lần tôi ghé kiếm chị đâu có thấy!
Chị
cười:
-Đi
kinh tế mới! Ờ, hồi đó tôi hăng hái lắm nghe! Tôi vận động ba má với anh Ba lên
Bù Đốp. Anh Ba tôi có việc làm nhà nước không đi, vậy là tôi đi trước kéo cả
ông bà già. Lên đó được mấy năm, cực quá, chịu hết nổi, tôi kêu cả nhà bỏ về.
Ba má tôi chưa chịu, tôi giông về trước... May mà còn nhà cửa giao cho anh Ba
tôi, chớ không thì...
-Vậy
là chị “đi trước, về trước”! Rồi về sao không ra bán trái cây nữa?
-Không
bán, mà bán cho hợp tác xã tiêu thu phường. Tới chừng hợp tác xã tiêu thụ giải
tán tôi ra thuê nhà bán quán hủ tiếu!
-Vậy
nhà này chị thuê?
-Trước
thuê, bây giờ mua luôn rồi!
Ghê
thật! Tôi nghĩ bụng. Đúng là đàn bà dễ có mấy ai, tay bằng miệng, miệng bằng
tay! Thấy mấy cô, mấy cậu thỉnh thoảng lại chạy ra nói nhỏ như là xin chỉ thị
bà chủ, tôi hỏi:
-Mấy
đứa này là con hay cháu chị?
-Đâu
có! Chúng là con cái mấy gia đình trong tổ “giảm nghèo” tụi tôi. Thấy chúng bây
lớn mà không làm gì, chỉ lông nhông, tôi kêu ba má chúng giao cho tôi quản lý.
Ay cũng nhờ có vốn của quỹ “xóa đói - giảm nghèo” mà tôi cho làm ngay bánh phở
trong nhà, khỏi lấy của lái, khỏi sợ có phoóc... phoóc gì ông Sửu?
-Phoócmanđêhyt,
cô Năm! Ông Sửu là ông lão nói giọng Bắc, tiếp tôi lúc mới vào, nãy giờ vẫn
ngồi chăm chú sửa cái đèn măng-xông, nghe chị Năm hỏi, bình thản trả lời.
-Ông
Sửu sửa xong cái đèn rồi chạy qua bên cửa hàng mua thêm ít dầu hôi. À quên nữa,
thằng Tấn đi lấy cối xay trên Thủ Dầu Một về chưa hả ông?
-Về
rồi cô Năm. Được để tôi đi mua dầu ngay đây!
Ông
già vừa đi khỏi, chị Năm nói với tôi:
-Ông
Sửu người ngoài Bắc bán nhà bán đất vô đây ở với con. Được ít lâu cha con chửi
lộn nhau, chịu hết nổi, lang thang vờ vật ngoài đường kiếm ăn. Thấy vậy, tôi
kêu về trông coi tụi trẻ giúp giùm tôi. Ngày ăn, đêm tôi lo chỗ ngủ lại coi
quán, tôi trả cho ba trăm uống cà phê. Vậy mà cô con gái ổng còn đến nói xiên
nói xéo tôi là tư sản bóc lột. Tôi sùng máu bố lên chửi cho một trận: có cha
không nuôi đuổi ra đường, người ta cho ăn, cho ngủ, cho tiền xài, còn nói nọ
nói kia! Đồ mất nết, con hư hỏng! Ông Sửu chạy ra xin tôi không tôi cho mấy
mách nữa! Tôi nghiệp ông già, cũng là cán bộ nghỉ hưu. Được cái chăm chỉ, mực
thước. Mới lấy xe chạy đi mua dầu hôi, đèn cầy...
Tôi
thấy vậy, hỏi:
-Ở
đây hay cúp điện lắm hả?
-Đâu
có! Đề phòng sự cố Y2K, sợ cúp điện, nên tôi phải bảo tụi nó mua hai cái cối
xay bột bằng tay, chuẩn bị dầu đèn, trữ nước...
Thấy
tôi phá ra cười, chị cũng cười theo:
-Thì
mình cứ đề phòng vậy, thấy ngoài chợ người ta ì xèo. Mì gói khuân cả thùng,
cũng lo. Nhỡ đâu có Y2K thiệt thì cũng còn có cái ăn, cái uống...
Tôi
nhìn chị mà vẫn chưa thấy hết muốn cười:
-Theo
chị thì Y2K là gì?
-Tôi
không biết rõ, nhưng thôi thấy: tỉ như mình đang quen xài tuần lễ có thứ hai,
thứ ba... đến thứ bảy, chủ nhật. Nay tự nhiên thay chủ nhật bằng... thứ Tám.
