Truyện ngắn
Sáng nay tôi có bài thi môn triết, cái môn vừa thổ tả nhất trần đời mà cũng là cói môn hút hồn tôi, như… Như cái gì nhỉ? Như nhỏ bán xôi ở dưới cổng chung cư? Hic, hổng phải a nghen, bạn!
Tôi vùng dậy, thoát khỏi cơn mơ nhố nhăng, ngó đồng hồ: chết con rồi, thiếu sáu phút là bảy giờ! Nghĩa là đúng ba-mươi-sáu phút nữa là bà cô đọc đề thi. Vậy mà… chà răng, rửa mẹt, xỏ quần, nịt áo, lấy tập, và… ăn chút gì chớ! Cuộc đời này, dù tôi mới chỉ có mặt được hai mươi năm, nhưng tôi vẫn biết cuộc đời này, rất oái oăm. Cái lúc cần thời gian nhất thì thời gian lại chạy vô cùng nhanh… Bằng ấy công việc, mất sáu phút, kỷ lục thiệt, tôi tự phong cho mình.
Lao xuống năm tầng lầu, lui cui lấy được chiếc xe cuộc cà khổ ra đến cổng, bắt gặp ngay tiếng gọi của: “Anh Tú!”. Ngẩng lên thấy con nhỏ bán xôi. Tim tôi đập thình thình! Đừng tưởng tim tôi đập vì nó, mặc dù khuôn mặt nó khá xinh, cân đối với đôi mắt đen linh lợi. Tim tôi tán loạn vì… gái! Đi thi, dậy trễ mà gặp gái ngay trước cổng thì tàn đời rồi, Tú ơi! “Chi zdậy?”. Tôi cộc cằn đột xuất, vì ngày thường, tôi đâu có cộc. “Cái áo kìa!”. Tôi giật mình ngó ra sau lưng, cả một cái lưng áo thòi lòi ra. Tôi cười ngượng, nhét vội vào lưng quần. Thay vì cám ơn, tôi định phóc lên xe. “Còn nữa, cái đầu nhìn mà khiếp!”. Tôi đưa tay vuốt cái mớ bùng nhùng, lù xù trên đầu, lẩm bẩm vừa đủ nghe: “Thôi đi bà nội, cái đầu ăn nhằm gì”. Định nhớm đít đạp bay ra khỏi, nhưng “bà nội” vẫn chưa buông tha. Nó đứng dậy, đến sát bên tôi, dúi cái bọc nhỏ vào ngực tôi: “Nè!”. Tôi định từ chối , nhưng vì vội(!), nên sẵn tay cầm luôn. Chà cái gói xôi nóng hổi, lan vào người tôi rất nhanh, ấm áp và kêu gọi cái bao tử làm việc suốt đêm không tải.
Giờ cao điểm làm tôi quên ngay “bà nội”, vì mải tìm cách vượt lên cho kịp bà cô môn triết. Hên thiệt! Còn đúng sáu phút nữa mới tới giờ đọc đề, tôi ngồi thở, vừa để nhớ lại các vị tiền bối: Khổng Tử, Kent, Marx, Fruest… Tiện tay tôi móc gói xôi ra, ăn theo tiếng gọi của bao tử. Sáu phút, lại một kỷ lục gia được thiết lập. Không cần uống nước, chua miệng quá, nhưng môn triết của bà cô còn chua hơn!
Cắm đầu vào bài làm, tôi quên hết mọi thứ, cả gói xôi và con nhỏ chặn đường sáng sớm, viết một mạch, không cần đọc lại. Nộp bài, ra khỏi phòng thi, mới ngẫm nghĩ. Ủa, vậy mình có trật chỗ nào không nhỉ? Chết tôi rồi! Đáng lẽ cái đó của Lão lại gắn vào mồm Trang… Gặp gái mà…! Tự dưng tôi ghét con nhỏ bán xôi dưới cổng quá chừng.
-Tú!
Ai? Lại một khuôn mặt con gái. Tim tôi đập thình thịch. Lần này là Huyên. Tim tôi đập vì Huyên. Nàng, (tôi kêu Huyên vậy, kêu thầm thôi, vì Huyên rất xứng đáng được gọi là “nàng”) nàng mỉm cười với tôi, cả chiếc SCR cũng mỉm cười, khiến tôi tê tái. Tôi rời khỏi ghế đá, đi như cái máy đến với nàng.
“Huyên kiếm Tú quà chừng. Ngồi bàn nào vậy?”.
“À… Tú bị trễ giờ, nên ngồi tuốt dưới góc phòng…”.
Phòng thi ghép lớp cả trăm mạng, tôi không nhìn thấy Huyên.
“Huyên làm bài tốt chứ?”
“Xời…!”.
Tôi hiểu Huyên “xời” cái gì rồi.
“Ê, nói nghe nè. Tụi này đi Bình Quới…”.
Tôi im lặng, “nàng” tiếp: “Tú đi với tụi này nha?”.
Tự nhiên tôi nhớ đến khuôn mặt “bà nội”, chẳng kịp nghĩ, trả lời “nàng”: “Tú bận rồi!”. “Chi zdậy?”. “À, giúp con nhỏ trong xóm. Năm nay nó học lớp 12…”.
Huyên “xời” rồi cùng với cái SCR lướt đi. Còn tôi đứng lại một mình, tự cười vì mình xạo.
Buổi tối về, lật sách ra coi. Thấy bài làm mình cũng khá. Nghĩ tới buổi sáng gặp gái, tôi mặc đồ chỉnh tề, chạy xuống cầu thang. “Bà nội” nghỉ bán, chỉ có bà má của nó ngồi phe phẩy cái tủ thuốc: “Cậu mua thuốc?”. “Dạ, không, con hỏi Miền”. Bà má nghi ngờ: “Có chuyện chi vậy cậu?”. Tôi lúng túng: “Dạ, sáng nay con thiếu tiền xôi của Miền!”. “A…”, bà má cười. “Tưởng gì, từ từ trả cũng được. Miền nó đang học bài. Năm nay lớp 12…”.
Tôi chưa biết phải làm cách nào để thoát thân, chợt có tiếng con nhỏ: “Chi vậy má? A, anh Tú”. Tôi quay lại: “Anh thiếu tiền xôi của em”. “Xời!”. Rồi nó nói với má: “Má vô ăn cơm đi, để con trông cho.”.
Bà má ra đi còn nhìn tôi một cái, cảnh giác hay cảnh cáo? Tôi tỉnh queo, hỏi Miền: “Xong lớp 12 em tính thi vô trường nào?”. Miền đẩy cho tôi cái ghế xếp: “Xã xội nhân văn, anh thấy được không?”. “A, trường anh đang học đó”. “Hay quá! Anh chỉ em học với nha…”.
Tôi bỗng trở thành người hùng: “Xời!”.
26-8-2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét