Truyện ngắn
Sáng nay tôi có bài thi môn triết, cái môn vừa thổ tả nhất trần đời mà cũng là cói môn hút hồn tôi, như… Như cái gì nhỉ? Như nhỏ bán xôi ở dưới cổng chung cư? Hic, hổng phải a nghen, bạn!
Tôi vùng dậy, thoát khỏi cơn mơ nhố nhăng, ngó đồng hồ: chết con rồi, thiếu sáu phút là bảy giờ! Nghĩa là đúng ba-mươi-sáu phút nữa là bà cô đọc đề thi. Vậy mà… chà răng, rửa mẹt, xỏ quần, nịt áo, lấy tập, và… ăn chút gì chớ! Cuộc đời này, dù tôi mới chỉ có mặt được hai mươi năm, nhưng tôi vẫn biết cuộc đời này, rất oái oăm. Cái lúc cần thời gian nhất thì thời gian lại chạy vô cùng nhanh… Bằng ấy công việc, mất sáu phút, kỷ lục thiệt, tôi tự phong cho mình.