Vậy là mình lúng túng không hiểu ngày nào đi làm, ngày nào nghỉ, có khi nghỉ
luôn. Đó, cái máy vi tính nó cũng không biết năm 2000 là năm nào? Nó nghĩ ngợi
không ra rồi ngưng luôn, hoặc chạy lung tung! Vậy có đúng không, nhà báo?
Quả
thật, tôi cũng đã phải mấy lần giải thích cho những người xung quanh về sự cố
có thể có của máy tính sang năm 2000, nhưng không tìm ra cách nào sát thực và
dễ hiểu như cách nói của chị Năm. Tôi bảo là tôi phục chị quá, chị cười, hai
mắt tít lại:
-Kiểu
giải thích nhà quê thôi anh ơi!
-Chị
mà nhà quê? Sài Gòn gốc...
Chị
lại cười, nhưng lần này rõ vẻ nghiêm túc:
-Đúng
là ông cố, ông sơ nhà tôi sống ở trên này từ lâu. Theo ba tôi nói thì chỗ cái
nhà lầu mấy chục tầng kia, hồi đó còn là ruộng lúa... Rồi qua trào Pháp, trào
Diệm rồi đến Mỹ - Thiệu, bao nhiêu biến đổi, gia đình tôi cũng loanh quanh ở
đây. Nhưng lớn lên tôi thấy mình chẳng có vẻ gì là dân thành thị cả. Mấy ông
quan chức thì không nói làm gì, chớ tụi tôi dân nào cũng cực, cũng phải lao
động. Làm gì có gốc với ngọn mà phân với bì? Cứ làm ra bộ ta đây cho chúng
ghét...
Thấy
câu chuyện có vẻ kém vui, tôi lái sang:
-Chị
mấy đứa rồi?
-Hai!
Thằng lớn đi nghĩa vụ về giờ làm công ty bảo vệ Long Hải. Còn con nhỏ đang học
năm thứ ba đại học kinh tế...
-Vậy
là chị có con trước tôi. Thế mà hồi đó dám nói là chưa có gia đình!
-Hồi
nào?
-Chị
không nhớ là tôi gửi nửa chục cam về cho con chị?
-À...
Nhớ! Chị Năm lại ôm mặt cười, chảy cả nước mắt. Đúng là lúc đó tôi chưa có gia
đình. Tôi gặp ông xã hồi ở kinh tế mới. Anh là thương binh, chuyển ngành ra ban
quản lý kinh tế mới thành phố. Lấy nhau xong sanh thằng lớn, ngán quá, tôi
giông về để ảnh một mình. Mấy năm sau xin nghỉ mất sức mới về với mẹ con tôi...
Này nói gì nói, cái gì mới cũng ngon: nhà mới, áo mới, vợ mới, chồng mới...
Nhưng mà cái kinh tế mới, ngán thiệt... Lại cười.
-Giờ
ảnh làm gì?
-Làm
gì! Ủy ban mặt trận phường, tối ngày đi lo giải quyết tranh chấp, hòa giải cho
người ta không! Này, nói nghe, anh ngồi chơi chút, ông xã tôi về tôi làm cái gì
cho hai người nhậu! Ông xã tôi tuy không khoái nhậu nhưng ham có bạn lắm...
Tôi
phải từ chối mãi, hẹn bữa sau, chuẩn bị tinh thần, ngồi chơi lâu. Với lại tôi
còn muốn gặp chị nữa để viết kia mà. Chào chị, tôi dẫn xe ra, đã ngồi lên yên,
chuẩn bị đạp máy, chị Năm còn chạy với ra, nhét bao thuốc 555 còn đầy vào túi
áo tôi:
-Cầm
lấy mà hút!
Tôi
không nhận, bảo để mà bán, chị không nghe. Chị ư hừ, như muốn nói gì đó, tôi hiểu
ra, nhìn vào mắt chị, chờ đợi. Chị nói như để mình chị nghe:
-Hồi
đó tự nhiên đi đâu mất mặt. Nếu còn được gặp anh, chắc tôi không dại dột kéo cả
nhà đi kinh tế mới...
Tôi
đoán ý chị, không biết có đúng không, nhưng cũng nói đại:
-Tôi
cũng vậy! Nếu không chuyển đi, chắc giờ này nói tới tiếng “cam”, đã phát
ngán...
-Đồ
quỷ! Chị Năm phát vào lưng tôi. Đi đi!...
Thành phố Hồ Chí Minh
Tháng Giêng năm 2000
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét